Phật Nói - AyeAyeCaptain

Chương 39: Chơi đồ hàng



Anh lại ngủ quên trong hàng thịt, mấy bà mấy cô bên cạnh đang xoa mạt chược khí thế.

Triệu Một Hữu vươn vai, nhìn thằng bé vừa cuống quýt chạy vào, "Bình tĩnh, cẩn thận ngã đấy.", anh xoa đầu nó, "Sao, lại nhà nào đánh nhau?"

"Ngọc Diện đường với người nhà Vedran ạ." hai phe thằng bé vừa kể đều là những tổ chức có tiếng ở tầng đáy, "Máu me lênh láng khắp phố đèn lồng, sắp ngập sang cả cửa phòng khám rồi, anh có về không ạ?"

"Về chứ, có rồ đâu mà chê tiền. Vừa hay tiền cấp cứu chuyến này mình sẽ mua cái máy lọc máu mới." Triệu Một Hữu nói rồi đứng dậy, quay sang chào hỏi mấy bà đang xoa mạt chược, "Con về tí đây các cô, tối rảnh con sang ăn cơm nhá."

"Biết rồi!" một bà đang chơi phẩy tay với anh, "Cẩn thận đấy, rảnh thì tối sang trông hàng cho cô!"

Triệu Một Hữu cùng thằng bé sang phố đèn lồng, anh đi guốc gỗ, chưa vào đến nơi đã giẫm phải vũng máu, ống quần bị máu bắn ướt nhẹp. "Ây gu cái quần mới may của người ta." anh đứng nhìn mấy người trước cửa phòng khám rồi nói giọng uể oải, pha lẫn tiếng cười, "Mấy người nói xem, tính sao bây giờ?"

Ở đó có hai người, một tên cầm dao, một tên cầm súng, gã nào cũng có vẻ muốn đấm nhau đến nơi.

"Tiền nong không thành vấn đề." thanh niên cầm dao đeo mặt nạ con cáo, giọng rất căng thẳng, "Giá nào cũng mong ngài cứu bằng được."

"Ngọc Diện đường đúng là hào phóng thật." Triệu Một Hữu khẽ gật đầu, lại quay sang người áo đen có đôi mắt xanh bên cạnh, "Còn nhà Vedran thì sao?"

"Xin ngài Triệu cố hết sức cứu người." người áo đen nói chuyện rất khách sáo, từ lúc Triệu Một Hữu hỏi gã đã cất súng đi, "Hai nhà chúng tôi đều có người bị thương, ngài cứ yên tâm chữa trị, chúng tôi sẽ không gây chuyện trong phòng khám."

Thanh niên đeo mặt nạ thấy người kia cất súng thì cũng rời tay khỏi chuôi dao, "Trăm sự trông cậy vào ngài."

"Không dám." Triệu Một Hữu cười tủm tỉm, "Cứ yên tâm, đã đến cái phòng khám tồi tàn này của tôi thì miễn trả đủ tiền, Diêm Vương cũng không hỏi thăm được."

Một tấm bình phong bằng giấy trắng được kê giữa phòng khám để phân chia ranh giới Sở - Hán. Hai bên đều chật ních thương binh. Y tá thấy anh về thì vội bảo: "Bác sĩ Triệu đây rồi."

Triệu Một Hữu đeo khẩu trang và đi găng tay tiệt trùng vào, "Tình hình thế nào?"

"Vết thương nhẹ đã được sơ cứu cả rồi, có một số bị thương sâu đến xương đang đưa đi chụp ở phòng bên..." y tá là người làm lâu năm ở phòng khám nên rất có kinh nghiệm xử lý nạn nhân của các cuộc thanh toán băng đảng, cô ta đã thu xếp mọi việc đâu ra đấy. Sau khi thuyết minh sơ qua tình hình cho Triệu Một Hữu, cô ta hạ giọng thì thào, "Chỉ có một ca rất nặng, cần anh đích thân xử lý."

"Cho nằm đâu rồi?"

