Ngày kỷ niệm năm năm của Vệ Nghê trôi qua như vậy.
Cuộc gặp mặt với Quách Thế Mẫn làm cô không nghĩ chuyện tình cảm này có thể tha thứ, thoát ra khỏi những hồi ức rồi lấy hộp sushi lạnh băng kết thúc ngày kỷ niệm này.
Trưa hôm sau, cô được Chu Mộng Dao mời đến nhà.
Hầu gái mời Vệ Nghê vào cửa, ngồi xổm lấy dép lê ra mời cô thay.
Vệ Nghê từ cửa huyền quan thật dài đi vào bên trong biệt thự, đập vào mắt trước tiên là cầu thang xoắn ốc cao ngất uốn lượn.
“Nghê Nghê đến rồi?”
Chu Mộng Dao mặc áo ngủ tơ tằm, tóc được xõa tung tựa hồ mới rời giường, cô bồng một đứa bé mới mấy tháng tuổi đang nhắm mắt tự mút ngón cái.
Chu Mộng Dao đem con trai cho chị Nguyệt phía sau rồi bước nhanh đến ôm cánh tay Vệ Nghê.
“Tụi mình đến nhà kính nói chuyện.” Cô không quay đầu lại mà phân phó hầu gái sau lưng, “Dì Lý, pha hai ly cà phê đem tới nhà kính, không thêm đường.”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Hai đứa nhỏ lắc lư chạy tới mỗi bên ôm lấy chân Chu Mộng Dao, đứa trẻ lớn tuổi nhất tò mò nhìn Vệ Nghê.
Vệ Nghệ nhìn hắn cười cười.
“Bé cưng, mau kêu dì Vệ — đây là người bạn tốt nhất của mẹ.” Chu Mộng Dao cười nói, “Đây là con trai lớn và con gái lớn của mình, lần lượt là Chu Minh Đằng và Chu Phiêu Lượng, đứa con gái nhỏ hiện tại chỉ có mỗi nhũ danh là Mầm Mầm. Nào — hai đứa còn không mau chào hỏi dì đi?”
“Chào dì ạ…” Hai đứa nhỏ một trước một sau chào.
Ánh mắt Vệ Nghệ nhịn không được vẫn luôn nhìn hai đứa trẻ ngây thơ. Khuôn mặt tròn tròn cùng tính cách trẻ con, tròng mắt đen nhánh linh động, xoay tròn trông vô cùng đáng yêu.
“Hiện tại mẹ đang bận. Hai đứa tự chơi với nhau đi.” Chu Mộng Dao nhẹ nhàng kéo hai đứa con ra, “Dì Lý, mang đứa lớn đi đi.”
“Hai tiểu bảo bối mau tới đây—” Dì vội vàng ra tiếp đón.
Hai đứa trẻ nhảy nhót đi theo sau dì Lý, Chu Mộng Dao kéo cô chạy lên lầu.
Vệ Nghê không phải lần đầu đến nhà Chu Mộng Dao, khi cô dọn tới đây ở sau đám cưới, Vệ Nghê cũng từng tới làm khách. Nhưng cũng chỉ có mỗi lần đó, không biết khi nào mới gặp lại, Chu Mộng Dao vẫn luôn rất bận, hai người các cô hiếm khi gặp riêng nhau. Mỗi lần gặp mặt đều là đi cùng chồng đến dự tiệc tối.
“Mình thích ngủ trưa ở đây, do có hoa nên không thể dùng điều hoà, ngày thường đều ở trong vườn hoa. Mình đến đó đi, lát mấy dì sẽ đem thêm hoa tới.” Chu Mộng Dao nói.
Căn phòng này vốn là một sân phơi hình lục giác, nay đã được biến đổi thành một nhà kính trồng hoa ngập tràn ánh sáng. Hoa hồng và hoa nguyệt quý nở rộ đua nhau khoe sắc, hương thơm dịu nhẹ của hoa hòa quyện cùng hương cà phê ấm áp. Qua ô cửa kính lớn còn có thể ngắm nhìn dòng sông uốn lượn và những tòa nhà cao tầng sừng sững phía xa.
