Phật Nói - AyeAyeCaptain

Chương 32: Cố đô



Khoảnh khắc mở cổng, sóng âm cực mạnh thốc vào đám đông như tiếng ngân từ chuông vàng Đại Lữ (1), khiến mọi người suýt ngã lăn ra đất.

Không thể cắt nghĩa đó là thứ âm thanh gì, giống tiếng rè rè khi dò sóng xen lẫn tiếng gõ mõ, tụng kinh, sầm sập sầm sập, Úm Ma Ni Bát Ni Hồngkeng keng, cộc cộc, Nam Mô A Di Đà Phật, thình thình, sầm sập, Nam Diêm Phù Đề Chúng Sinh...

Triệu Một Hữu chật vật cố mở mắt trong dòng âm thanh như nước lũ, anh thấy Tiền Đa Đa đứng giữa hai cánh cổng thành, thân hình bất động đón nhận sóng gió.

Trong ánh sáng, người đó hơi cúi đầu như một pho tượng tạc từ khối ngọc.

Một bàn tay vô hình từ đâu chụp lên mắt anh, êm ái mà cương quyết lôi anh chìm vào bóng tối.

Và anh mất đi ý thức.

...

Anh lại nằm mơ.

Không, rất hiếm khi anh nằm mơ, thậm chí anh không bao giờ mơ cả.

Vậy thì thứ anh mơ thấy cuối cùng là mơ hay đã thực sự xảy ra trong hiện thực?

...

"Triệu Mạc Đắc!" đột nhiên có người vỗ vai Triệu Một Hữu, "Mày đang nghĩ gì thế, coi chừng ngã bây giờ."

"A? Hả?" Triệu Một Hữu bừng tỉnh, anh cúi nhìn xuống chân, "Ôi đm, sao bọn mình lại ở đây?"

"Chính mày bảo mày cảm thấy trên núi này có cái gì đấy nên nửa đêm bắt tao lên xem cùng còn gì?" Liễu Thất Tuyệt ngạc nhiên nhìn anh, "Mày ở lì trong phòng thí nghiệm mấy ngày mấy đêm rồi? Cẩn thận lú luôn đấy nhé."

Phải rồi, anh bảo thế mà nhỉ. Triệu Một Hữu vỗ vỗ trán.

Đại Đô Thị thành lập đã được 50 năm, giờ đây chính phủ đang lấy đô thị làm trung tâm để mở rộng phạm vi thăm dò, đội khảo sát của bọn anh tập hợp toàn thành phần tinh anh nên bị cấp trên ép muốn ngộp thở, chuyến này kiểu gì cũng phải làm ra kết quả để báo cáo... nhưng nói thì nói vậy, công tác thăm dò di tích sau chiến tranh đâu có dễ. Nghe nói đội khảo sát đi trước đã bới ra được cả hóa thạch khủng long mà kỳ khôi thay, vẫn không tìm được một mẩu xương của nền văn minh nhân loại.

Hóa ra núi đá còn dễ lưu lại dấu tích hơn cả những tạo vật nguy nga con người dựng nên.

"Đội trưởng nửa đêm bỏ vị trí là tội to đấy nhé." Liễu Thất Tuyệt híp mắt nhìn chỗ họ dựng trại đằng xa, nhóm khảo sát của họ được trang bị rất đầy đủ, trông đằng đó đèn đuốc sáng trưng anh ta cũng khá yên tâm, "Mày không sợ nhỡ bị phát hiện thì sao hả?"

"Sao gì mà sao, bọn mình đi hai năm rồi, nếu vẫn không có tiến triển gì mai mốt về mấy ông chính quyền lột da tao luôn ấy chứ." Triệu Một Hữu nói, "Thôi đừng tán phét nữa, đi nhanh lên núi nào, tao còn giấu hai điếu Marlboro, bao giờ về tao mời mày."