"Trong phòng làm thủ thuật ạ." y tá đưa anh vào gian trong, có một người bệnh đang nằm trên giường và được truyền máu, Triệu Một Hữu nhìn qua rồi tặc lưỡi, "Làm gì mà nát bét thế này, đánh bom lô cốt à?"

Trong phòng không còn ai, y tá ghé tai thì thào với anh: "Nghe nói lần này Ngọc Diện đường và nhà Vedran đánh nhau là vì người này. Hình như anh ta là gián điệp Ngọc Diện đường gài vào nhà Vedran, anh ta trộm được cái gì đó... Ngọc Diện đường làm mọi cách để bảo vệ anh ta..."

Triệu Một Hữu đang đọc các chỉ số trên bệnh án, anh ậm ừ rồi hỏi, "Rồi sao?"

"Ngọc Diện đường và nhà Vedran đều ra giá." y tá kể chuyện ngồi lê đôi mách thì hào hứng lắm, cô ta tiếp tục thì thào, "Một bên muốn anh ta sống, một bên muốn anh ta chết."

Triệu Một Hữu hứng chí bảo, "Chỗ người ta là phòng khám mà làm như sòng bạc, họ định đặt cược vào tôi hay gì."

"Vậy anh nghĩ thế nào?"

"Thì cứ như cũ, bên nào ra giá cao hơn?"

Y tá kéo hai cái vali nhét dưới gầm giường bệnh ra rồi đá mở nắp, tiền đổ đầy ra sàn, "Chưa kịp đếm, nhưng có vẻ nhà Vedran cho nhiều hơn một ít."

"Thế còn hỏi gì nữa, sang bên cạnh đặt một gói dịch vụ đi, combo đưa tang hỏa táng nhá." Triệu Một Hữu nói rồi bắt đầu khử trùng dụng cụ, "Tôi sẽ cấp cứu một tí cho phải phép, để gã này tỉnh lại rồi hẵng chết... từ từ."

Y tá đã ra đến cửa rồi, nghe tiếng anh gọi liền quay vào, "Sao thế ạ?"

Triệu Một Hữu vừa gỡ mặt nạ oxy úp trên mặt thương binh xuống, máu trên thái dương anh ta đã đông lại như vảy khô trên bạch ngọc.

Triệu Một Hữu sững sờ một thoáng rồi đột nhiên bảo: "Tôi đổi ý rồi."

Y tá: "Dạ?"

"Trả tiền nhà Vedran đi." Triệu Một Hữu úp lại mặt nạ oxy rồi nghiêm nghị nói, "Bảo là lương y như từ mẫu, phòng khám chúng ta không làm chuyện thất đức vì tiền."

Y tá chẳng biết tỏng tính nết anh, cô ta lườm một cái rồi lật đật chạy ra ngoài.

Lúc này là đêm khuya, quản gia thông minh của phòng khám vừa báo giờ, ngoài hành lang cũng nằm đầy thương binh. Mùi thuốc súng và mùi máu tươi quện vào nhau, cả mùi dung dịch khử trùng và mùi các loại thuốc lá nữa. Một bệnh nhân thuộc biên chế nhà Vedran đang huơ tay muốn nói gì đó, y tá chỉ biết tiếng Trung Quốc nên đành phải gọi quản gia thông minh ra, máy phiên dịch cho biết anh ta nói tiếng vùng nào đó của Hà Lan cổ. Ý là anh ta có tiền sử dị ứng thuốc, thuốc phòng khám tiêm cho anh ta làm anh ta đau đầu.

Y tá bảo chỉ tiêm cho anh ta mỗi đường gluco rất bình thường, nhưng kết quả kiểm tra tổng thể cho thấy anh ta bị viêm não nhẹ, chẩn đoán có khả năng là do nghiện thiết bị kí.ch th.ích sóng não. Nên bớt chơi những phần mềm kết nối giả lập.

Không đời nào. Bệnh nhân trợn mắt với y tá. Năm nào tôi chẳng đi khám định kỳ, không đời nào tôi bị viêm não.

