Sau khi Thu Mẫn biết, bèn nói với Cố Niệm Sâm: “Cô đúng là biết chọn, đúng thật là điều kiện của Bạch Tước không tồi, hơn nữa, cậu ta còn rất biết quan tâm người khác.”
Đối với lời cảm thán của em gái, Thu Nhược hoàn toàn không có cảm xúc gì. Anh chàng lảm nhảm quan tâm, chỉ là muốn phát tiết cảm xúc áp lực trên lớp của cậu ấy, không nhất định là thật lòng quan tâm đối phương, đừng nói là bắt nạt Cố Niệm Sâm vừa tới, hoàn toàn không có khái niệm nào như thế. Nhưng mà, cũng có khả năng, Thu Mẫn thật sự không phát hiện ra rằng anh chàng lảm nhảm có vấn đề về tinh thần, bởi vì dây thần kinh của cô ấy thật sự rất thô.
Ngay cả Phương Đàm Tuân muốn làm cô ấy mang thai, muốn trói buộc cô ấy cũng không biết, vẫn là cô phải tự mình dò hỏi trong lúc vô tình, mới biết được Phương Đàm Tuân vẫn luôn “cởi trần” ra trận, còn Thu Mẫn thì không hề có khái niệm sử dụng áo mưa. Trước nay, bọn họ cũng chưa từng dùng, đều là bắn tinh bên ngoài cơ thể để tránh mang thai, sau đó… Phương Đàm Tuân đều bắn trong cơ thể cô ấy.
Khi Thu Mẫn hỏi Phương Đàm Tuân, thì Phương Đàm Tuân còn nói: “Không sao đâu, cậu đang ở kỳ an toàn, sẽ không mang thai đâu.”
Thu Mẫn đã ngốc lại còn dễ lừa, không nghi ngờ lời cậu ta nói, sao có thể ngày nào cũng trong kỳ an toàn chứ?
Thu Nhược không muốn cho Thu Mẫn biết sự thật đằng sau, bởi vì Phương Đàm Tuân đã nổi lên suy nghĩ muốn dùng đứa con để trói chặt Thu Mẫn. Đây không phải là một chuyện tốt sao? Nếu không phải rất sợ mất đi Thu Mẫn, thì người đàn ông nào lại muốn bước vào nấm mồ hôn nhân, bị vợ con trói chặt sớm như vậy chứ?
Hơn nữa, nhỡ đâu Thu Mẫn đổi lòng, không muốn sống chung với Phương Đàm Tuân cả đời, thì bọn họ có thể cướp đứa trẻ về nhà họ Ngôn, để nó làm người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Ngôn. Theo tính tình mềm yếu của Phương Đàm Tuân, kể cả về sau có vợ con khác, cũng không dám không giúp đỡ đứa bé, giúp đỡ nhà họ Ngôn.
Dù thế nào đi chăng nữa, thì Thu Nhược cũng không muốn để Thu Mẫn giống như đời trước, bị tổn thương thấu tim, bơ vơ không nơi nương tựa, chạy ra nước ngoài, thà rằng một mình chăm hoa chăm cỏ, nuôi chó nuôi mèo, cũng không chịu chấp nhận sự theo đuổi của người khác, tạo ra một chuyện tình mới, để quên hết quá khứ.
Cứ cho cô ấy không tim không phổi, để Phương Đàm Tuân phải phiền não vì cô ấy đi thôi! Đời trước, Phương Đàm Tuân vờ như không thấy tình cảm của Thu Mẫn, hiện giờ, phương pháp trả thù tốt nhất, chính là để cậu ta cảm thấy khủng hoảng, lo được lo mất với Thu Mẫn, sợ mất đi cô ấy, lại cảm thấy không nắm giữ được, nghi ngờ rằng cô ấy có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào.
===================================
Có một ngày, sau khi Cố Niệm Sâm và Bạch Tước hẹn hò ở thư viện xong, từ bên ngoài trở về, nhìn thấy hai chị em nhà họ Ngôn đang ở trong bể bơi, Thu Mẫn đang bơi lội, còn Thu Nhược thì đang nửa nằm trên ghế dưới chiếc dù lớn trong không gian đầy nắng, cầm máy tính bảng.
Không cần phải nói, nhất định là Thu Nhược đang tìm hiểu những vấn đề liên quan đến việc học, cô luôn nghiên cứu tri thức, vào những thời điểm kỳ lạ, trong những hoàn cảnh lạ lùng, sau đó nghiêm túc đi ngủ vào đúng 10 giờ.
“Sao hôm nay cô lại không ra ngoài hẹn hò?” Thu Mẫn bình thường không ở nhà, vậy mà lại xuất hiện trong ngày nghỉ, quá thần kỳ.
Thu Mẫn lộ đầu ra từ trong nước. “Cậu ấy quá dính người, thỉnh thoảng tôi cũng muốn yên tĩnh một chút.”