Vệ Nghê phải khuyên can mãi mới đưa ba mẹ muốn ở lại với cô lên xe của Điền Hạo.
Lúc sau cô quay trở lại đại sảnh cấp cứu, nơi này đã đông nghịt người đang vây xem hóng chuyện, vòng hoa bày đầy đại sảnh, chiếm luôn lối ra vào nhỏ, bệnh nhân cần được chữa trị bị ùn tắc xô đẩy, bị ngó lơ không nhận được sự giúp đỡ.
Nhóm người gây chuyện nháo nhào khóc lớn, có người lòng đầy căm phẫn tung hoành ngang dọc kể chuyện của chính mình, người thì ngăn cản nhân viên an ninh, còn một người đàn ông liên tục đốt tiền giấy vào chậu than.
Mùi hôi giấy đốt áp đảo mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện, trận khôi hài này cần phải dừng lại ngay lập tức, nhưng trừ nhân viên an ninh ở bên ngoài ra, bác sĩ y tá bệnh viện đều đứng xa xa một góc, không ai tiến lên giải quyết nội tình.
Sau nhiều lần khuyên can không hiệu quả, đội trưởng đội bảo vệ vươn tay muốn giữ chặt người đàn ông đốt giấy tiền, bị người ở sau trông thấy, lập tức phát tiết, thô bạo đẩy đội trưởng bảo vệ ra rồi kích động hét lên:
“Kêu chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ đi liền chắc? Bệnh viện mấy người hại chết vợ con tôi, hôm nay nhất định phải để lãnh đạo bệnh viện mấy người ra đây cho chúng tôi một lời giải thích! Nếu không, mấy người bước qua xác tôi đi!”
Xung đột từ lời nói có dấu hiệu chuyển sang thành bạo lực tay chân, Vệ Nghê cuối cùng không nghĩ gì thêm, cơ thể đi trước lý trí một bước.
“Mời anh bình tĩnh trước đã.”
Cô đứng bên cạnh đội trưởng bảo vệ, bình tĩnh vững vàng nói với người đàn ông đang bị kích động:
“Tôi tên Vệ Nghê là bác sĩ của bệnh viện, tôi đã liên hệ cho phó viện trưởng bệnh viện, cô ấy sẽ tới đây cùng vị lãnh đạo khác. Có gì cần nói, anh cứ trực tiếp nói cho tôi. Đại sảnh bệnh viện còn có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh đường hô hấp, khói từ chậu than không tốt cho sức khoẻ của họ. Anh tới để giải quyết chuyện riêng, không phải để tranh chấp, nể tình người nhà bệnh nhân xung quanh, có thể mời anh tạm thời dập tắt chậu than, hoặc chuyển nó ra ngoài cửa thông gió được không?”
Giọng điệu của Vệ Nghê ôn hoà nhưng không dễ cự tuyệt, vì sự can đảm này của cô, quần chúng vây quanh cũng bắt đầu nói chuyện giúp.
Dưới sức ép dư luận, người đàn ông hậm hực chuyển chậu than ra ngoài cửa.
Cũng vào lúc này, cửa thang máy đại sảnh cấp cứu chậm rãi mở ra, Trương Nam Kim sắc mặt khó coi dẫn theo một nhóm người đi ra.
Trương Nam Kim sải bước tới, ánh mắt nghiêm nghị quét lên từng gương mặt xung quanh: “…… Sao lại thế này?
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng kể lại tình huống một lần nữa.
Nghe được Vệ Nghê chủ động thương lượng, tuy Trương Nam Kim không nói gì, nhưng lại cho cô một ánh mắt tán thưởng.
Sau khi Trương Nam Kim xuất hiện, đối mặt với vị l’ãnh đạo lớn’ của bệnh viện, người đàn ông rốt cuộc đồng ý nói chuyện đàng hoàng, Vệ Nghê cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hoá ra vợ của anh ta trong qúa trình sinh nở không ổn định đã bỏ mạng, người đàn ông trước sự rối rắm của đám bạn tốt, đến bệnh viện quậy đòi lấy ‘một lời giải thích’.
