Nụ hôn này, bắt đầu trở nên lâu dài thâm tình.Lãnh Tang Thanh giống cái đầu gỗ cứng ngắc ở trong lòng hắn, không đón ýhùa theo, cũng không khéo léo từ chối. Chẳng qua ánh mắt trong veo từ trướctới nay bị tối đi, như che dấu mây đen ở tận cuối chân trời, ngay cả chút gợnsóng cũng không có.Cánh tay để ở eo nhỏ cô bắt đầu di chuyển vì không an phận, bàn tay to củangười đàn ông chậm rãi di chuyển ở trên cái lưng mềm mại của cô, hởi thởcủa hắn cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, nụ hôn này không chút đơn thuần, bắtđầu trở nên tràn ngập dục vọng.Cô cảm giác được cơ thể của người đàn ông này đang biến hóa, đáy lòng độtnhiên kinh ngạc, muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay hắn lại thuận thế cầm gáy cô,làm cô hoàn toàn không thể kháng cự.Gương mặt đẹp kia giống hệt Niếp Ngân như đúc bắt đầu đã biến hóa, nhất làmắt hắn, trầm đục nhìn rõ khát vọng, cô đột nhiên biết ý đồ của hắn.Thân mình không nhịn được run rẩy, không đợi phản ứng lại, chỉ cảm thấy thânmình nhẹ đi, cô liền bị hắn ôm lấy, đặt lên trên giường, rồi sau đó, thân thể caolớn đè lên."Niếp...""Hư..." Cô còn chưa nói hết, hắn đã ngừng, khóe miệng ôn nhu vẫn lan tràn tớiđôi mắt, nâng tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc trên trán cô, hôn,lại dừng ở trên trán cô, hơi thở nam tính phả lên đó."Không thử một chút, làm sao mà biết thân thể của em không tiếp nhận đượcanh?" Tiếng nói hắn nghe có chút mềm nhẹ hữu lực.Nhưng ý đồ của hắn quá rõ.Một khắc Lãnh Tang Thanh rất muốn cự tuyệt, nhưng trong nháy mắt lại có chútchần chờ, cô kỳ thật cũng muốn thử xem, thử xem xem trên đời này có ngườinào có thể khiến cô quên được Niếp Ngân không, có người đàn ông nào cóthể thay thế hơi thở của Niếp Ngân...Ở trong ngực hắn hai tay chậm rãi để ở trên giường, cô nhẹ nhàng hạp thượngmắt, nghĩ bình tĩnh nhận tất cả, hàng lông mi run rẩy lại lộ ra khủng hoảng lo sợtrong lòng cô."Thanh Nhi, đừng sợ, tôi sẽ yêu em thật tốt." Đôi mắt Niếp Tích đen như là đêmkhuya, lóe ra một ánh sáng động tình, hắn chưa bao giờ từng nghĩ như vậy, mộtthứ tốt đẹp đến mức tận cùng, cô gái ở dưới thân hắn hầu hạ sẽ có bộ dáng gì,cũng cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn lại muốn một con gái đến như vậy,trong lúc lưu luyến oanh oanh bướm bướm, hắn đã sớm coi chuyện này nhưcơm bữa thường này, nhưng hôm nay, đối mặt với Lãnh Tang Thanh, đối mặtvới khuôn mặt mềm nhẹ khẩn trương của cô, giờ khắc này hắn mới biết mìnhcó bao nhiêu khẩn trương, hắn sợ mình sẽ kìm lòng không đậu mà làm đau cô,cũng sợ mình sẽ giống dã thú cắn nuốt cô.Khuôn mặt nhỏ của cô cứng lại, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh ảnh một đêmkia cô ở dưới thân người anh trai mình rên rỉ, ngực bỗng dưng đau xót, songsong máu trong người lại nóng lên, cúi mặt xuống, hôn lên đôi môi cô.Ngón tay thon dài bắt đầu trở nên tham lam, dọc theo cổ tinh xảo đến xươngquai xanh, lại thêm một chút cởi chiếc nút thắt ở trên quần áo cô...Hơi thở Lãnh Tang Thanh cũng càng ngày càng dồn dập, bàn tay bên cạnhtheo bản năng nắm chặt, gắt gao, như chống cự lại cảm xúc nào đó, cô thủychung không dám mở mắtLúc tháo được chiếc cúc đầu tiên, và lúc đôi môi người đàn ông dừng ở trêncổ cô, cô cảm thấy thân thể người đàn ông buộc chặt thế nào, hơi thở hắnnóng bỏng đến thế nào——"Không ——" Cô bỗng dưng mở mắt ra, đẩy người đàn ông trên người ra.Đôi mắt vì dục hỏa của người đàn ông trở mà nên tối đục, lại bị cô thình lình cựtuyệt mà trở nên kinh ngạc, cuối cùng chậm rãi thành mất mát..."Thanh Nhi..." Hắn thấp gọi tên cô, tiếng nói lộ ra thống khổ rõ ràng."Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Lãnh Tang Thanh cuộn thân mình ở trên đầugiường, liều mạng lắc đầu, nước mắt cô từ hốc mắt chảy xuống, cái loại áp lựcmạnh mẽ này trong nháy mắt biến thành nước mắt như sông vỡ đê, rốt cuộckhông thu trở lại được.Cô thật sự muốn thử với Niếp Tích, thử dùng hắn để lấy lại hương vị của NiếpNgân, nhưng trên thực tế, vô luận cô có bắt buộc mình nhận thế nào, kết quảvẫn như cũ cô không thể quên được hơi thở cùng vui thích mà Niếp Ngân tạora cho cô.