Vào 3 giờ chiều, ánh nắng cam vàng xuyên qua cửa kính, chiếu lên trên người của người phụ nữ đang trang điểm.
Làn da cô dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, động tác chuốt mi như vẽ tranh trên tuyết. Đường nét ở cằm mềm mại, ẩn vào mái tóc đen như mây, trên khuôn mặt mịn màng không chút biểu cảm, cho nên tạo thêm chút cảm giác lãnh đạm xa cách, nhưng đôi mắt kia của cô, to tròn tối màu như mái tóc, mi mày dày rậm, luôn chứa đựng làn sương hơi nước mênh mông, giống như đêm tối vừa hết, mặt trời mới mọc chốn rừng sâu, an tĩnh mà tĩnh mịch.
Người bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, cũng sẽ cầm lòng không đậu mà tĩnh lặng lại, đắm chìm vào trong con ngươi u buồn kia.
Sau khi vỗ phấn lên mặt, cô mở ngăn kéo trước người ra.
Trong hộp bày trang sức rực rỡ muôn màu, đều là quà Thành Dự mang về sau mấy ngày lễ hoặc đi công tác trở về. Trước gương trang điểm bày nguyên bộ mỹ phẩm bí ẩn của Hải Lam, cũng đều do Thành Dự tặng.
Những năm gần đây, Thành Dự tuyệt đối chưa từng keo kiệt với cô.
“Anh sẽ không làm em phải chịu khổ. Người khác có gì, em cũng sẽ có cái đó.”
Lúc kết hôn, Thành Dự từng nói như vậy.
Hắn đích thực thực hiện đúng lời đã hứa.
Hắn tặng nhà cho cô, tặng xe cho cô, từng tặng những món mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, cũng giống như những người đàn ông trơ trẽn khác, hắn phản bội cô.
Vệ Nghê nhìn trang sức vật phẩm đá quý hoa lệ, không khỏi nghĩ, Thành Dự đối với cô, có giống như cô đối với mấy món quý giá tinh xảo này không ⎯⎯ chỉ có thể phát sáng bên trong ngăn kéo.
Bởi vì đó cũng chỉ là món sưu tập cá nhân.
Cô không rõ đây là tỉnh táo muộn màng, hay là sự hà khắc sau khi tình yêu tan biến.
Năm ngón tay mảnh khảnh do dự giữa không trung một lát, sau đó cầm lấy một hộp trang sức nhỏ được bảo tồn riêng trong góc.
Trong hộp trang sức chỉ có mỗi cái kẹp tóc hoa bách hợp Swarovski.
So với món trang sức đá quý khác, cái kẹp này có thể là món trang sức rẻ nhất của cô.
Cô cầm lấy nó, nhìn vào mặt gương không tì vết, nhẹ nhàng kẹp ra sau tai.
Ngoài cửa sổ có một chiếc Audi màu đen chờ đã lâu, cuối cùng cô sửa sửa bên tóc mái, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
**
“Tay đừng cứng còng như vậy, lúc đánh cổ tay phải có lực, phải giữ vững cánh tay…… Thử lại lần nữa.”
Chỉ có mỗi đứa nhỏ bốn năm tuổi chứa đầy nước mắt, tủi thân đánh trống.
Tiết học kết thúc, Giải Tinh Tán bất đắc dĩ nói: “Về nhà nhớ luyện tập thêm trên trống câm.”
Đứa nhỏ như trút được gánh nặng, giống như bỏ trốn chạy về phía mẹ đang chờ ở ngoài cửa.
Giải Tinh Tán lấy điện thoại ra, soi soi vẻ đẹp của bản thân ⎯⎯ cũng không đẹp trai đến mức khiến người ta phẫn nộ, vậy tại sao đứa nhóc này chỉ cần vừa nhìn thấy cậu lại khóc lóc không ngừng vậy?
Cậu nghĩ mãi không ra, bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Giải Tinh Tán vừa ngước mắt liền ngẩn người.
“Chào cậu.” Chu Mộng Dao nắm tay đứa con trai lớn đứng ngay cửa, hơi mỉm cười với Giải Tinh Tán.
**
Trong phòng trống mơ hồ vang lên tiếng đánh mới lạ, con trai lớn của Chu Mộng Dao ngồi trên ghế, nghiêm túc luyện tập giai điệu mới vừa học được.