Nhóm khảo sát này của anh đã lang thang ở Nam Bán cầu hơn hai năm, lúc đầu toàn thể đội viên cũng nghiêm túc đàng hoàng lắm, mà đi đến đây nhìn bốn phương chỉ có đất cằn sỏi đá, thực sự không có gì đáng để họ phải hành động thận trọng cả. Hoàn cảnh này giống như thả nhà khảo cổ vào bể thủy sinh, người khô khan mấy lâu dần cũng phải nhảy cà tưng theo cỏ biển.

Mãi đến nửa tháng trước, họ hành quân tới một vùng núi. Triệu Một Hữu đã giam mình trong phòng thí nghiệm suốt mấy ngày đêm để nghiên cứu thật kỹ số liệu các thành viên nhóm khảo sát thu được, cuối cùng anh quyết định hoãn chương trình thăm dò tọa độ tiếp theo để lôi Liễu Thất Tuyệt, đứa trực đêm cùng anh lúc đó, cùng lên núi.

"Hôm qua trong đội đã thống nhất là trên núi này không có gì rồi mà." Liễu Thất Tuyệt và anh cùng mặc đồng phục khảo sát, trông hai đứa như hai hòa thượng gánh nước hùng hùng hổ hổ leo lên núi, "Hay là mày cảm thấy thằng cha mới "nhảy dù" vào đội mình có vấn đề..."

"Chắc chắn là có vấn đề chứ gì, mà đội của tao đầy ông có vấn đề, thêm bớt một hai vô tư." Triệu Một Hữu nâng cái nón rộng vành, "Chủ yếu là tao không yên tâm với kiểu làm việc của đám khảo sát bây giờ, không tự tay kiểm tra toàn cho máy quét qua loa rồi kết luận, dễ để sót lắm."

"Mày đang muốn so sức người với sức máy à Triệu Mạc Đắc?"

"Cũng không đến thế." Triệu Một Hữu nói, "Nhưng mà đào mộ tổ còn không chịu tự tay làm, tổ tông mà thấy cũng phải bị tức chết lần nữa."

"Chắc gì mày đã đào được mộ tổ tông mày thật." Liễu Thất Tuyệt hứ một cái, "Có khi lại là tổ người nhân tạo."

"Lệnh cấm của Đại Đô Thị được ban hành mấy chục năm rồi, ngoài mặt họ cấm tiệt kỹ thuật chế người nhân tạo với du hành vũ trụ, du hành vũ trụ thì thôi chứ chưa chắc các ông cốp đã chịu bỏ qua vụ làm người nhân tạo đâu." Triệu Một Hữu nói, "Tốt nhất là mày cầu nguyện cho mình đừng đào ra người nhân tạo thật đi, hai đứa mình phận tôm tép, đào được thật thì mình thành tế phẩm liền."

"À, mà đâu phải nhỉ." Triệu Một Hữu làm như vừa nhớ ra cái gì, anh cười gian, "Tao làm vật tế thôi, chứ mày có em bé nhà mày cơ mà... ê mà hai đứa chúng mày sao rồi? Ngon ăn chưa? Hay vẫn bay bay đi cánh chim biển khơi, không đời nào anh thoát khỏi tay em?"

"Triệu Mạc Đắc, mày ra chợ đen mua cái gì tử tế được không?! Ngày nào cũng đọc tiểu thuyết diễm tình mấy trăm năm trước bộ vui lắm hả?"

"Tiểu thuyết diễm tình thì làm sao? Tiểu thuyết diễm tình là công cụ quá hiệu quả giúp đồng nghiệp xích lại gần nhau đấy." Triệu Một Hữu đáp rất hùng hồn, "Cả đội trừ mày ra ai cũng sang xin chép dữ liệu tiểu thuyết của tao hết."

Liễu Thất Tuyệt tức khí đạp cho anh một phát, "Mẹ kiếp, bảo sao tiến độ thăm dò cứ ì ạch, tất cả là tại mày!"

Triệu Một Hữu và Liễu Thất Tuyệt bình thường cợt nhả với nhau suốt nên đáng ra là anh né được đấy, nhưng mà trời tối quá, Triệu Một Hữu hụt chân một phát rồi té lăn luôn xuống triền núi.