Vệ Nghê ngồi lên chiếc ghế sô pha đơn màu hồng nhạt, lưng thẳng tắp, so với Chu Mộng Dao hoàn toàn thả lỏng bên cạnh, hai chân gác lên nhau, không để ý chiếc áo ngủ để hở ra ít cảnh xuân.
“Sao đây, suy nghĩ kỹ chưa?” Chu Mộng Dao bưng ly cà phê lên.
“… Nghĩ kỹ rồi.” Vệ Nghê nói, “Mình muốn ly hôn.”
“Không đổi ý luôn sao?” Chu Mộng Dao nhướng mày.
Vệ Nghê rũ mắt xuống, giọng điệu chắc chắn.
“Đã nghĩ kỹ rồi.”
“Cậu trưởng thành rồi, mình cũng không thể phân tích ưu nhược điểm của việc ly hôn thay cậu. Nếu cậu muốn ly hôn nhanh gọn, vậy phải chuẩn bị thật tốt để đánh một trận ác liệt mới được. Theo những gì mình biết về Thành Dự, anh ta tuyệt đối sẽ không chịu buông tay dễ dàng như vậy.”
Vệ Nghê trầm mặc không đáp.
“Tài sản lẫn nợ nần của Thành Dự cậu biết rõ được bao nhiêu?”
“… Cũng biết được ít nhiều.”
“Ly hôn cũng không thể biết được ít nhiều.” Chu Mộng Dao nhấp ngụm cà phê, “Thỏ khôn có ba hang, đặc biệt là loại người như Thành Dự. Mình khuyên cậu tốt nhất nên mang căn cước công dân, giấy hôn thú cùng sổ hộ khẩu, đi tra bất động sản anh ta đang quản lý. Nếu cậu biết mật khẩu két của anh ta, tốt nhất cũng nên nhìn thử xem bên trong có thứ gì. Phiếu bảo hành, hợp đồng… Đó là những gì cậu phải hiểu rõ.”
“Những thứ mình vừa nhắc đều là những gì tự cậu có thể làm, nhưng có một số thứ…” Chu Mộng Dao nói, “Cần phải mời chuyên gia giám định.”
Cô lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp màu đen từ túi áo, đặt lên bàn trà pha lê, bí bí ẩn ẩn đẩy cho Vệ Nghê.
Vệ Nghê cầm lấy tấm danh thiếp, ngẩn người đọc.
“Cần hay không là tuỳ cậu.” Cô nói.
Khi đi ra từ nhà Chu Mộng Dao, tấm danh thiếp nhỏ vẫn đang nằm trong túi xách cô.
Trở về nhà không một bóng người, Vệ Nghệ gọi số điện thoại trên danh thiếp.
“A lô?” Giọng người đàn ông trung niên bắt máy.
“… Xin chào.” Vệ Nghê chần chờ chút lát, “Xin hỏi, đây có phải là trung tâm thám tử tư không?”
Bên kia không tỏ ý kiến hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”
Vệ Nghê nói theo những gì Chu Mộng Dao chỉ, nói mình được bạn bè giới thiệu, đối phương sau khi nghe thấy tên Chu Mộng Dao mới sảng khoái thừa nhận công ty ông ta là trung tâm thám tử tư.
“Cô muốn điều tra cái gì?’ Người đàn ông hỏi.
“Tôi muốn…”
Vệ Nghê hơi khựng lại, không dễ dàng gì nói xong câu:
“Tôi muốn biết đêm bình an* năm vừa rồi chồng tôi đã làm gì.”
*đêm trước giáng sinh
**
Tối hôm đó, Vệ Nghê viết rất nhiều bản phác thảo sơ yếu lý lịch.
Một lúc sau, bản sơ yếu lý lịch cô viết dần dần hoàn thành. Vệ Nghê dựa theo từng điều kiện từng bệnh viện, nhưng mỗi bệnh viện đều tỏ ra hoài nghi về cô.
Một người phụ nữ nội trợ nhiều năm, liệu còn có thể quay lại làm việc viên chức được không?
“Tôi có thể.” Vệ Nghê nói.