Chu Mộng Dao đứng ngoài cửa sổ, nhìn con trai đang tràn đầy hứng thú không khỏi mỉm cười.
“Cậu tới xem thử, đứa nhỏ này có thiên phú không?” Cô ấy nói.
Giải Tinh Tán đứng bên cạnh cô không đánh giá tốt lắm học sinh mới học thử, cứng nhắc nói: “Mấy tiết đầu không dễ nhìn ra được gì, nhưng theo trống Jazz mà nói, tôi cảm thấy nỗ lực quan trọng hơn thiên phú nhiều. Chỉ cần chịu tập luyện, không có tay trống nào không luyện ra.”
“Thầy Giải là tuyển thủ thiên phú bẩm sinh hay nỗ lực cố gắng?”
Giải Tinh Tán không ngờ đề tài lại chuyển tới trên người mình, nghĩ ngợi: “Cả hai đi.”
Chu Mộng Dao vẫn nhìn cậu, cậu đành phải nói tiếp:
“Trước kia tôi có quá ít thời gian, lúc còn học cấp ba mới bất chợt quyết định thi vào học viện âm nhạc. Khi đó, mỗi ngày tôi đều ngồi trong phòng trống suốt mười mấy tiếng, thiếu điều muốn ngủ luôn trong đó. Cứ như vậy suốt một năm, cuối cùng lúc thi nhạc cụ lên đánh thì đứng nhất toàn trường.”
“Muốn nói chỉ dựa vào thiên phú, giành được hai cái giải nhất chuyên ngành cũng không mấy dễ dàng, còn nói chỉ dựa vào nỗ lực, cũng không phải ai cũng có thể tốn thời gian một năm đã đạt được thành tích đó.”
Giải Tinh Tán không để ý nói:
“Tôi có cả hai thứ đó.”
Cậu biết bản thân mình ưu tú, còn vì thế mà kiêu ngạo, vẫn luôn khích lệ chính mình tiếp tục tiến lên.
Đó là cảm nhận lớn nhất của Chu Mộng Dao vào giây phút này.
“…… Cậu rất khác.” Cơn xúc động sâu trong nội tâm khiến cô buộc miệng thốt ra.
“Khác cái gì?”
“…… Thì không giống với những người khác.”
“Tôi biết, cố chấp, tự cao tự đại, ngạo mạn, tùy tiện ⎯⎯ rất nhiều người đã tôi như vậy,” Giải Tinh Tán không để bụng, “Sao cũng được, tôi không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào.”
Tựa như cậu cũng không để bụng mấy lời suy nghĩ này của cô như thế nào, có ảnh hưởng đến cuộc sống cậu hay không cũng vậy, cậu chỉ muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, người khác trong cuộc đời của cậu chỉ bằng hạt bụi, trong thế giới của riêng cậu, cậu là vị vua duy nhất.
“Hình như tôi hiểu ra nguyên nhân Vệ Nghê giới thiệu cậu cho tôi rồi.” Chu Mộng Dao nói, “Tôi quen biết cậu ấy nhiều năm tới vậy, cậu ấy chưa từng thiếu nợ một ai, cũng sẽ không giới thiệu riêng ai cho ai cả. Cậu là người đầu tiên… người đầu tiên trong gần hai mươi năm qua.”
“Trâu bò vậy á?” Giải Tinh Tán tươi cười rạng rỡ.
Đây là lần đầu Chu Mộng Dao thấy cậu cười.
“Từ hồi tiểu học, tôi đã học chung với Vệ Nghê. Trừ ba mẹ cậu ấy ra, chắc hẳn tôi là người hiểu biết cậu ấy nhất.” Chu Mộng Dao nói.
“Vậy hai người là bạn thân vô cùng tốt của nhau?”
Chu Mộng Dao bình tĩnh nhìn con trai lớn qua cửa kính.
Trong trường dạy nhạc đã nhiều ngày không bật điều hoà. Gió hè nóng bức từ ngoài cửa sổ mở thổi tới, bầu trời xanh mênh mông trải dài bờ cát trắng, mây bồng bềnh chuyển động phản chiếu trên cửa kính trước mắt Chu Mộng Dao, cô cảm thấy mình cùng trời xanh đang hoà lại thành một, những cái âm u che phủ trong lòng mình, đều đang được gió dịu dàng thổi bay.