Điều này khiến mọi người ở đây không biết nên khóc hay nên cười chính là, câu ‘sự cố chữa trị’ trong miệng người đàn ông căn bản không giữ vựng lập trường.
Vợ của anh ta thậm chí còn không phải tới bệnh viện sinh mổ mới xuất huyết nhiều, mà là ở nhà tự sinh gây mất máu quá nhiều mới đưa đến bệnh viện, bởi vì triệu chứng quá nặng không xử lý kịp thời mới mất mạng.
Tuy đây là tình huống nguy kịch, nhưng cũng không phải phát sinh từ phía bệnh viện.
Người đàn ông lên án bị câu từ lô-gic của Trương Nam Kim phản bác, đám người xây xem phần lớn đứng về phía bệnh viện, chỉ có đám phóng viên tới săn tin, yêu cầu người đàn ông nói nhiều thêm vài câu nữa.
Cũng may, rốt cuộc cảnh sát cũng chạy đến hiện trường.
Chính thức kết thúc trò khôi hài.
Sau khi đại sảnh cấp cứu trở nên trống không, Vệ Nghê tới giúp nhân viên an ninh dỡ bỏ vòng hoa, còn lại tấm di ảnh của người phụ nữ kia, Vệ Nghê nhặt lên, nhẹ nhàng phủi đi bụi giấy sót lại trên tấm ảnh.
Dựa vào y học tiên tiến, sinh nở không còn là vấn đề đối mặt với quỷ môn quan với nhiều người phụ nữ nữa, nhưng mà trên đời vẫn sót lại phần ít người, lo ngại tiền bạc, hoặc là tin quỷ thần phong thuỷ, đẩy phụ nữ hiện đại về lại thời tám chục năm trước, đẩy lên tấm nệm, vớ lấy kéo cắt…. Đẩy đến trước mặt Tử Thần.
“Phụ nữ bây giờ được nuông chiều từ bé. Bà nội tôi thời xưa, ngồi xổm ngoài ruộng đã trực tiếp sinh em bé, ngày hôm sau làm việc bình thường, cần gì phải nghỉ ngơi, càng khỏi phải nói cái gì mà nằm ở cữ ⎯⎯”
Vệ Nghê đã nghe qua rất nhiều loại lời nói giống như vậy.
Bọn họ nghe đồn từ mấy người thế hệ cũ bắt chéo chân nói ra.
Lúc mới nghe được lời này, trong lòng Vệ Nghê hết sức phẫn nộ, từ từ chuyển thành tuyệt vọng. Bởi vì ngay từ đầu cô cho rằng chính mình có thể là đốm lửa nhỏ lan ra khắp cánh đồng, sau đó dần dần phát hiện, bản thân chỉ là châu chấu đá xe.
Phụ nữ khóc thét ra máu, đối với thế giới mà nói, có lẽ còn kém hơn tiếng ve kêu.
“Đây là……?” Nhân viên an ninh nghi hoặc nhìn di ảnh trắng đen cô đưa.
“Tìm cơ hội, gửi lại cho người nhà cô ấy.” Vệ Nghê nói.
Cô giao di ảnh cho bảo vệ, xoay người đi vào thang máy.
Vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả cấp cao bệnh viện đều tụ họp lại một chỗ, vội vàng bàn luận chuyện tiếp theo. Vệ Nghê không có việc gì làm, cuối cùng đi tới ngoài phòng bệnh của Điền Nhã Dật.
Để thông gió, cửa phòng bệnh mở ra. Ba Điền làm quản lý công trường, chờ cuộc phẫu thuật Điền Nhã Dật kết thúc lập tức vội vã chạy về công trường. Trong phòng bệnh chỉ còn mẹ con Điền Nhã Dật, mẹ Điền ngồi ở mép giường, mặt mũi đau lòng nhìn con gái đang ăn cháo.
Vệ Nghê không định phá hư bầu không khí ấm áp này, đang muốn cúi đầu rời đi, bỗng nhiên Điền Nhã Dật nhìn thấy cô đứng ngoài cửa, sắc mặt vui sướng kêu lên: “Bác sĩ Vệ!”
Mẹ Điền cũng buông chén muỗng xuống, đứng dậy cười tiếp đón: “Bác sĩ Vệ….”