"Ôi đm!?" Liễu Thất Tuyệt gọi vọng xuống, "Mày không sao chứ Triệu Mạc Đắc?!"

"Không sao!" Triệu Một Hữu phủi đất trên người, "Thả dây kéo xuống đâ..." rồi anh nín bặt.

Một chiếc đèn lơ lửng hạ xuống, một mặt đèn gắn màn hình, trên đó là chân dung Liễu Thất Tuyệt: "Sao rồi mày?"

"Tao cảm giác hình như ở đây có đường." Triệu Một Hữu quan sát xung quanh, "Thế này nhé, mày lên tiếp đi, cứ leo thẳng lên, tao sẽ đi vòng lối này, gặp nhau ở đỉnh núi."

"Mày chắc chắn là không sao chứ?" Liễu Thất Tuyệt bán tín bán nghi, "Mày không định lừa tao ở đây để về ngủ đấy chứ, Triệu Mạc Đắc?"

"Ngủ cái con khỉ, có đứa nào nằm chờ tao trên giường đâu, về để ngắm Điêu Thiền à." Triệu Một Hữu khoát tay, "Mùi cà phê trong phòng thí nghiệm của nó sắp thành bom khí độc rồi, mày có cút nhanh lên không."

Liễu Thất Tuyệt chửi một câu trước màn hình bên trên rồi tắt thiết bị liên lạc, tiếp tục leo núi.

Con đường Triệu Một Hữu đi bên dưới thật ra không giống đường, nó giống một vùng đất lở do dòng nước chảy qua lâu ngày để lại. Thật sự rất khó đi, anh gần như phải bò lên bằng cả tứ chi, chiếc đèn lơ lửng rọi đường cho anh.

Đêm dài đường xa, môi trường sinh thái ở đây vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hầu như không có tiếng côn trùng kêu. Triệu Một Hữu bò chật vật qua được một đoạn rất dốc, anh đọc mật khẩu kênh của mình rồi yêu cầu truy cập vào những thông tin còn lưu trong đèn lơ lửng, "Đọc một đoạn sách nghe xem nào."

Màn hình hiển thị tải xong, cái đèn bắt đầu phát tiếng: "... bên song nhìn ra cửa sổ ngắm trăng. Trằn trọc một lúc thì đêm đã yên ắng, chợt có tiếng gió ào ào nổi lên, cổng chùa rít kèn kẹt..."

Chương "Sơn Tiêu" trong Liêu Trai Chí Dị.

Lúc này đêm đã khuya, một mình Triệu Một Hữu đi trong vùng núi không dấu chân người, giọng nói tổng hợp của máy móc đọc một câu chuyện ma cỏ u linh, nữ quỷ đeo mặt nạ, tế sơn thần, kiệu hoa ở ngã ba, tiểu thiếp mới về nhà địa chủ chết đuối trong giếng, thanh niên mặt hồ ly dùng nước giếng cất rượu, mỗi khi say lại nghe được tiếng cô gái đang hát.

Triệu Một Hữu tập trung lắng nghe, giọng nói tổng hợp hát thật, tiếng ca rè rè như bắt sóng kém làm anh không nghe rõ được ca từ. Anh vỗ vỗ cái đèn, thế là màn hình tắt ngóm luôn.

Ơ kìa? Hỏng rồi à?

Triệu Một Hữu lôi cái đèn đi loanh quanh cố bắt tín hiệu, chẳng biết đi đến chỗ nào mà tự dưng trong đèn lại vang lên tiếng hát.

Tiến tới một bước, tiếng hát biến mất.

Triệu Một Hữu đi quanh bốn phía, anh nhận ra tiếng hát này như một sợi chỉ dẫn đường, phải đi đúng một hướng nào đó tiếng hát mới vang lên, đường thì khó đi khủng khiếp, Triệu Một Hữu trầy trật mãi mới leo lên được. Đến khi anh giẫm được một chân lên tảng đá xanh, nghe "soạt" một tiếng.

Bùn lầy cát đá hoàn toàn biến mất, anh đang ở trên một đường núi.