“Phải,” Cô nói, “Chúng tôi là bạn thân tốt nhất của nhau.”
Cô cười nhìn Giải Tinh Tán: “Thầy Giải, con của tôi xin nhờ cậu.”
“Đó là đương nhiên……”
“Vệ Nghê của chúng tôi nữa, cũng nhờ cậy vào cậu.”
Giải Tinh Tán sửng sốt.
Chu Mộng Dao xoay người, chân chính đối diện với Giải Tinh Tán.
“Vệ Nghê đáp ứng với Thành Dự dành 30 ngày tới để níu kéo cậu ấy, hôm nay là ngày cuối cùng.” Chu Mộng Dao nói, “Họ sẽ đến trường đại học nơi đầu tiên họ gặp mặt nhau.”
“Tôi không muốn thấy cậu ấy sẽ mềm lòng, trở lại cái nhà giam vô hình kia.” Chu Mộng Dao nói, “Nếu cậu cũng có suy nghĩ giống tôi, vậy thì……”
Cô còn đang tự hỏi, nên nói năng như thế nào để lay động một nam thanh niên độc thân chưa lập gia đình, vì một người phụ nữ đã kết hôn mà đâm vào lửa nóng, thì Giải Tinh Tán đã xoay người.
Không chút do dự chạy đi ra ngoài.
Chu Mộng Dao nhìn bóng dáng của cậu, không nhịn được mà bật cười.
Cười cười xong, cái cười tươi đó cũng phai nhạt đi.
Cô và Vệ Nghê, là bạn thân tốt nhất của nhau. Tốt đến mức ai ai cũng cho rằng là vậy, mọi lúc đều là thế ⎯⎯ ngoại trừ, sau khi cuộc sống của cả hai biến đổi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được bạn trai phú nhị đại cầu hôn, sớm trở thành người mẫu, Vệ Nghê tốt nghiệp trễ hơn, nhưng cũng mau chóng bước vào lễ đường hôn nhân. Bạn trai của cậu ấy, tuy gia cảnh không giàu có bằng bạn trai của cô, nhưng tất cả mọi người đều nói hắn là thanh niên tài giỏi, xuất chúng trong vạn người.
Mấy năm mới kết hôn kia, các cô còn thường xuyên gặp mặt.
Nhưng sau đó, cô phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Từ lần đầu gã còn sám hối, cầu xin tha thứ, nhưng sau này lại nhiều lần, gã bắt đầu la lối, đánh sập cửa, chiến tranh lạnh, cả đêm không về.
Cô có nhún nhường, cũng không nhận được lời cảm ơn.
Mà vợ chồng Vệ Nghê, vẫn còn những năm tháng yên bình, ân ái như thuở ban đầu.
Nếu ly hôn, cô sẽ là một phu nhân không tài cán gì, lại mất đi công việc nhiều năm, thứ chờ cô chỉ có sự nghèo túng và cười chế nhạo. Dưới gối còn con cái, người chồng khẳng định sẽ không cho cô mang đi, dù có mang, con trai đã hiểu chuyện cũng sẽ oán hận cô, hận cô làm mất đi căn biệt thự cao cấp và người hầu kẻ hạ.
Bỏ đi.
Vờ như không thèm để ý, vờ tỏ ra không sao cả, tập mãi cũng thành thói quen, giả vờ đến mức lừa dối mình mỗi ngày.
Ít nhất, trừ bản thân ra, người khác đều cho rằng cô sống rất khá.
Bụi gai vô hình mọc lên trong máu thịt của cô, làm cô mỗi khi thấy Vệ Nghê liền cảm thấy đau đớn.
Rõ ràng là cùng nhau lớn lên, rõ ràng là bạn bè tốt tay nắm tay đi vệ sinh cùng nhau, vì cái gì, vì cái gì chỉ có cô chịu nỗi dày vò của sự phản bội này.
Cô hết cách đối mặt với đáy lòng âm u của mình, cũng hết cách đối mặt với Vệ Nghê lương thiện hoàn toàn không biết gì.