Đối với Niếp Tích, cô thật sự thực áy náy, hắn là người đàn ông rất tốt, thậm chínói xa xa hắn so với Niếp Ngân còn để bụng, còn ân cần, nhiều năm như vậy,hắn vẫn luôn chăm sóc cô, có lẽ, cô đã sớm quên bóng dáng của hắn, nhưngcô biết rất rõ, thói quen này, là vì trên đời này cũng chỉ có xuyên thấu qua hắn,mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Niếp Ngân.Cô biết mình thực ti bỉ, cũng thực không nên có suy nghĩ này, cho nên mới thửnhận...Niếp Tích không nói một lời, ánh mắt ân ẩn đau cuối cùng hóa thành ôn nhu baodung, nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt cô, ôn nhu nói: "Là anhquá nóng vội, không sao, anh sẽ tiếp tục chờ, chờ đến khi nào em có thể tiếpnhận.""Niếp Tích, tôi...""Ba ngày sau anh sẽ ở đó chờ em, vô luận em quyết định thế nào, đều hãy nóivới anh, được không?" Niếp Tích săn sóc vì cô mà cài lại nút thắt.Lãnh Tang Thanh nhìn hắn trong ánh mắt hơn một phần áy náy, chậm rãi gậtđầu.Cô không nên cô phụ một người đàn ông tốt như vậy, phải không?Thấy cô gật đầu, Niếp Tích cũng cười, trong tươi cười lười biếng lộ ra một tiabao dung, ôm cô vào trong lòng.Lãnh Tang Thanh hít vào hơi thở của hắn, hít thật sâu vào mới có thể ngừng lạiý muốn khóc, là nên quên Niếp Ngân đi? Hẳn là muốn quên hắn...Cô không có nhìn thấy, người đàn ông ôm sát cô, ánh mắt mềm nhẹ ban đầuđã chậm rãi biến hóa, là một tia ánh sáng tình thế bắt buộc, chậm rãi thu lại độcong ở khóe môi.Hắn rất hiểu Lãnh Tang Thanh, cho nên ba ngày sau hắn đã sẽ mời khách quý,hắn hiểu tính cách Lãnh Tang Thanh, cho dù cô tưởng cự tuyệt hắn, nhưng khithấy mọi thứ hắn làm long trọng cũng sẽ do dự, cô là một cô gái nhỏ thiệnlương, tất nhiên sẽ không làm hắn mắt mặt trước mọi người.Lúc này đây, hắn đánh cuộc một lần!——— ——— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——— ———Đến ban đêm, mưa lại nổi lên, trời, như tháo chạyLúc hừng đông ba giờ, trên giường, trong lúc Lãnh Tang Thanh mơ ngủ khóemắt còn lưu lại nước, cô ngủ có chút không an ổn, mi cứ dật dật, dường nhưcô gặp qua ác mộng.Cửa phòng lại bị phía sau đẩy ra, ánh sáng ở hành lang chiếu lên bóng dáng tolớn đang tiến vào, bước chân người đàn ông dừng ở trước cửa sổ một chút,như có do dự, lại nhận thấy bên trong có gió đêm thổi vào nên hắn nhíu mi, điđến, thuận tay đóng cửa lại.Đêm, che đi dung mạo của hắn, nhưng không cách nào che lấp bóng dáng caolớn của hắn.Người đàn ông đi tới trước cửa sổ, đóng lại tốt, quay đầu nhìn Lãnh TangThanh nằm trên giường. Ngoài cửa sổ một tia chớp hiện lên sáng giữa bầutrời đêm, trong nháy mắt hiện lên khuôn mặt đẹp của người đàn ông, giờ khắcnày, đôi mắt hắn nhìn về phía Lãnh Tang Thanh hiện lên đau đớn.Thật lâu sau, hắn rốt cục nhịn không được mà tiến lên, ngồi bên cạnh cô.Chiếc áo sơmi đắt tiền miêu tả thân thể tuyệt mĩ của hắn đến sinh động, bỏ áokhoác tây trang sang một bên, áo khoác kia có điểm ẩm ướt, chắc là do mưabên ngoài làm nó ước nhẹp.Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ của Lãnh Tang Thanh thật lâu, khuôn mặttái nhợt của cô làm hắn đau lòng.Kìm lòng không đậu mà nâng tay lên chạm qua hai má cô, thấy cô nhíu mi nhưcảm nhận được độ ấm áp, thật kì diệu cô lại giãn mi ra.Không có hắn, cô hẳn là sống vẫn tốt không phải sao?Vì sao không hiểu chăm sóc lấy mình?Cô ngủ bất an như vậy, có phải lại mơ thấy cha mẹ cô hay không, mơ thấy haitay hắn vấy đầy máu tươi?Lôi điện nảy ra một ánh sáng chiếu lên sườn mặt người đàn ông, hiện ra nétđau thương trong mặt hắn, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sủng ái cùng thươngtiếc...Bên trong, cô gái đang ngủ say, bên giường, người đàn ông thâm tình ngóngnhìn.Thẳng đến ——Một tiếng sấm bỗng dưng nổ tung bầu trời, một tiếng sấm này làm cho cô gáiđang ngủ say giật mình, đột nhiên mở mắt!Lại là một tiếng sấm rung trời nữa!Ánh sáng chiếu lên người đàn ông bên cạnh!"A ——" Lãnh Tang Thanh không dự liệu được có đàn ông xuất hiện trongphòng, theo bản năng kêu sợ một tiếng.Mà người đàn ông này không nghĩ cô sẽ tỉnh lại, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đóđột nhiên đứng dậy, xoay người muốn rời khỏi ——"Ngân!" Phía sau, cô gái kinh thanh kêu một chữ, tiếng nói run run tràn ngậpkhiếp sợ cùng sự không thể tin!