Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 49: Một thoáng khoảng lặng



Chương 49: Một thoáng khoảng lặng

Ngay khi Thái Thanh tông cùng Hải Kình tông đưa ra yêu sách, một vị Trưởng Lão thủ thành lớn tiếng quát mắng:

“Hừ, hai cái tiểu nhân tông môn, chỉ dám mượn gió bẻ măng chứ nào dám chính diện đối kháng với Thanh Lam tông,

Lần trước cả một cái tông môn to đùng thế mà còn không thắng nổi hai cái đệ tử một ván không biết đào lấy cái lỗ mà chui xuống cho xong lại còn nhảy ra để nghe chửi à?

Thanh Lam tông ta xấu hổ cùng các ngươi là một trong ngũ đại tông môn.”

Mấy cái người của Thái Thanh tông cùng Hải Kình tông bị chửi té tát vào mặt, cũng không biết cãi trả như nào bởi thực tế bọn họ thua kém là sự thật.

Thế là người nào cũng hung thần ác sát, mắt lớn trợn trừng thề thốt sẽ để cho Thanh Lam tông đệ tử c·hết không toàn thây.

Bởi vì trước đó Thanh Lam tông trưởng lão phải rút về trấn thủ chiến trường từ đó mà lượng lớn cường giả của Thái Thanh tông cùng Hải Kình tông chi viện các mặt chiến trường.

Thanh Lam tông hiệu lệnh rất nhiều đệ tử cũng như nhóm q·uân đ·ội còn đang tản mát ở ngoài nhanh chóng rút lui về các nơi trấn thủ, vòng phòng ngự cũng dần co lại tạo hiệu quả phòng ngự cao hơn khi cao tầng chiến lực không đủ.

Chỉ trong hai tháng c·hiến t·ranh, có những ngọn đồi ở vị trí chiến lược là nơi giành giật của cả hai bên đã sụt đi vài vài thước chiều cao vì sức tàn phá của tu sĩ.

Thậm chí có những quả đồi còn được gọi là đồi cát máu, hết nhóm này lên chiếm lại đến nhóm kia lên, đánh qua đánh lại n·gười c·hết không kịp được dọn xác lại bị các loại chiêu thức đánh cho tan nát rồi, máu thịt hòa quyện vào đất đá lúc này đã nát vụn chỉ còn lại cát.

Còn có những khu vực được gọi là vùng tĩnh lặng, vùng tĩnh lặng là khu vực mà những cái Niết Bàn cảnh, rồi Ngộ Pháp cảnh tu sĩ sau khi cấp cao chiến lực cân bằng b·ị đ·ánh vỡ bắt đầu lao vào chiến trường như sói lạc bầy cừu.



Những đội quân đóng trú ở đó bị hủy diệt mà không có một sự phản ứng nào, chiêu thức quá mạnh mẽ khiến cho dường như chẳng có dấu vết có người từng đóng quân ở đó.

Tình hình chiến đấu được cập nhật liên tục, Thanh Lam tông liên tục từ bỏ thành trì, cấp cao chiến lực thì yểm trợ cấp thấp chiến lực dần rút lui.

Ban đầu lớp phòng thủ gồm hai mươi ba thành trì đã rơi vào tay địch, lớp thứ hai phòng thủ gồm mười lăm thành trì lúc này cũng đã bị công phá mất sáu thành trì.

Thanh Lam tông vẫn tiếp tục rút lui vào lớp thứ ba phòng thủ, cũng là lớp phòng thủ cuối cùng tại khu vực phía bắc và phía đông bao gồm mười một thành trì.

Thái Thanh tông cùng Hải Kình tông cùng với tà tu nhóm g·iết đến phấn khích, khi mà chiến thắng liên tiếp khiến bọn họ dần trở nên tự mãn.

Hai tháng kể từ khi chiến dịch mở ra, Thanh Lam tông toàn bộ hai lớp phòng thủ rơi vào tay kẻ thù, hai phần ba địa phận tại vùng phía bắc và phía đông rơi vào tay hai tông môn.

Lúc này, thế tiến công của hai đại tông môn đã dần chững lại khi mà Thanh Lam tông đã co cụm lại phòng ngự, còn hai đại tông môn đã đi sâu vào địa vực của kẻ địch vấn đề tiếp tế, bổ sung đã làm chậm đi bước chân của họ.

Nhờ vậy mà giữa chiến trường ác liệt, một thoáng yên bình như món quà của trời đất ban tặng, cả hai bên đều được xả hơi mấy ngày.

Tới lúc này người ta mới rút ra được thời gian để xác nhận tình trạng thân nhân, huynh đệ của mình, có những người thân nhân mất hết đổ gục xuống mà khóc, những đệ tử được nhận khen tặng của tông môn cho những chiến công của mình trên chiến trường.

Dù là tu sĩ, nhưng họ cũng là con người những mất mát về thể xác đau một thì mất mát về tinh thần phải là mười, có những đệ tử dù được nghỉ ngơi những cũng chẳng thể nghỉ ngơi.

Có những người muốn đả tọa quên đi một thoáng đau buồn xót thương cho đồng môn nhưng cũng chẳng thể tĩnh tâm nổi.

Dù trước đó họ có t·ranh c·hấp, có tỷ thí, có đánh người này người kia trọng thương, có từng g·iết qua kẻ địch, yêu thú … nhưng c·hiến t·ranh đâu phải chỉ c·hết đi kẻ địch mà bất cứ ai cũng có thể c·hết.



