Tối hôm qua Chu Ngộ Thần ôm quả tim nhỏ của mình ngủ đến 6 giờ sáng. Vốn dĩ anh có thói quen thức khuya ngủ nướng, nhưng từ khi chỉnh đốn lại công ty thì anh cũng thay đổi luôn thói quen sinh hoạt của mình.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”. Chúc Vãn không nhịn cười được nữa, cô không quan tâm đến sắc mặt Chu Ngộ Thần như nào mà bật cười.
“Thẩm Vi nói, lần đó anh đến nhà cô ấy đúng không?”
“Không nhớ rõ là nhà ai nữa, dù sao lúc ấy trước khi vào cửa anh đã bực mình rồi, xong cơn tức giận bùng lên.”
Chúc Vãn chớp chớp mắt, lẳng lặng nghe anh nói.
“Sau đó không phải là anh định về nhà sao, nhưng lúc đi đến cửa thôn, đi qua nhà em, thấy em đang tưới cây. Anh liếc mắt nhìn em một cái, em nhớ rõ không?”