Bệnh viện khám định kỳ cho anh chắc là viện tâm thần ở tầng 33 phải không. Y tá bình tĩnh phân tích. Thiết bị y tế ở đó cũ lắm rồi, chắc chỉ còn nhiệt kế thủy ngân là chuẩn thôi. Anh mọc khối u trong bụng họ còn chúc mừng anh đã có thai nữa kia.

Bệnh viện tâm thần tầng 33 là một bệnh viện công hiếm hoi ở tầng đáy, chế độ phúc lợi y tế của cư dân tầng đáy cũng chỉ đủ cho họ vào loại bệnh viện này. Còn phàm là người có ít tiền bạc đều lên tầng 330 khám bác sĩ gia đình, hoặc bệnh tình nghiêm trọng quá thì xuống tầng 20.

Tầng 20 gần như là tầng đáy của đáy Đại Đô Thị, nhưng ở đây có hai thứ đặc biệt. Một là nhà thổ tên viện Di Hồng, hai là phòng khám của Triệu Một Hữu.

Triệu Một Hữu, công dân tầng đáy Đại Đô Thị, kinh doanh một phòng khám mẹ mìn nổi tiếng ở tầng 20. Mà thật ra bệnh nhân tìm đến đây cũng không ai là người lương thiện cả. Người ta đồn rằng Triệu Một Hữu được viện Di Hồng nhặt về nuôi từ nhỏ nên gã luôn giữ nguyên tắc tiền trao cháo múc. Hàng đống thế lực rối beng ở tầng đáy lại có thể đạt được thế cân bằng trong phòng khám của gã, thậm chí có người còn cố tình đến đó tị nạn. Ai cũng biết không được dùng bạo lực ở chỗ ngài Triệu.

Triệu Một Hữu thì chẳng bao giờ từ chối người bệnh, miễn là có tiền.

Người của Ngọc Diện đường và nhà Vedran nằm lại phòng khám qua đêm, sáng hôm sau họ lũ lượt ra về. Người đeo mặt nạ nán lại đến khi cửa phòng mổ mở ra, "Ấy gu, mặt cáo vẫn chưa về à?"

"Thưa ngài Triệu." người đeo mặt nạ vái chào anh, "Cấp trên bảo tôi chuyển lời, người đó xin trông cậy vào ngài."

"Không dám." Triệu Một Hữu vẫn cười tủm tỉm với hai con mắt thâm xì, anh lấy cái tẩu thuốc trong tủ ra nhồi thuốc, châm lửa rồi ung dung rít một hơi, "Chúng tôi làm ăn phải giữ chữ tín chứ, các vị cứ yên tâm."

"Cấp trên còn dặn nếu ngài Triệu cần sai bảo gì..."

"Chỗ chúng tôi thế nào quý vị biết mà, không chứa người ngoài đâu." Triệu Một Hữu ngắt lời gã, rồi anh quét mắt từ đầu đến chân gã một cách rất sỗ sàng, "Nhưng mà viện Di Hồng kế bên có quý anh Bảo Ngọc mới nghỉ việc, hay là anh cân nhắc thử... debut nhé?"

Gã nọ sượng đơ người, qua lớp mặt nạ cũng đoán được sắc mặt gã lúc này không tươi tỉnh gì.

"Thôi, mỗi bên lui một bước cho dễ nói chuyện." Triệu Một Hữu cười tủm tỉm, bảo: "Anh đi mua giùm tôi bữa sáng rồi về báo với cấp trên là tôi đã nhận ý tốt rồi. Chỗ tôi không thiếu người làm."

Nói rồi anh gõ gõ tẩu thuốc, "Không mất tiền thì mua nhiều nhiều vào."

Khi bệnh nhân mơ màng tỉnh lại, thứ đầu tiên anh ta nhận thức được là mùi xúp cay nồng nàn.

Triệu Một Hữu ngồi bên giường, tay bưng bát xúp ăn với bánh nướng mật và trứng da hổ, bên cạnh còn một chồng hộp đựng thịt chiên, "Ây gu, anh tỉnh rồi à?"