Một đường núi thực sự, có dấu vết được tạo ra bởi bàn tay con người.

Nơi này giống ở sườn núi, bậc thang nứt toác không biết dẫn lên đến đâu. Tiếng hát vang lên từ đèn lơ lửng đã ổn định, dù vẫn không nghe rõ được ca từ nhưng giai điệu rất rõ ràng. Triệu Một Hữu đứng tại chỗ một lúc lâu, anh biết chắc mình chưa từng nghe bài hát này.

Chắc chắn có gì đó trên núi.

Triệu Một Hữu biết lúc này tốt nhất là quay về theo lối cũ rồi tổ chức đoàn khảo sát trở lại thăm dò sau khi chuẩn bị kỹ càng. Nhưng anh không biết cuối con đường này có thứ gì, mà trong đoàn khảo sát thì anh biết chắc có vài người là tai mắt của các phe phái trong chính phủ. Giờ rút dây động rừng, nếu anh biết trước được thứ trên núi thì sau này sẽ dễ cư xử hơn nhiều.

Huống chi thằng ranh Liễu Thất Tuyệt cũng đang lên núi, biết đâu đi tiếp hai đứa lại gặp nhau, lúc đó cũng yên tâm hơn.

Sau khi cân nhắc lợi và hại, cuối cùng Triệu Một Hữu dứt khoát chọn phương án nguy hiểm nhất và cũng có triển vọng nhất, anh tiếp tục đi lên.

Trên núi có lẽ có khí độc, cũng có thể có từ trường lạ khiến đèn lơ lửng tự dưng mất tín hiệu. Triệu Một Hữu có sẵn một dụng cụ phân tích mini, anh thử phân tích khói mù xung quanh, kết quả hiện ra thật bất ngờ.

Là đàn hương.

Đàn hương là thứ hầu như không bao giờ thấy ở Đại Đô Thị, Triệu Một Hữu từng nghe người ở tầng đáy nói rằng đó là một loại gỗ có thể chế thành hương liệu. Tinh dầu đàn hương cao cấp nhất được gọi là "chất lỏng vàng", dù ở chợ đen tầng 330 thứ đó cũng cực kỳ hiếm gặp.

Chẳng lẽ trên núi này có một mảnh rừng đàn hương? Triệu Một Hữu thầm nhủ chết mẹ rồi, phen này mà lộ ra khéo chính phủ chôn xác cả đoàn anh ở đây để độc quyền làm ăn mất.

Nhưng anh quên mất một việc, ngoài có tác dụng tốt cho sức khỏe đàn hương còn được dùng vào nhiều việc khác.

Ví dụ như... để lễ Phật.

Không biết đã đi bao lâu, Triệu Một Hữu thấy một hồ nước nằm sâu trong rừng.

Âm nhạc vang lên từ chính chỗ này.

Anh đã leo núi cả đêm, giờ này đã gần bình minh, trong rừng vẫn âm u. Triệu Một Hữu đi dạo quanh hồ, anh suy tư một lát rồi điều chỉnh bộ đồng phục thăm dò của mình thành dạng đồ lặn, sau đó anh đi xuống hồ.

Cái đèn lơ lửng đã được anh để lại trên bờ, trong nước tiếng nhạc càng rõ ràng hơn, Triệu Một Hữu từng nghe tiếng chũm chọe trong lễ rước thần ở tầng đáy, anh cảm thấy giai điệu này cũng cổ xưa kiểu như vậy. Mới đầu nước hồ rất đục, nhưng khi lặn xuống sâu hơn Triệu Một Hữu thấy được thứ gì giống một chiếc gương đồng, tấm gương nằm trong vòng tay một vị thiên nữ. Anh đưa tay ra, thử chà lên bề mặt gương.

Ánh trăng không biết từ đâu hiện ra, soi vào trong hồ, nhờ tấm gương phản xạ để chiếu sáng tới tận chỗ nước sâu.

Đầu tiên Triệu Một Hữu thấy hoa sen, giai điệu như nước chảy, hoa và nước xoay quanh cơ thể anh.