Vệ Nghê đi vào, hỏi Điền Nhã Dật vài câu hiện tại thấy thế nào. Thuốc gây tê đã tan, Điền Nhã Dật có thể sẽ thấy đau mắt, sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt. Nhưng vì không để người khác lo lắng, mặc kệ là ba mẹ hỏi thăm, hay là Vệ Nghê đi chăng nữa, cô bé đều nhẫn nhịn bày vẻ mặt tươi cười trả lời:
“Em vẫn chịu được, cũng không đau lắm…. Mọi người không cần lo lắng quá đâu ạ.”
Mẹ Điền buông chén cháo đã hết, đứng dậy cầm mấy quả táo cười nói: “Bác sĩ Vệ, cô chờ tôi một lát, tôi đi rửa trái cây đã.”
Sau khi Vệ Nghê đáp được, mẹ Điền đi ra phòng bệnh.
Ánh chiều tà màu cam hồng giống lớp thảm lông xù, chiếu lên chăn của cô bé. Một bên mắt của cô bé được băng lớp băng gạc, bên mắt còn lại to tròn trong veo lẳng lặng nhìn Vệ Nghê muốn nói lại thôi.
“…. Em còn nhớ rõ người hôm đó xông vào phòng bệnh không?” Cuối cùng Vệ Nghê hỏi.
“Nhớ rõ ạ.” Điền Nhã Dật như đã sớm đoán được, không chút do dự trả lời, “Anh trai đó, là bạn của bác sĩ Vệ ạ?”
Vệ Nghê ngẩn ra: “…… Vì sao em nghĩ vậy?”
“Đoán thôi ạ.”
Thiếu nữ mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Cậu ấy tới để khuyên em làm phẫu thuật à?” Vệ Nghê hỏi.
“Không ạ, anh ấy chỉ đến hỏi em là, có muốn nghe câu chuyện xưa của nhạc sĩ không.”
“….. Chuyện xưa của nhạc sĩ?”
“Là một nhạc sĩ phiêu bạc khắp nơi không ở cố định một chỗ ạ.” Điền Nhã Dật nhẹ giọng nói, “Anh ấy kể cho em những nơi vị nhạc sĩ đó đi qua…. Có thành phố vào ba giờ khuya vẫn còn xa hoa náo nhiệt, pháo hoa mà bọn họ bắn ở sân vận động Vạn Nhẫn có thể thắp sáng nửa bầu trời đêm của thành phố…. Cũng có lúc đi qua hầm núi lớn của sông băng, cồn cát trơn nhẵn như sóng biển, anh ấy bước đi mỗi bước, đầu gối đều sẽ chôn thật sâu dưới cát biển…. Còn có xe lửa xanh chạy trên cao nguyên Thanh Tạng, anh ấy chật chội ngồi trong xe, nhìn trời đất bao la bên ngoài, một lần nữa tỉnh ngộ sự nhỏ bé của bản thân….”
Theo lời tự kể của Điền Nhã Dật, vài bức ảnh bao la hùng vĩ hiện lên trước mắt Vệ Nghê. Chẳng qua, gương mặt của vị nhạc sĩ lưu lạc đó hiện ra rõ mồng một, ở ánh đèn lộng lẫy trên sân khấu nhạc sĩ trẻ tuổi kiêu ngạo mồ hôi nhiễu nhại, fan hâm mộ bên dưới hưng phấn sảng khoái giơ hai tay nhảy múa. Lúc hạ màn buổi biểu diễn, tiếng nổ đinh tai nhức óc, pháo hoa như bông tuyết màu sắc rực rỡ tung bay khắp nơi.
Hình ảnh vừa chuyển, vị nhạc sĩ đeo túi hành lý to nặng, mồ hôi đầy đầu bôn ba trong biển cát chưa tới đầu gối. Hình ảnh lại chuyển tiếp, cậu ngồi một mình trong khoang xe không một bóng người, cà lơ phất phơ chống má nhìn thế giới rộng lớn ngoài cửa sổ.