Người trên giường định nhỏm dậy lại bị ấn xuống, "Vết thương của anh sâu lắm, tôi gắn băng Hydrocolloid cho anh mãi mới được đấy. Muốn sống thì nằm im."

Người bệnh khựng lại, lát sau anh ta hỏi: "Anh cứu tôi à?"

"Chủ nhân Ngọc Diện đường trả giá cao để giữ mạng cho anh mà, đương nhiên là tôi phải làm hết sức rồi." Triệu Một Hữu nhai thịt chọp chẹp, anh nói luôn chẳng phải giữ bí mật gì hết, "Chắc anh phải nằm nửa tháng mới lành, tôi báo cấp trên của các anh rồi. Tạm thời anh cứ ở đây, phòng khám an toàn lắm."

Đối phương không trả lời, nhất thời đôi bên đều im lặng, trong phòng chỉ có tiếng Triệu Một Hữu ăn uống xì xụp.

Triệu Một Hữu ăn sáng xong, chùi miệng đứng dậy, "Tôi ở đây cả ngày, giọng anh được ghi vào hệ thống rồi, cần gì thì sai quản gia thông minh gọi tôi."

Anh đang định đi ra thì nghe thấy tiếng người bệnh nói khẽ: "... cảm ơn."

"Đừng khách sáo, lương y như từ mẫu mà lại." Triệu Một Hữu đứng dựa vào khung cửa, cười cười, "Chắc anh biết tôi rồi nhỉ, tôi là Triệu Một Hữu. Anh tên gì?"

Đối phương nghĩ ngợi rồi đáp, "Tôi họ Tiền."

Triệu Một Hữu biết người như anh ta chắc chắn phải giữ kín tên tuổi nên cũng không hỏi tên thật, anh vui vẻ đáp: "Được, vậy gọi anh là anh Tiền."

Hôm nay không có bệnh nhân đến khám, tối qua hai nhà chém nhau máu chảy thành sông, giờ này người đi ngoài đường còn hiếm. Triệu Một Hữu ngồi trong phòng làm việc, đếm sơ sơ số tiền hai bên mang đến và cảm thấy rất khoái chí, "Đi thôi, về nhà đi chơi nào."

Triệu Một Hữu lớn lên ở viện Di Hồng, "về nhà" với anh tức là ghé nhà thổ sát vách. Tiết mục này thì cô y tá không theo anh được, chỉ có anh về nhà chơi một mình. Triệu Một Hữu xách theo một hộp đầy thuốc phụ khoa và một ít đồ các bà tú bên đó nhờ anh mua hộ. Ra đường anh thấy có mấy chiếc máy quét dọn tự động đang chạy qua lại, trên thân máy có in nhãn hiệu của Ngọc Diện đường và nhà Vedran, có người của hàng thịt chó lái xe theo sau, chắc là để nhặt xác.

Triệu Một Hữu không vào bằng cổng chính viện Di Hồng mà leo tường qua cổng sau. Một người phụ nữ mặc xường xám đang nấu canh, thấy anh cô ta giật thót mình, "Muốn chết hả thằng này!"

"Em về chơi tí mà." Triệu Một Hữu không né bàn tay cô gái đập vào người mình, anh ăn một cái đập mà vẫn nhe răng cười, "Thơm quá, canh gì thế?"

"Mày thì thính lắm." cô gái hứ một tiếng, "Sáng nay chị ra tiệm Đông y mua ít thuốc, hôm qua có khách từ tầng giữa xuống cho nguyên một cái chân giò tươi. Thấy bảo là nuôi trang trại cả năm đấy... ơ cái thằng này! Ai cho mày uống?"

"Đúng là thịt lợn tươi thật." Triệu Một Hữu quen ông chủ hàng thịt nên rất sành hương vị thịt lợn, "Nhưng mà khách ở tầng giữa sao lại xuống chỗ này nhà mình?"

"Mày còn hỏi chị à? Ai nằm trong nhà mày mày lại không biết nữa?" cô gái múc một bát canh cho anh, "Dạo này nhiều khách tạp nham lắm, mày coi chừng đấy."