Lúc này anh đang đứng ở đáy hồ, xung quanh anh là tường đổ, rất nhiều rêu xanh bám trên những hình điêu khắc.

Đây là một quần thể miếu thờ bị chìm sâu dưới nước.

Âm nhạc đến từ chính nơi này. Triệu Một Hữu nhìn những pho tượng ở đây, Apsara (2) dâng nhạc lễ Phật, được vô thượng hoan hỉ, những pho tượng chậm rãi nối dài đến tận nơi ánh trăng rọi sáng nhất...

Anh thấy một pho tượng Phật bằng vàng.

Chẳng hiểu tại sao thân Phật đã đổ vỡ, chỉ còn phần đầu bị vùi lấp trong bùn. Diện Phật hướng lên, đôi mắt khép hờ nhìn chăm chú vào Triệu Một Hữu, trang nghiêm mà đẹp đẽ.

Sen rời cố quốc ngàn năm, mưa đi còn vương mùi tanh sắt.

Trời sáng hẳn Triệu Một Hữu mới xuống núi, trông anh như vừa bị lăn trong bùn, Điêu Thiền cầm cốc cà phê đứng ngoài cửa phòng tắm, hỏi: "Mày trông còn thảm hơn thức cả tuần trong phòng thí nghiệm, đi đâu về thế?"

Không có tiếng trả lời, Triệu Một Hữu đang xối nước lạnh, anh vừa gãi đầu vừa nói vọng ra, "Ba phút nữa họp."

"Số tao là số vú em cho hai đứa chúng mày." Điêu Thiền lắc đầu liên tục, cậu ta vừa gửi tin nhắn qua thiết bị đầu cuối vừa hỏi, "Mục đích họp là gì?"

"Có thứ trên núi." Triệu Một Hữu nói, "Đoàn khảo sát chính thức đóng lại đây, báo cáo cho chính quyền Đại Đô Thị, tài liệu cấp S."

Điêu Thiền khựng lại, tài liệu trình lên chính phủ luôn được đánh mã số, mã S là cấp quan trọng nhất. Triệu Một Hữu nói vậy thì chắc chắn thứ phát hiện được rất ghê gớm.

Triệu Một Hữu giật cốc cà phê của cậu ta rồi tợp một hớp, "Chắc mình phải ở đây lâu đấy."

Điêu Thiền nghe thế lại muốn thở dài, cũng hớp một ngụm cà phê, "Lâu là chừng bao lâu?"

"Chưa biết được." Triệu Một Hữu nghĩ ngợi, "Có khi đến lúc họ Liễu và thằng cu nhà nó kỷ niệm đám cưới vàng cũng nên."

Nói đến đó Triệu Một Hữu mới nhớ ra... anh quên Liễu Thất Tuyệt trên núi mất rồi.

Anh, Điêu Thiền và Liễu Thất Tuyệt là bạn cùng lớp, sau khi tốt nghiệp họ cùng phục vụ cho chính phủ, lại được phân công vào cùng một đoàn khảo sát, ba đứa thân lắm thân vừa, đã vậy còn là ba thằng lưu manh đầu đội trời chân đạp đất. Về lý thuyết thì điều kiện của cả ba đều khá ổn, nhưng Điêu Thiền là con nhà danh giá, lúc nào nó cũng làm ra vẻ công tử ăn chơi, tưởng đâu cả đoàn khảo sát ai cũng có chuyện trăng hoa với nó, mà thật ra chính nó lại trong sáng nhất. Triệu Một Hữu thì là đứa khùng mãn tính, thỉnh thoảng cũng là đàn ông chân chính, thành ra người bình thường nhất trong bọn chúng là Liễu Thất Tuyệt.

Trong đoàn còn có một thằng nhỏ chưa tốt nghiệp mà dạo này như ăn phải bùa mê thuốc lú của Liễu Thất Tuyệt. Đoàn khảo sát gọi là khảo sát nhưng thật ra công việc chính là đào đất, cực khổ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lang thang trên hoang mạc hai năm nay tự dưng gặp chuyện tình tang, cả Triệu Một Hữu và Điêu Thiền đều rất vui lòng được hóng hớt.