Cô đứng trong bầu không khí lạnh băng ở phòng phỏng vấn, ăn mặc nghiêm trang không chút cẩu thả. Mái tóc cô đến eo được kẹp bởi chiếc kẹp cá mập kim loại. Đôi chân mày mảnh khảnh thanh tú, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng cẩn thận.
Đối diện cô là nhân viên phỏng vấn của bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa thành phố C, khuôn mặt lạnh nhạt, nghiêm nghị làm việc đúng theo quy trình.
“Tôi có một năm lẻ sáu tháng kinh nghiệm tại bệnh viện tuyến ba, khi còn đi học mỗi năm đều đạt học bổng, từng tham gia qua—”
Phỏng vấn viên không lưu tình chút nào đánh gãy lời cô:
“Bệnh viện chúng tôi cần là một bác sĩ có thể ổn định.”
Vệ Nghê không hiểu lắm.
Phỏng vấn viên nói: “Bệnh viện bồi dưỡng nhân tài cũng không dễ dàng gì, chúng tôi không cần một người mới được bồi dưỡng quen tay, kết quả là… Điều kiện cô rất tốt, nhưng chúng tôi cần là một bác sĩ ổn định.”
Vệ Nghê lúc này mới hiểu rõ.
“Hiện tại tôi không có kế hoạch sinh con⎯ dự kiến mấy năm tiếp theo đều sẽ không có.”
“Cái này…” Phỏng vấn viên cười cười nhìn chằm chằm hồ sơ phỏng vấn trên tay, như mới nghe được một câu đùa nào đó từ Vệ Nghê, “Cô đi về trước chờ tin tức đi.”
Từ phản ứng của phỏng vấn viên đó, Vệ Nghê biết chắc lần phỏng vấn này cũng giống với mấy lần trước, đều sẽ như đá chìm đáy biển, không có phản hồi.
“Cô thật sự nghĩ kỹ chứ? Mỗi năm đều có vô số máu mới Đại học Y khoa ùa vào bệnh viện, cô từ chức lại muốn trở về liền không dễ dàng.”
Tháng sáu cô gắt như lửa, Vệ Nghê đứng trước cổng bệnh viện che cô, nhìn ánh cô chiếu đầy trên đường, nhưng trên người lại thấy lạnh như băng.
“Vệ Nghê?”
Âm thanh kinh ngạc vang lên khiến cô phải tỉnh táo. Khi hồi phục lại tinh thần, một gương mặt giống như đã từng quen biết đã đứng trước mắt. Là một người phụ nữ trẻ tuổi, tóc nhuộm nâu ngắn ngang vai gọn gàng, một bên được vén sau tai, lộ ra hai tròng mắt lạnh nhạt sắc bén.
“Vệ Nghê ⎯” Cô ấy nói, “Sao cậu ở đây?”
Trong đầu Vệ Nghê mất vài giây mới nhớ chút hồi ức với đối phương.
“Trương Nam Kim…” Vệ Nghê kinh ngạc nhìn bạn học cũ mặc áo blouse trắng, “Không phải cậu đến thủ đô sao?”
“… Cậu vẫn không thay đổi gì ha.” Trương Nam Kinh thần sắc phức tạp nhìn cô.
Vệ Nghê sửng sốt, còn không biết phải trả lời sao cho tốt, Trương Nam Kinh như chưa nói gì, tự nhiên trả lời vấn đề Vệ Nghê hỏi.
“Điều động công tác.” Cô ấy nói, “Nơi này thiếu vị trí phó viện, tớ tới nhậm chức một thời gian.”
Bạn học cùng lớp năm nào giờ đây đã trở thành phó viện trưởng bệnh viện tuyến ba, nội tâm Vệ Nghê chân thành vui vẻ.
“Cậu thì sao, đến đây làm gì vậy?” Trương Nam Kinh tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, “Cậu không sao ⎯⎯ Vậy thì là người nhà bị bệnh hả?”
Vệ Nghê lắc lắc đầu, do dự một lát, vẫn là đem nguyện vọng muốn một lần nữa được cầm dao phẫu thuật của mình cho Trương Nam Kinh nghe.