Triệu Một Hữu vừa ăn canh vừa ậm ừ, "Chị này, em cũng để dành được khá tiền, đủ mua nhà ở tầng giữa rồi. Hay chị lên đấy ở nhé."

"Chị đi thì dễ." cô gái lườm anh, "Còn bao nhiêu người ở đây ai lo?"

Triệu Một Hữu làu bàu, "Đấy là việc của chính quyền Đại Đô Thị, làm gì mà chị phải buộc vào mình."

"Mày nói lại xem nào?"

"Em chưa nói gì hết." Triệu Một Hữu đổi giọng ngay tức khắc, "Ây gu canh này ngon dã man, ê chị này, hồi trước bên mình có cô nào nấu canh gà ấy, nấu thế nào nhở? Chị dạy em nhé?"

"Mày học làm gì?" cô gái cảnh giác, "Mày lại tia được đứa xúi quẩy nào rồi?"

"Nào, sao lại xúi quẩy." Triệu Một Hữu cãi, "Tình cảm tự nguyện chứ lị."

"Mày lừa tiền ai hay ai đánh đập gì mày?" cô gái trợn mắt với anh, "Chị cảnh cáo mày nhé Triệu Một Hữu, lo làm ăn khám bệnh cho đàng hoàng đi. Đừng có giành khách với bên này, nghe rõ chưa?"

Triệu Một Hữu được người ở viện Di Hồng nhặt về từ tấm bé rồi nuôi đến lớn, mưa dầm thấm đất, gã cũng học được khối ngón nghề trăng gió. Gã có thể gọi là tình thánh chữa bệnh cứu thế, hoặc là hồ ly tinh ra đời từ Động Bàn Tơ, trên phố người ta đồn gã tình tang với tất cả ông chủ bà chủ của các băng đảng sừng sỏ. Bà chị gã đương nhiên là biết rõ ngọn ngành, cô biết sự thật không hoang đường đến thế nhưng thái độ của Triệu Một Hữu với chuyện tình cảm quả thật có phần lớt phớt phóng túng. Hôm nay có rượu hôm nay say, gã là cái kiểu hứng lên cũng yêu được vậy.

Cô không chắc lần này Triệu Một Hữu nghiêm túc hay lại uống lộn thuốc, cuối cùng cô lo lắng hỏi, "Em định nấu canh cho ai?"

"E hèm." Triệu Một Hữu nhìn quanh rồi đáp, "Có gì đâu mà, bệnh nhân ở phòng khám của em, hôm qua Ngọc Diện đường đưa vào đó."

Cô gái nghe vậy lập tức nổi giận đập bàn, "Triệu Một Hữu!"

Triệu Một Hữu thiếu điều chui xuống gầm bàn trốn.

"Làm đàn ông phải cho ra đàn ông, làm bác sĩ phải giữ lấy y đức, làm người phải có tư cách con người! Chuyện thất đức như thế mà mày cũng dám làm hả, mày chán sống à?"

"Có chết đâu." Triệu Một Hữu vội vàng nói thêm, "Em chữa sắp khỏi rồi."

Cô gái tức quá tụt cả giày ra để đuổi đánh Triệu Một Hữu làm sân sau om sòm, cuối cùng nửa đêm Triệu Một Hữu mới mò về phòng khám, anh hỏi y tá: "Ăn chưa?"

Y tá biết không phải đang hỏi mình, cô ta đáp, "Bệnh nhân không muốn ăn, đã truyền hai túi dịch dinh dưỡng rồi."

"Mỗi dịch dinh dưỡng sao được, vết thương của anh ta hôm qua tôi phải bơm vào hàng đống thuốc dung hợp cấp tốc đấy, nó phân giải protein chứ gì. Không ăn tẩm bổ vào thì lành làm sao được." Triệu Một Hữu nghĩ ngợi một tí rồi bảo, "Không được rồi, tôi phải đi đằng này đã."

"Anh lại đi đâu?" y tá hỏi, "Ban ngày bệnh nhân còn hỏi bao giờ anh quay lại đấy, sao anh không tranh thủ luôn đi?"