Âu Dương Phi Vân nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cũng suy nghĩ nhiều lắm, trước đó Âu Dương Kiêm Trung có hỏi hắn nhận thức được việc này sẽ gây ra những mất mát nghiêm trọng thế nào không?

Hắn trả lời rằng hắn nhận thức được, nhưng nhận thức được là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Chẳng phải hắn ủy mị, nhưng tất cả là do hắn bắt đầu, hắn có thể bao biện rằng quy mô có thể vượt quá sức tưởng tượng của hắn nhưng cũng chỉ là lừa người dối mình thôi.

Ngay từ khi có ý định lôi kéo mấy cái bá chủ cấp thế lực vào hắn phải tự nhận thức được rồi, Thanh Lam tông không thể một mình chống lại tất cả, vì thế chắc chắn rằng ngũ đại bá chủ thế lực sẽ tham gia.

Nhìn các vị đồng môn đau khổ, không phải hắn ủy mị, yếu đuối nhưng mà thứ hắn đối mặt hiện tại chính là thứ hắn phải chịu đựng bởi quyết định của mình.

“Haizzz!”

Chỉ một âm tiếng thở dài là thứ hắn có thể thốt ra.

Ngô lão trong bóng tối âm thầm bảo hộ hắn, nhìn thấy vậy cũng thoáng vui mừng, bởi Âu Dương Phi Vân dù cho sau này có trưởng thành như thế nào, có thành bễ nghễ thiên hạ Đế tôn hay không nhưng cũng chứng minh một điều hắn không phải sắt thép, hắn không vô tình.

Chúng ta cũng không biết điều gì giúp Âu Dương Phi Vân tự vượt qua đường khảm này trong lòng, có lẽ hắn cũng vì mình có thể sống sót, vì gia gia hắn không tuyệt vọng mà từ bỏ tất thảy thôi.

Dù sao, ai trong chúng ta không chiến đấu mỗi ngày vì phía sau mình có người thân, thời chiến chiến đấu trên chiến trường, thời bình thì vật lộn với cơm áo gạo tiền.



Ngày thứ ba sau khi cả hai bên tạm dừng chiến sự, trời mưa tầm tã, mưa bao phủ toàn bộ đất trời, hai quân chẳng cách xa nhau là bao nhưng lại chẳng thể nhìn thấy nhau.

Cả một doanh trại lớn như biến mất không dấu vết.

Mùi nước mưa ngai ngái, cảm giác lạnh run người do nước mưa thấm qua giáp, ngấm vào từng lớp quần áo bên trong khiến người ta rùng mình.

Có người đề nghị nhân cơ hội này dẫn quân ra khỏi thành đánh úp địch nhân, nhưng phía trên thế mà đưa ra chỉ thị:

‘Nghiêm cẩn canh phòng, cấm chỉ ra khỏi thành’

Bởi vì, lúc này những tràng đánh nhỏ lẻ đã không có tác dụng quá lớn nữa rồi, cao tầng chiến lực tham chiến thì thắng mấy trận nhỏ chẳng thắng được cả chiến dịch, lúc này, hạn chế giao tranh giảm bớt thiệt hại chờ đợi cao tầng chiến lực phân ra thắng bại.

Hôm sau, mưa ngừng, trái như người ta vẫn nói ‘sau cơn mưa trời lại nắng’ lần này mây đen dày hơn, mưa sẽ kéo dài trong nhiều ngày tới.

Trời đất âm u, Thanh Lam tông toàn quân trên dưới vừa mới trải qua khoảng thời gian đau buồn vì mất mát nhìn cái thời tiết này trong lòng cũng chán nản không thôi.

Có người còn ẩn ẩn ý muốn đào ngũ, tinh thần suy sụp do việc cao tầng chiến lực bị áp đảo về số lượng, nếu không có sự đột phá thì cũng chỉ là đang giãy c·hết, dần dần bị bóp nghẹt.

Thật sự trận chiến này trước sau gì cũng sẽ diễn ra, mười năm trước đã thấy rõ khi mà các tông môn đã phát triển cực hạn, hoặc là bắt tay nhau cùng phát triển tạo ra bước đột phá hoặc là dùng c·hiến t·ranh cắt giảm đi số lượng và cũng nhằm thôn tính đối phương.

Nhưng con người, dù là phàm nhân hay cao cao tại thượng tu sĩ, cách họ lựa chọn luôn là cách thứ hai, bởi vì nó là thứ đem lại lợi ích lớn nhất, đem lại uy quyền dựa trên máu thịt của những người hi sinh và nỗi sợ của những người ở lại một cách dễ dàng hơn rất nhiều so với việc cùng nhau phát triển tạo bước đột phá.

Đơn giản bởi vì, niềm tin cùng sự chia sẻ khó tạo ra hơn là nỗi sợ hãi và khủng hoảng.

Và trận chiến này nếu như diễn ra theo kịch bản của nó ở tương lai là khi Diệp Phàm đã đủ mạnh mẽ, là ở Sinh Tử cảnh rồi, đạp ngã Âu Dương Phi Vân, khiến hắn điên cuồng chấp nhận ma kiếm cám dỗ, sau đó liên kết tà tu, ma tu cùng hai tông môn đánh úp Thanh Lam tông.

Và trong hoàn cảnh lòng người chán nản như hiện nay, Diệp Phàm dùng chính mình mạnh mẽ dẫn quân mà ra dùng đẫm máu chiến công khích lệ tinh thần đồng minh, nhưng hiện tại, hắn lực bất tòng tâm.

---
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.