Trạm tiếp theo Thái Lan là Australia.
Từ sân bay quốc tế Phuket đến sân bay Brisbane, phải dừng lại trung chuyển ở Singapore, mọi người đều mệt như những con chó đói, Ngôn Tinh Đồ xoay đầu nhìn thoáng qua Bì Dập An hai ngày nay vẫn luôn trong trạng thái khó chịu, cho nên không dám quấy rầy cô.
Cậu ta và Cố Duyên ngồi cùng nhau, không nhịn được hiếu kỳ, thấp giọng hỏi: “Anh Duyên, có phải biên kịch của em đã đắc tội anh gì
không?”
Biên kịch của em?
Cố Duyên nhìn xuống đất, che giấu sự bực bội trong mắt, nói ‘ không có ’ sau đó liền mang bịt mắt lên. Bộ dạng này là hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa.
Ngôn Tinh Đồ cũng không dám hỏi lại.
Từ sau khi chuyện lau tóc qua đi, Bì Dập An ngay cả liếc cũng không cho Cố Duyên một cái, tất cả mọi người trong tổ biên kịch đều biết Bì Dập An bị Cố Duyên mắng ‘ thái độ kém ’, hai người đối chọi gay gắt, vốn là không vừa mắt nhau, đạo diễn Lý cũng đến hỏi thăm vài câu, lão Thành cũng ngấm ngầm khuyên Bì Dập An nhịn một chút, lịch trình quay phim chỉ có tổng cộng 15 ngày, thật sự không cần phải đắc tội Cố Duyên.
Bì Dập An nhất nhất gật đầu. Cô chỉ là một biên kịch nhỏ nhoi làm gì có tư cách giận dỗi với một đại minh tinh đang nổi tiếng như mặt trời ban trưa chứ? Không thể trêu vào, thì cô cứ trốn đi là được đúng không?
Đã đến Australia, hoạt động quan trọng nhất không thể nghi ngờ gì chính là đi chơi với Kangaroo.
Vườn bách thú Lone Pine ở Brisbane là vườn bách thú đứng thứ 10 trên toàn thế giới, cũng là nơi có khu chăm sóc Kangaroo sớm nhất cả nước. Ở đây có thể bắt gặp Kangaroo mọi nơi, ngoại trừ những khi chúng ngủ trên cây, thì còn lại đều nhảy nhót tung tăng trên mặt đất.
Dựa theo kịch bản đã lên ngay từ đầu, thân là hướng dẫn viên du lịch Ngôn Tinh Đồ bẻ đầu ngón tay tính toán rồi thở dài nói, muốn ôm
Kangaroo thì có giá là 18 đô Úc một người, bảy người là 126 đô Úc. Nếu đổi thành nhân dân tệ là phải hơn 600, thật sự là quá đắt.
Cố Duyên cười lớn ôm lấy Ngôn Tinh Đồ nói Đồ Đồ mới mười lăm tuổi mà đã tính toán chi li như vậy là không tốt, vui vẻ vô cùng, không thấy có chút âm trầm ức chế nào.
Tuy rằng trong lúc diễn xuất thì phải tỏ ra vui vẻ trẻ nhưng thực ra việc ôm Kangaroo chụp hình hoàn toàn không phải là việc dễ dàng, trên người Kangaroo luôn có mùi lá cây rất khó ngửi, truyện đầu tiên sau khi Văn Huệ Di ôm nó xong là phải đi rửa tay, đương nhiên, nhất định là bên ngoài máy quay rồi.
Sau khi ôm Kangaroo xong là sẽ đến lúc cho nó ăn, thức ăn dành cho chuột túi có giá là 2 đô Úc một bao, rẻ hơn nhiều so với việc ôm nó chụp hình.
Cố Duyên hình như rất có duyên đối với động vật, ngoại trừ việc ôm Kangaroo vô cùng thuận lợi ra, thì không ít con chuột túi cũng chạy đến bên cạnh hắn, biểu hiện hết sức thân thiện. Thậm chí có một con còn đặt hai chân trước lên hẳn trong lòng bàn tay của hắn mà lấy thức ăn, ăn xong còn cúi đầu kề sát vào mặt giống như muốn hôn hôn Cố Duyên, khiến mọi người vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
Bì Dập An thật ra không yêu thích những động vật này cho lắm, đặc biệt là chuột túi, cô thậm chí còn có chút sợ chúng. Nhưng ở trên đời là như vậy, cái gì càng sợ thì sẽ càng ập đến với mình.