"Cứ bình tĩnh, nấu canh là phải đun lửa liu riu." Triệu Một Hữu cười toét miệng, "Tôi đi tí về ngay."

Triệu Một Hữu lên hàng thịt lợn ở tầng 33, mượn bếp, nồi của cửa hàng để nấu một nồi cháo thịt nạc siêu nhừ rồi đổ vào bình giữ nhiệt mang về.

"Anh Tiền à?" anh gõ cửa phòng bệnh, "Anh ngủ chưa?"

Trong phòng có tiếng sột soạt, "Mời vào."

Triệu Một Hữu đẩy cửa đi vào như giấu trong mình trăng gió, người anh nồng mùi thuốc lá ngăm ngăm đắng và lạnh, mà dưới ánh đèn hơi lạnh lại được ủ ấm lên, "Tôi thấy bảo cả ngày anh chưa ăn gì." Triệu Một Hữu mở nắp bình giữ nhiệt, rót cho anh ta một bát cháo rồi nói nhỏ: "Cháo này tốt cho tiêu hóa, anh thử nhé?"

Đối phương định đưa tay ra nhận bát lại bị Triệu Một Hữu cười né đi, "Anh Tiền là người bệnh mà, chỉ cần há miệng thôi."

Ngày hôm sau cô gái từ viện Di Hồng sang phòng khám, xách theo canh bổ. Cô muốn xem thằng em xúi quẩy của mình lại sắp ủn mất củ cải trắng nhà nào rồi. Và chưa kịp bước chân vào phòng bệnh cô gái đã nghe thấy giọng Triệu Một Hữu vọng ra, "Nào anh Tiền, a..."

Cửa không khóa, cô đi vào luôn, thấy trên giường bệnh có một thanh niên như tạc từ bạch ngọc, còn Triệu Một Hữu ngồi cạnh bưng cái bát con, hai đứa chia nhau ăn một bát chè, thìa này đút cho anh, thìa này phần tôi.

... Hay lắm Triệu Một Hữu, cái tốc độ chuyên nghiệp này, thật xứng danh người xuất thân từ viện Di Hồng.

Triệu Một Hữu thấy cô đến thì có vẻ mừng rỡ, "Chị à, sao chị lại sang đây?"

"Nấu ít canh bổ, nhớ là em thích nên mang sang." cô gái đặt cái nồi đất xuống bàn rồi quay sang nhìn thanh niên trên giường, "Hai đứa cứ tự nhiên, chị đi mua ít thuốc."

Đợi cô gái đi rồi, thanh niên mới hỏi: "Đó là chị anh à?"

Triệu Một Hữu gật đầu, "Nuôi tôi từ bé đấy, vừa làm mẹ vừa làm cha." anh nói rồi mở vung nồi đất, "Chị tôi nấu canh cũng khá lắm, anh ăn không anh Tiền...?"

Đang nói thì tự dưng ngừng lại, Triệu Một Hữu nhìn kỷ tử, gà ác trong nồi... sao chị anh lại nấu cái này nhỉ?

Đây không phải là canh bổ khí huyết cho phụ nữ mang thai à?

Cô gái chỉ ghé qua đúng một lần, không biết cô ta hỏi han được gì từ y tá mà hôm sau cô gửi sang phòng khám một đống công thức nấu ăn. Triệu Một Hữu không biết rõ nội tình nhưng anh cảm thấy mấy thành phần nhung hươu, thịt dê xuất hiện dày đặc trong mớ công thức rất có ý nghĩa. Anh không dám hỏi nhiều, viện Di Hồng có những bài thuốc dân gian mà đến anh cũng không thể phán bừa công dụng. Anh thử ra hiệu Đông y mua ít nguyên liệu về nấu một nồi cho con chó ở sân sau ăn, kết quả là nó sủa ông ổng ba ngày ba đêm.

Triệu Một Hữu ngồi xổm trong sân xoa đầu con chó, lòng thầm tự hỏi đây là cái kiểu thù sâu như biển gì vậy.