Họp xong, Triệu Một Hữu tiện thể tạo điều kiện cho thằng cu con lên núi đón Liễu Thất Tuyệt. Quả nhiên người này vừa về đến chỗ cắm trại việc đầu tiên là túm cổ tẩn cho anh một trận, "Cha tiên nhân mày Triệu Mạc Đắc, để bố mày húp gió Tây Bắc trên núi cả đêm!!"

"Chưa tỉnh hả mày, mùa này làm gì có gió Tây Bắc." Triệu Một Hữu vừa né đòn vừa nói, "Húp gió lạnh cả đêm mà còn phừng phừng thế, đúng là mày nên kiếm mối giải nhiệt đi Liễu Thất Tuyệt."

"Hai thằng hết thuốc chữa." Điêu Thiền vừa uống cà phê vừa kéo thằng bé đang định nhảy vào can lại, "Kệ bọn nó, hai thằng này cứ phải đánh đến giờ cơm mới xong."

Chính phủ phúc đáp rất nhanh, họ cho phép đoàn chính thức đóng quân tại chân núi, tọa độ 29753. Triệu Một Hữu nghiên cứu tròn một năm nữa cuối cùng cũng hiểu đại khái di tích miếu thờ dưới đáy hồ là thứ gì.

Đường lên núi đã được tu sửa, nước hồ bị rút bớt, hàng loạt tượng bị cẩu xuống núi. Điêu Thiền và Triệu Một Hữu ngồi xe bay lên cao, nhìn thành phố nhỏ đã được quy hoạch sơ bộ dưới chân núi, "Chính phủ định xây viện nghiên cứu ở đây à?"

"Ừ, viện nghiên cứu mới quy mô lớn lắm." Triệu Một Hữu ngậm điếu thuốc, trải bản đồ ra, "Dự tính sẽ không nhỏ hơn một thành phố đâu."

Điêu Thiền ngắm nghía bản đồ, "Chính phủ chịu chơi quá vậy."

"Khả năng sẽ lời to mà, cũng đáng đặt cược." Triệu Một Hữu nhìn về phía xa, tay cẩu khổng lồ duỗi ra, cẩu pho tượng cuối cùng dưới hồ lên khỏi mặt nước.

Khoảnh khắc rời khỏi mặt nước, đầu Phật tỏa sáng rực rỡ.

Sau tròn một năm phân tích, Triệu Một Hữu có thể kết luận rằng bức tượng Phật này rất có thể là một siêu máy tính của thế kỷ 22. Khó mà đánh giá được thành quả sẽ lớn đến mức nào nếu giải mã được tất cả dữ liệu còn lại trong đó.

Điêu Thiền pha một tách cà phê mới, lại bị Triệu Một Hữu giành mất, "Đừng uống nữa, chế độ dinh dưỡng mất cân bằng và cái bệnh phụ thuộc vào cà phê của mày phải chữa đi. Coi chừng đột tử đấy, bọn mình còn phải ở lại đây lâu lắm."

"Mày cai thuốc đi rồi hẵng nói chuyện với tao." Điêu Thiền híp mắt nhìn tượng Phật vàng chói giữa không trung, "Viện nghiên cứu mới có tên chưa?"

"Đặt rồi." Triệu Một Hữu ném đầu lọc thuốc lá vào tách cà phê rồi bị Điêu Thiền quạt đầu một phát.

"Gọi là "Cố Đô"."

Đông đi xuân tới, ánh ban mai xuyên qua mây mù mênh mông trên núi trông như bong bóng cá trắng xóa. Ở Đại Đô Thị không có mùa, đúng hơn là mùa chẳng có tiếng nói vì hệ thống điều hòa không khí ở tầng thượng mua đứt thời tiết rồi. Trong một tiếng người ta có thể biến ra bốn mùa xuân hạ thu đông. Đoàn khảo sát đi xa mấy năm, từ Bắc Cực đến Xích Đạo rồi lại đến Nam bán cầu, toàn đất cằn sỏi đá, rất hiếm thấy dấu vết của sự sống. Triệu Một Hữu ở Cố Đô mấy năm cuối cùng cũng biết thơ thẩn hồi xưa người ta nói "xuân triều đái vũ" (3) nghĩa là thế nào.