“Tại sao lại trở về? Công việc kinh doanh của chồng gặp bất lợi à?” Trương Nam Kinh không khách khí nói.
Đối mặt với lời khiêu khích của Trương Nam Kim, Vệ Nghê vẫn bình tĩnh hoà đồng đáp lại:
“… Đây là ý của tớ, tớ chưa từng nghĩ tới việc thật sự từ bỏ.”
Trương Nam Kim nhìn cô một hồi, như đang cân nhắc cô có bao nhiêu thật lòng.
“Cậu cũng biết là hiện tại trở lại không dễ dàng gì.” Trương Nam Kim nói, “Mỗi năm đều có vô số sinh viên Y đánh nhau vỡ đầu muốn vào được đây, bọn họ không chỉ có kiến thức y học mới nhất, mà còn có tuổi trẻ có sức sống, tính kiên nhẫn cao, tiếp thu cũng lẹ. Còn cậu? Cậu có gì?”
Vệ Nghê thẳng tắp nhìn đôi mắt của Trương Nam Kim, dù các cô đã quen biết nhiều năm qua, đây cũng là lần đầu Vệ Nghê thấy tia cạnh tranh rõ ràng như vậy trong mắt đối phương.
Nếu nói thời đi học Vệ Nghê là đệ nhất mọt sách, vậy Trương Nam Kim chính là mọt sách đệ nhị.
Từ sơ trung đến cao trung, lại trời xui đất khiến vào cùng đại học, cùng hệ, cùng thực tập làm việc cùng bệnh viện, chỗ nào chỉ cần có sự tồn tại của Vệ Nghê, Trương Nam Kim vĩnh viễn chỉ có thể đứng thứ hai.
Có lẽ vì vậy mà hai người tuy rằng có rất nhiều dịp gặp nhau, nhưng vẫn không mấy thân cận.
Trương Nam Kim đối với Vệ Nghê đều là lời ít ý nhiều, giao tình cũng chỉ dừng lại mức xã giao. Sau đó, Vệ Nghê kết hôn, Trương Nam Kim cũng rời thành phố C đến thủ đô.
Cùng một điểm xuất phát nhưng con đường cả hai đi lại khác nhau hoàn toàn.
“Các em ấy đúng là tuổi trẻ đầy sức sống ⎯” Vệ Nghê nói.
Cô biết, đã từng có rất nhiều đêm khuya, Trương Nam Kim đã thức khuya học bài với mong muốn vượt qua cô trong các kỳ thi .
Bởi vì cô cũng từng thức rất nhiều đêm, chỉ vì không muốn thua Trương Nam Kinh mà liều mạng học tập.
Có lẽ Thành Dự không hiểu rõ cô vì cái gì mà trả giá nhiều như vậy, nhưng Vệ Nghê tin rằng, Trương Nam Kinh nhất định hiểu.
“Nhưng nếu điều kiện đưa ra giống nhau… Tớ sẽ không kém hơn ai cả.”
Cô không phải thiên tài.
Vì theo đuổi ước mơ, cũng đã từng ngày đêm không ngủ mà chạy như điên.
Cho nên mới như hoa trong gương như trăng trong nước, vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì mà còn thất bại nặng nề.
Trương Nam Kinh nói: “Cậu muốn chứng minh như thế nào ⎯ Bây giờ, không phải cậu đang quyết tâm sao?”
“Cậu yêu cầu tớ chứng minh thế nào?” Vệ Nghê hỏi lại.
“Cậu cũng biết trung tâm cấp cứu nhiều việc như nào mà.” Trương Nam Kim chậm rãi nói, “Chỉ cần cậu chịu ở lại trung tâm cấp cứu làm việc một năm, cậu sẽ có thể một lần nữa quay trở về khoa ngoại làm bác sĩ mổ chính.”
Trung tâm cấp cứu, đó là nơi mà bất kỳ bác sĩ nào cũng đều muốn tránh.
Nhưng Vệ Nghê không có lựa chọn nào khác, cũng chẳng còn đường lui.
“Được.”
Cô không chút do dự.