Cô dùng đủ loại lý do để tách biệt với Vệ Nghê, không phải vị bụi gai nhỏ kia mê hoặc, bởi vì những phần thịt da mềm mại, nóng hổi, vẫn còn đang đau đớn vì bị những gai nhọn đó đâm xuyên, vốn là những phần máu thịt vẫn còn vấn vương tình bạn thân thiết nhất của cô.
Cô không còn cách nào tự nhổ bụi gai bằng ý chí của mình, ít nhất có thể làm chúng nó mất đi chất dinh dưỡng để lớn thêm.
Các cô là bạn thân tốt nhất.
Sẽ luôn như vậy.
Vệ Nghê đã từng giúp cô hiểu rõ trọng tâm, mang bữa sáng cho cô, giúp cô làm trực nhật, giúp cô từ chối đám thanh niên lêu lỏng mà cô ngần ngại, bây giờ, lại giúp cô nhổ đi bụi gai trong lòng.
Cùng cảnh ngộ, nếu đó là Vệ Nghê, cậu ấy sẽ lựa chọn ra sao.
Chu Mộng Dao đã từng tự hỏi qua.
Giống như lúc trước cô nước tới chân mới nhảy phải dựa vào Vệ Nghê để làm bài thi, giờ đây, Vệ Nghê đã đưa ra đáp án chuẩn xác nhất.
Các cô là bạn thân tốt nhất.
Cho nên, Vệ Nghê có thể làm được, cô cũng có thể làm được.
Con trai lớn nhô đầu ra: “Thầy đâu rồi?”
“Thầy có việc, hôm nay tới đây thôi.” Chu Mộng Dao ngồi xổm xuống, nhìn đứa con trai trước mặt, “Bà ngoại nhớ con, có muốn về thăm bà với mẹ không.”
“Không đi, không đi ⎯⎯” Đứa con trai lớn đầu lắc như trống bỏi, “Nhà bà ngoại cái gì cũng không có, không có phi cơ điều khiển từ xa cũng không có Ultraman, con không đi đâu!”
“Con không đi, có phải muốn tách xa với mẹ không?”
“Tách thì tách thôi!” Đứa con trai lớn không để ý gì.
“…… Được.” Chu Mộng Dao cười nhìn cậu bé.
Thái độ cười tươi khác thường của mẹ làm trên mặt cậu nhóc sinh ra chút bất an.
“Cục cưng, mẹ phải đi rồi.” Chu Mộng Dao nói.
“Mẹ muốn đi đâu?”
Chu Mộng Dao không trả lời câu hỏi của cậu bé, lưu luyến vuốt ve má của con trai, cười nói:
“Tuy mẹ rời đi rồi, nhưng con có thể tìm mẹ bất cứ lúc nào, có biết không?”
Con trai lớn bị nỗi sợ không tên chi phối, oà khóc lên, ôm chân Chu Mộng Dao nói: “Con muốn đi với mẹ mà!”
“Nghĩ kỹ rồi?” Chu Mộng Dao nói, “Đi theo mẹ, trong nhà không còn phi cơ nữa, không còn ai ru con ngủ, con nghĩ kỹ chưa?”
Con trai lớn chảy nước mắt, sắc mặt lại do dự.
Chu Mộng Dao đẩy nhóc ra, đứng dậy, mặt mày bình tĩnh nói với cậu: “Ba sẽ tới đón con ngay, ngoan ngoãn chờ trong phòng học nhé.”
Cô xoay người rời đi, con trai lớn đứng tại chỗ, hoảng sợ khóc kêu ‘mẹ mẹ’, nước mắt tràn mi nhưng cô vẫn không quay đầu lại.
Chu Mộng Dao bước nhanh xuống cầu thang trường học, giày cao gót dồn dập gõ xuống bậc thang đá. Cuộc gọi trong tay có người tiếp, giọng điệu mất kiên nhẫn của Trần Hối Chương xuất hiện ở bên đầu kia điện thoại:
“Không phải đã nói cô đang bận việc, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng gọi sao?”
“Có chuyện quan trọng.” Chu Mộng Dao nói.
“Chuyện gì?”
“Tôi đón hai đứa nhỏ trong nhà rồi, còn lại Khang Khang đang ở trường dạy nhạc chờ anh.”
“Có ý gì?”
“Trần Hối Chương,” Chu Mộng Dao nói, “Chúng ta ly hôn đi.”