Nhà cửa ở Cố Đô toàn gạch son, trồng đầy dây thường xuân, sang hè một cái là khắp nơi xanh xanh đỏ đỏ. Những tòa kiến trúc lưng dựa chân núi rồi bành trướng ra tứ phía, mới đầu chỉ khoảng vài km2, giờ thì viện nghiên cứu trông như sắp bao bọc cả ngọn núi. Mấy năm nay công việc của họ cũng có thể coi là thuận lợi, thông tin bên trong Phật Đà rất khó phân tích, may mà trong quần thể miếu thờ có rất nhiều manh mối có thể giúp họ lần hồi khôi phục lại ít nhiều dữ liệu. Thành quả được bao nhiêu đều trình hết lên chính phủ.

"Biết ngay là mày ở đây mà."

Một chiếc xe bay hạ xuống từ không trung, Điêu Thiền xuống xe trên tay cầm một cái ô giấy, "Mấy đứa phòng thực nghiệm số 2 tìm mày cả đêm, đi đâu mà máy liên lạc cũng không cầm theo. Mày nghiện leo núi rồi đấy à?"

"Cũng hơi thích thích." Triệu Một Hữu đứng trên đỉnh núi, bên cạnh anh là một mảnh rừng cây không rõ có phải trúc không, "Tìm tao làm gì?"

"Người của chính phủ đến, đòi kiểm tra tiến độ phòng thực nghiệm 2." Điêu Thiền đưa ô cho anh, "Với đội thăm dò bên Nam Cực gửi đặc sản cho mày để đổi ít rượu và hạt giống Mạn Đà La."

"Rượu thì dễ, còn lấy hạt giống làm gì?" Triệu Một Hữu hỏi, "Trồng trên băng được à?"

"Tao nghe đồn bên đó có nhân viên khảo sát đang quét hình tầng băng thì phát điên." Điêu Thiền bảo, "Trước khi chết cứ lải nhải là thấy hoa văn Mạn Đà La."

"Thật ra bọn Nam Cực đang làm gì thế nhỉ, năm nay điên bao nhiêu người rồi." Triệu Một Hữu chẹp miệng, "Bọn nó gửi đặc sản gì đấy?"

"Nhiều băng già lắm, nghe bảo là đào từ dưới sâu 4000m, để pha rượu thì miễn chê."

"Được." Triệu Một Hữu xắn tay áo lên, đào một vò rượu dưới gốc trúc, trông động tác của anh Điêu Thiền tò mò hỏi: "Mày định làm gì thế?"

"Bọn Nam Cực tuồn cả hung khí cho mình rồi, mặt mũi nào từ chối chúng nó." Triệu Một Hữu ôm vò rượu trên tay, "Nào đi, đi mời rượu mấy ông cốp chính quyền nào, uống nhanh cho kịp điên."

Sau đó đám chuyên viên chính phủ uống rượu rồi điên thật, Cố Đô và Nam Cực đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cùng chẳng giải quyết được việc gì. Triệu Một Hữu thì bận như con quay, anh bỏ băng già đặc sản vào bồn tắm để ngâm mình, thế mà lại chẳng làm sao.

Với hiện tượng này, hội bạn xấu nết mỗi thằng có quan điểm riêng. Liễu Thất Tuyệt cho là tai họa thường sống dai. Điêu Thiền thì bảo Triệu Một Hữu làm thế không khác gì lấy độc trị độc.

Năm thứ 7 từ khi Cố Đô thành lập, phân xưởng sản xuất được một loại ngói màu xanh, sẽ được sử dụng để lợp trên nóc những tòa nhà sơn đỏ. Nghe nói phương pháp nung ngói này lấy được từ di tích, bề mặt viên ngói được nung tạo thành một lớp men bóng như lưu ly.