Một con chuột túi sau khi ăn xong liền nhảy nhót chạy về hướng Bì Dập An, lúc đầu còn nhảy qua nhảy lại trước máy quay, sau đó cứ nhắm ngay Bì Dập An mà chạy tới.
Bì Dập An nhìn cơ bắp trên cánh tay của nó mà sợ hãi, liền theo bản năng lùi về phía sau, nhưng lại quên mất phía sau là một sườn dốc thoai
thoải, kết quả là cô ở trong một vườn bách thú xa lạ nước ngoài, bị một con chuột túi rượt đuổi đến mức thét lên chói tai rồi lăn xuống sườn núi.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng gì, ngay cả người của các tổ khác cũng hết sức sửng sốt.
Cố Duyên là người đầu tiên vọt lên, đám chuột túi con mà hắn đang cho ăn, cũng vội vàng nhảy theo sau lưng.
Vì thế Bì Dập An vừa mơ màng hoảng loạn vừa trơ mắt nhìn Cố Duyên dẫn theo một binh đoàn chuột túi chạy tới, trong nháy mắt, Bì Dập An vô cùng tuyệt vọng, cô cảm thấy mình chán ghét Cố Duyên cũng không phải không có lý do gì, hai người bọn họ khẳng định là bát tự không hợp, kết quả cuối cùng là cô bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Cho đến khi Cố Duyên ôm được Bì Dập An ra khỏi một bầy chuột túi, thì mọi người mới phản ứng lại kịp, cãi cọ ầm ĩ xông tới.
Lúc Bì Dập An tỉnh lại ở phòng nghỉ tạm thì đã qua hai tiếng đồng hồ, cô sờ sờ cái ót có chút đau, thấy có một cô bé thực tập trong tổ đang chăm sóc mình.
“Chị An, chị đã tỉnh rồi à, tất cả mọi người đều rất lo lắng!” cô bé vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi nói với cô.
Bì Dập An nghĩ tới bộ dạng mất mặt của mình lúc nãy, liền hận không thể lập tức bay trở về nước, nàng nhìn hoàn cảnh chung quanh hỏi: “Tôi đang ở đâu vậy?”
Cô bé kia bắt đầu dẻo mồm dẻo miệng, kể lại mọi chuyện sau khi cô hôn mê.
Là Cố Duyên ôm cô lên khỏi sườn núi, rồi mặt đen như đáy nồi gào thét buộc đạo diễn phải nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện, thái độ vô cùng khẩn trương, ôm chặt Bì Dập An không buông tay, khiến tất cả các nhân viên ở đó cũng hoảng sợ theo.
Cũng may là trong số các du khách xung quanh đó có một người là bác sĩ, đã hỗ trợ khám cho cô, nói cô chỉ đơn giản là bị hoảng sợ quá mức, không có gì đáng ngại.
Lúc đó Cố Duyên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn níu kéo bác sĩ nọ, xác định chắc chắn Bì Dập An không có vấn đề gì khác mới yên tâm, bác sĩ kia cũng không cảm thấy phiền, ngược lại cười ha ha nói với Cố Duyên một câu ‘Cậu chắc chắn là rất yêu bạn gái của mình.’
Lúc cô bé kia nói tới chỗ này, thì Bì Dập An đã kinh ngạc đến mức há to miệng, cô cảm thấy cô bé này rõ ràng là đang bịa chuyện mà thôi.
“Thật đó, chị An, em không lừa chị đâu mà!” Cô bé không ngừng thề thốt, rồi còn cảm thán: “Không ngờ tình cảm giữa chị An và Cố Duyên lại tốt như vậy. Vậy mà lúc trước mọi người còn cho rằng hai người có mâu thuẫn, bây giờ nghĩ lại thì cũng đúng thôi, hai người lúc trước đã từng hợp tác qua, còn từng chụp ảnh chung, khẳng định bên ngoài chính là bạn tốt rồi.”
Nhìn ánh mắt khát vọng của cô bé trước mắt, Bì Dập An cứng đờ gật gật đầu.
Nếu đã không sao thì nhất định phải quay lại làm việc, Bì Dập An trên đường đi vẫn luôn phân vân có nên nói cảm ơn với Cố Duyên hay không. Nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng hắn dẫn một binh đoàn chuột túi chạy tới chỗ cô, thì liền bỏ ngay ý tưởng này.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Đã đến địa điểm quay tiếp theo của bọn họ chính là ở sân sau vườn bách thú Lone Pine, cũng là cảnh quay cuối cùng-quan sát trình diễn kỹ thuật cắt lông cừu Australia.