Điền Nhã Dật nói: “…… Sau đó, tay của vị nhạc sĩ ngoài ý muốn bị chấn thương, bắt buộc phải từ bỏ sân khấu quay về lại quê nhà. Em hỏi anh ấy, ‘nhạc sĩ đó có cảm thấy buồn không?’”.
Vệ Nghê buột miệng thốt ra: “Cậu ấy trả lời thế nào?”
“‘Lúc đầu vị nhạc sĩ rất buồn bã, nhưng hiện tại đã không còn nữa’ anh ấy trả lời như thế ạ” Điền Nhã Dật nói, “Chuyện đã qua rồi, ngày mới vẫn đến, huống chi…. Vị nhạc sĩ đó đã tìm thấy kho báu ở quê nhà mà các nơi khác không có’”.
Điền Nhã Dật nhìn thẳng Vệ Nghê, một bên mắt còn sót lại không dính chút bụi bặm, trong vắt như sao băng.
Khó trách ba Điền thường nằm mơ con gái sẽ toả sáng trong giới giải trí, dù Vệ Nghê là loại người nội tâm khép kín không quá chú ý bên ngoài, cũng không khỏi bị vẻ đẹp của thiếu nữ làm cho ngây người.
Ông trời có lẽ thấy mình quá thiên vị khi đắp nặn ra thiếu nữ, cho nên sau này mới lấy lại một con mắt của cô bé.
“Bác sĩ Vệ, chị là kho báu đó sao?” Thiếu nữ chăm chú nhìn đôi mắt của Vệ Nghê.
“Em hiểu lầm rồi.” Vệ Nghê bất giác rũ mắt, “Bọn chị chỉ là người quen thôi.”
Mẹ Điền cầm mấy quả táo được rửa sạch trở về, đề tài tự nhiên dừng lại tại đây.
Vệ Nghê dặn dò mẹ Điền vài điều cần lưu ý, sau đó cầm mấy quả táo không thể từ chối được ra ngoài.
Câu chuyện của vị nhạc sĩ lưu lạc vẫn quanh quẩn trong đầu cô, nếu đó là cuộc sống của Giải Tinh Tán, như vậy có thể xác định lại một lần nữa, bọn họ hoàn toàn quá khác biệt.
Cậu là chim chóc giang đôi cánh bay lên trời cao, bay quá sóng biển bão táp cũng như thấy được một chân trời mới; mà cô lại là hoa cỏ trong nhà kính khó di dời,chưa từng chịu đựng mưa gió dữ dội cũng chưa từng thấy qua ánh mặt trời đầu tiên mới nhô lên.
Cho đến khi nhà kính trồng hoa tan vỡ, cô mới có dịp đối đầu với sóng gió.
Điền Nhã Dật chăm chú nhìn bóng dáng màu trắng biến mất ở ngoài cửa.
Mẹ cô bé ngồi xuống mép giường, cấm lấy một quả táo: “Ăn táo không con?”
Thuốc tê tan hoàn toàn, hốc mắt hơi hơi đau nhức, Điền Nhã Dật không thèm ăn, nhưng vì không để mẹ lo lắng, vẫn nghe lời gật đầu:
“….. Ăn ạ.”
Dao gọt hoa quả thuần thục gọt vòng qua quả táo, vỏ táo đỏ theo vết cắt rơi xuống. Trong phòng bệnh im lặng như tờ.
Tuy bác sĩ Vệ phủ nhận suy đoán cô bé, nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, cô chính là kho báu quý giá không nơi nào có được đó.
Nếu không phải vì bác sĩ Vệ, người thanh niên lạ mặt kia sao có thể xuất hiện trong phòng cô bé được?
Điền Nhã Dật nhắm mắt lại, câu nói cuối cùng trước khi người thanh niên đó rời đi lần nữ vang lên bên tai cô bé.
“Tháo ánh tăng trong mắt xuống, nắm thật chặt trong tay.”
**
Ngày hôm sau, cơ quan công an giam giữ gọi đến bắt buộc triệu tập người gây rối bệnh viện và bạn bè thân thích tới, sau khi thấy nhiều chứng cứ tập hợp lại, người đó mới bất đắc sĩ đồng ý hoà giải. Nhưng Vệ Nghê không bình tĩnh được hai ngày tiếp đó, đã bị một tin tức kinh động thành phố C đánh úp tới.