Viên chức làm việc trong viện nghiên cứu ngày càng nhiều, quy mô nơi này đã hơn xa đoàn khảo sát chưa đầy trăm mạng khi xưa. Có chuyên viên chính phủ cử đến, có con cháu các ông bà chóp bu nọ kia, Triệu Một Hữu cho hết đám người không xài được làm bàn giấy, hàng tháng anh công bố cả đống thành quả khảo sát. Phần lớn đều là những thú ăn chơi vài trăm năm trước như cất rượu, chế hương, sao trà, chế tác đàn... có đứa công tử bột còn móc tiền túi để xây một tòa nhà ấm ở Cố Đô, cách khu vực thí nghiệm trung tâm vài cây số để dành riêng cho chị em bạn dì ở, khỏi làm phiền người khác.

Hồ nước trên núi đã bị rút cạn từ lâu, Triệu Một Hữu ngăn một phần hồ để dẫn nước trở lại và gieo rất nhiều hạt sen. Sau đó anh gọi Điêu Thiền và Liễu Thất Tuyệt đến để bàn giao: "Tao muốn đóng cửa phòng thực nghiệm số 2 một thời gian, ở luôn trong đó."

Phòng thực nghiệm số 2 là khu thực nghiệm cao cấp nhất Cố Đô, nhân viên làm việc ở đó đều là cấp dưới thân tín của Triệu Một Hữu, bao gồm cả Điêu Thiền và Liễu Thất Tuyệt.

Chỉ có một thứ được đặt ở trung tâm phòng thực nghiệm, chính là tượng Phật vớt từ đáy hồ năm đó.

"Mày định chính thức bắt tay vào thực hiện chương trình của mày à?" Liễu Thất Tuyệt biết mấy năm nay Triệu Một Hữu vẫn đang ấp ủ cái gì đó, hình như liên quan mật thiết đến việc giải mã đầu tượng Phật.

Triệu Một Hữu gật đầu.

"Bao giờ mới ra?" Điêu Thiền hỏi.

Triệu Một Hữu nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc bao giờ hoa sen nở."

-----------------------------

Chú thích:

(1) Chuông vàng Đại Lữ: chiếc chuông lớn bảo vật thời Chu, tiếng chuông Đại Lữ (hoàng chung đại lữ) thường được dùng để ví von âm thanh trang nghiêm, tuyệt diệu, hài hòa.

(2) Apsara: à một dạng tiên nữ trong Ấn Độ giáo (Hindu) và thần thoại Phật giáo. Tiếng Việt thường dịch là nữ thần hay tiên nữ.

(3) Xuân triều đái vũ: nghĩa đen là thủy triều mua xuân mang theo mưa, mình nghĩ là mưa xuân đó.

Du's: Rồi, nếu cái di chỉ này là một tàn dư lượng tử nữa thì công trình Ngoại Bà Kiều xả bom vùi lấp ní Tây Thi nhà chúng tôi đào mẹ nó lên :) Cùng tọa độ 29753 luôn éo sai được ạ, Ngoại Bà Kiều đang chèo thuyền với bồ tèo ngoài dũ chụ nghe tin chắc tức chớt thêm lần nữa :v

Nhưng mà nếu đây là tàn dư lượng tử thật, thì có tam đại mỹ nhân rồi, còn anh Tiền mình đang nơi đâu? Anh Tiền mình đóng vai gì trong tuồng này ta?

À nếu coi đây và phần Ngoại Bà Kiều nằm chung một dòng thời gian thì lúc này là khoảng 20 năm sau sự kiện Ngoại Bà Kiều nha quý zị. Nhẩm hoy, Ngoại Bà Kiều xây dựng Đại Đô Thị năm 48 tuổi, tới 78 tuổi bà qua đời xong chuyển khẩu lên tàu vũ trụ, sự kiện bùm chéo với Phật Đà diễn ra chỉ trong khoảng 1 năm sau đó, tức là lúc đó Đại Đô Thị được hơn 30 năm. Còn hiện tại trong chương này là Đại Đô Thị được hơn 50 năm nè.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.