Anh cũng đoán được đại khái chị anh nghĩ gì, ừ thì anh đoán được một ít thôi, hẳn là chị ấy định thăm dò anh Tiền. Chị anh không phải người hẹp hòi, thật ra chị ấy hơi có máu đỏ đen, người nhìn qua đã biết là rất kín đáo như anh Tiền có khi lại vừa mắt chị ấy.

Gái bán hoa lấy trai phường chèo, thằng điên và thằng ngốc, khách đa tình tìm kẻ vô tình, người vô tâm gặp đồ nhẫn tâm, nếu chúng có thể làm khổ lẫn nhau thì thật là hốt thuốc đúng bệnh, cạo xương tiêu độc.

Anh đang nghĩ như thế thì một chiếc xe lăn lại gần, thanh niên ngồi trên xe phủ tấm thảm trên đùi, anh ta lên tiếng, giọng còn yếu ớt, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Anh Tiền lại muốn biết tôi nghĩ gì à?" Triệu Một Hữu cười tít mắt, "Tôi đang nghĩ hôm nay trời đẹp, anh cũng đỡ nhiều rồi, hay mình ra ngoài đi dạo nhé?"

Anh ta cũng không câu nệ gì với anh, "Sợ là ở ngoài có nhiều người đang đợi giết tôi."

"Thế thì càng hay." Triệu Một Hữu móc tẩu thuốc giắt bên hông ra rồi múa múa trên những ngón tay, "Thưởng hoa ngắm trăng hay giết người cướp của đều phải có người xem mới vui chứ."

Đối phương ngước lên nhìn anh, như là cũng không để tâm đến hàm ý trong lời anh nói, "Được, vậy thì ra ngoài đi dạo."

Đường xá ở tầng 20 phần lớn đã hoang tàn, chỉ có phố đèn lồng còn tạm coi là sầm uất. Triệu Một Hữu đẩy xe lăn ra khỏi phòng khám, có người đàn ông khoác áo lụa ngồi bên đường, mặt anh ta bôi màu, anh ta ôm một cây đàn ba dây, thấy họ đi qua anh ta cười bảo: "Quý khách có muốn nghe hát không?"

Triệu Một Hữu biết rành chiêu trò của những gã này, anh đoán bên trong cây đàn có giấu dao nên đếm luôn một cọc tiền, chìa ra, "Nể mặt một tí nhé, người anh em. Thỉnh thoảng mới có dịp thảnh thơi, cho chúng tôi đi dạo một lúc."

Gã kéo đàn cầm tiền rồi thản nhiên cười bảo: "Ngài Triệu biết luật quá, nhưng ngài tán tài hết dọc đường này khéo phá sản mất."

"Thôi của đi thay người." Triệu Một Hữu cười hì hì, trong lòng anh chửi thầm, mẹ kiếp, thế là còn bao nhiêu thằng phục sẵn trên đường này nữa?

Mới nói đến đó thì có tiếng súng nổ đoàng đoàng đoàng, Triệu Một Hữu ù cả tai. Mất một lúc anh mới nhận ra người ngồi dưới đường đã bị bắn nát đầu, cách đó không xa còn vài cái xác như vậy nữa... thanh niên ngồi trên xe lăn hạ súng xuống, "Triệu Một Hữu, tiêu tiền cho đúng chỗ."

"Anh Tiền này..." Triệu Một Hữu cạn lời, "Đây là cổng viện Di Hồng, chị tôi mà thấy là ăn chửi đấy."

"A." người thanh niên há hốc miệng, "Thế phải làm sao đây?"

"Thôi được rồi, đằng nào cũng vậy." Triệu Một Hữu cắn răng, dứt khoát bế bổng anh ta lên rồi đi vào trong, "Hồng trần là bể dục, ta chìm nổi một phen."

Trong viện Di Hồng phần lớn là các phòng nhỏ, trong phòng có sập nằm hút thuốc, cũng có giường nằm không phải để hút thuốc. Bên cạnh giường có dây cáp để kết nối hệ thống thần kinh với hộp máy, tất cả đều là thiết bị cũ, điện cực dùng lâu đã mòn nhiều. Nhưng góc ngắm cảnh thì rất đẹp, mở cửa sổ ra ngồi trong phòng có thể thấy một biển đèn lồng.