Có một người nhà bệnh nhân của bệnh viện trung tâm thành phố C, bắt chước theo lần gây rối trước bệnh viện trước đó, có lẽ gã chỉ muốn tống tiền bệnh viện, nhưng người mà gã rủ đến trong quá trình bệnh viện ra mặt khuyên can, đã đâm trúng một vị bác sĩ cấp cứu, sau khi trọng thương không chữa trị kịp thời dẫn đến tử vong.
Sự việc nhanh chóng lan rộng, đối tượng bắt chước gây rối dẫn đến tai hoạ, ngay cả bối cảnh xưa xảy ra ở bệnh viện phụ thuộc đại học Y khoa của thành phố C trước đây cũng ầm ĩ theo, biến thành tin tức lớn của kênh Bản Tin Thời Sự vào lúc 7 giờ.
Trong vòng một tuần đã liên tiếp xảy ra hai sự kiện lớn, trong đó còn có một sự kiện gây mất mạng người, các bệnh viện thành phố C không khỏi không thấy hoảng sợ, Vệ Nghê cũng liên tục nhận được cuộc gọi từ Vệ Giá Phong, tận tình khuyên nhủ cô nên từ chức đổi nghề.
Trong điện thoại Vệ Nghê không khuyên nổi Vệ Giá Phong, Vệ Giá Phong cũng không khuyên nổi lại cô, lúc này đến phiên Thẩm Thục Lan lên tiếng giảng hoà, khuyên can mãi mới xin được chút rảnh rỗi của Vệ Nghê, muốn cô về nhà ăn một bữa cơm.
Ăn cơm gì, trong lòng Vệ Nghê rất rõ ràng, cô cũng chuẩn bị giảng giải cho Vệ Giá Phong vào tai này lọt tai kia nghe, nhưng cô không nghĩ tới, vừa vào cửa đã thấy bóng người khiến cô bỗng im bặt.
Thành Dự mặc tạp dề tay bưng mâm đồ ăn từ phòng bếp đi ra, nở nụ cười lấy lòng nhìn cô:
“Em vừa tan làm, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Nửa tiếng sau là có thể ăn cơm rồi.”
“Nghê Nghê đến rồi?” Thẩm Thục Lan ngồi cắn hạt dưa xem TV, đầu cũng không quay lại chỉ nâng giọng nói, “Đúng lúc lắm! Chờ hai cha con bọn họ đang bận việc trong bếp, con lại đây ngồi xem hài với mẹ ⎯⎯ buồn cười chết mất!”
Thẩm Thục Lan còn chưa biết hôn nhân bọn họ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, bà phản ứng như vậy cũng không đáng trách.
Người mà công khai đến nhà cô, làm bộ như không có chuyện gì vui vẻ trò chuyện với ba mẹ cô, Thành Dự mới là người vô sỉ duy nhất ở đây.
Cởi áo khoác âu phục, tháo mắt kính xuống, Thành Dự vai rộng chân dài mặc tập dề rửa tay nấu canh cho cô, là cảnh tượng cô từng ảo tưởng trước khi kết hôn.
Cô đã từng nấu rất nhiều bữa cơm cho Thành Dự, mỗi một lần đều bị coi chuyện đương nhiên, cô chưa từng ăn qua món ăn do hắn chuẩn bị, bởi vì trong nhiều lúc hắn lơ đãng lộ ra lối sống giàu có từ nhỏ của mình, cô cũng chưa từng mở miệng đòi hỏi hắn vì ảo tưởng của bản thân.
Vốn là ảo tưởng, chỉ có thể được xem là ảo tưởng mà thôi.
Nhưng mà, lại vào ngày hôm nay không còn như cô hy vọng xa vời nữa, chính thức biến thành hiện thực.
Vệ Nghê tình nguyện để hắn tự cao tự đại từ đầu đến cuối, còn hơn là giống như bây giờ, cúi đầu dè dặt với cô, tươi cười lấy lòng.
Cô chỉ cảm thấy sự mỉa mai sâu sắc.