Con cừu cực lớn đã được công nhân ấn xuống mặt đất, dùng một con dao cạo vô cùng chuyên nghiệp lưu loát tiến hành cạo lông nó, giống như cởi bộ quần áo mùa đông da cho nó vậy, đã không còn bộ lông xoã tung, con cừu trong chốc lát đã trở thành nhỏ bé xinh xắn hẳn lên, cuối cùng mỗi du khách đến xem đều được tặng một ít lông cừu làm kỷ niệm.
Bởi vì có đoàn quay phim đến, cho nên du khách cũng tụ tập lại rất đông, trong đó có hết một nửa là người Trung Quốc, thậm chí có một cô gái trẻ đứng bên ngoài không ngừng gọi tên Cố Duyên, nhân viên đoàn phim đã ngăn cô ta lại hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng là Cố Duyên đi ký tên lên ảnh chụp cho cô ta thì mới coi như là an ổn.
Bì Dập An trở về vị trí công tác khiến các đồng nghiệp vô cùng náo nhiệt, ngay cả Thanh Y cũng tới hỏi thăm một câu, người không rõ sự việc còn nghĩ rằng Bì Dập An là nhân vật quan trọng gì lắm, cũng may Cố Duyên không có phản ứng, hắn ngay cả liếc mắt cũng không nhìn Bì Dập An một cái, giống như cái người 2 tiếng trước gấp rút như đốt pháo không phải là hắn.
Bì Dập An thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố gắng giả vờ không phát hiện ra ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp xung quanh.
————
Lạc Nhất chiều muộn mới thức dậy, theo thói quen cầm lấy điện thoại di động bên cạnh gối xem tin nhắn và WeChat, không có gì bất ngờ xảy ra, Bì Dập An không trả lời hắn bất cứ một tin nhắn nào.
Lạc Nhất ném điện thoại qua một bên, tức giận đến mức lăn qua lộn lại trên giường một hồi lâu.
Lúc đi xuống lầu rửa mặt thì nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng gameshow, hắn đến gần, Giản Chiếu Nam đang ngồi thẳng tắp trên sofa xem TV, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng cảm thấy buồn cười, Lạc Nhất cố ý mở miệng nói: “Ủa anh, hiếm khi thấy anh xem loại chương trình như vậy.”
Giản Chiếu Nam không quay đầu lại, hai mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm TV, ừ một tiếng rồi nói: “Đồ ăn trong tủ lạnh, tự em hâm nóng đi.”
Lạc Nhất mở tủ lạnh nhìn vào, chắc chắn là thức ăn do mẹ tự mình xuống bếp, thảm không nỡ nhìn, cũng không biết anh trai hắn làm sao mà nuốt trôi được, đành kêu cơm hộp thôi.
“Anh à, làm sao đừng để mẹ xuống bếp nữa, chỉ lãng phí nguyên vật liệu thôi.” Lạc Nhất nằm trên sô pha, dùng khuỷu tay chống đầu xem chương trình văn nghệ tổng hợp nhàm chán trên TV.
Giản Chiếu Nam cười mắng hắn một câu: “Thằng ranh kia, nếu để mẹ nghe được thì thế nào cũng sẽ đánh đến mức em bị tróc da.”
“Không phải là em còn có anh để dựa vào sao.” Lạc Nhất sờ soạng, lấy được một quả táo từ trên bàn trà.
Từ nhỏ đến lớn, anh trai của hắn đã thay hắn gánh vác bao nhiêu chuyện, chắc là không ít lần bị mắng? Nhiều đến không đếm được, ngay cả cha mẹ cũng nói Lạc Nhất chính là bị Giản Chiếu Nam chiều hư.
Giản Chiếu Nam này, đối với đứa em của mình là muốn gì thì cho nấy.
Lạc Nhất cà lơ phất phơ nằm trên sô pha ăn táo, liếc nhìn Giản Chiếu Nam, trong lòng nghĩ, nếu để anh trai mình biết mình đã ngủ với Bì Dập An, thì sẽ thế nào?
Có phải sẽ tiếp tục bảo trì khuôn mặt lù lù bất động, giống như quả núi trong mưa gió hay không?
Có phải sẽ tiếp tục giống như 18 năm nay nhường cho hắn vô điều kiện hay không?
Hắn rất tò mò…