Thanh niên nhận ra ngay thiết bị cạnh giường, "Đây là máy giao não à?"

"Anh Tiền nói chuyện chẳng tế nhị gì cả." Triệu Một Hữu mỉm cười, "Phải gọi là máy liên mộng chứ."

Anh bật máy chủ bên cạnh giường, hệ thống tản nhiệt bắt đầu hoạt động phát ra tiếng rù rù. Cỗ máy chủ to bằng nửa cái tủ lạnh cỡ đại, bên trong chứa đầy dung dịch màu vàng, có cả cá đèn lồng đang bơi, ánh sáng tỏa ra từ đó khiến căn phòng như trở thành đáy biển.

Máy liên mộng tương tự với một thiết bị thực tế ảo, điểm khác biệt là nó cho phép những người tham gia cùng kết nối với một bối cảnh giả lập, thường được gọi là "cảnh mơ". Trên chợ đen có bán những thiết bị phức tạp hơn dựa trên nguyên lý này, chúng có thể khiến giấc mơ của hai người kết nối với nhau theo đúng nghĩa đen, hoặc một bên đi vào sâu trong tiềm thức của bên còn lại, hoặc giấc mơ của hai bên dung hợp làm một. Nhưng hình thức thứ hai rất khó thực hiện, người ta giải thích là chỉ những người có chung cả tần số thể xác lẫn tinh thần mới dung hợp giấc mơ được. Rất nhiều cặp đôi trẻ đang yêu đương say đắm đã thử nghiệm và kết quả thường là thất bại thê thảm. Chẳng ai sẵn sàng phơi hết tâm trí ra cho người khác thấy, yêu lắm yêu vừa cũng không được.

Triệu Một Hữu thì không định thử giao não hay mơ chung sóng gì cả, trò đó hơi bị nguy hiểm quá. Nhưng viện Di Hồng có một số cảnh mơ khá thú vị, đều là những bối cảnh được thiết kế rất chi tiết, hơi giống đi hẹn hò giả lập nhưng độ chân thực cao hơn trò chơi 3D nhiều.

Anh quay sang hỏi người thanh niên, "Có muốn thử không, anh Tiền?"

"Để xem anh có những cảnh mơ gì nào." Đối phương hất đầu, nhìn anh, có vẻ cũng sành sỏi lắm, "Nếu chất lượng tệ quá thì thà chơi game còn hơn."

Triệu Một Hữu cười cười, anh tính cả rồi, anh nhập một chuỗi lệnh vào màn hình chọn cảnh mơ trên máy để chọn được một kênh ẩn rồi hỏi: "Anh có biết người ta tạo ra cảnh mơ thế nào không, anh Tiền?"

Thanh niên đang xoa gel kết nối lên thái dương để gắn điện cực vào, "Cảnh mơ là sản phẩm sóng não nhân tạo nhưng khác với trò chơi điện tử truyền thống tạo bối cảnh giả tưởng hoàn toàn bằng máy tính, cảnh mơ luôn có nền tảng cơ sở là giấc mơ thực sự của con người."

"Anh Tiền biết rõ quá nhỉ." Triệu Một Hữu nhíu mày.

"Ừm, sao anh lại hỏi chuyện đó?"

Triệu Một Hữu chọn xong tần số cảnh mơ rồi nằm xuống cạnh anh ta. Anh gắn điện cực cho mình, cần chờ cảnh mơ tải lên khoảng nửa phút, anh nhìn vách tường hắt ánh sáng màu quái dị, "Hồi nhỏ tôi chơi một mình chán quá nên lục trong kho ra rất nhiều máy liên mộng vứt đi. Sau này tôi phát hiện ra chỉ cần điều chỉnh bo mạch chủ một chút có thể biến chúng thành một thiết bị lưu trữ sóng não, có thêm chức năng ghi lại giấc mơ."

Người thanh niên mở mắt quay sang nhìn anh.

"Ừ, anh đoán đúng rồi đấy." dù anh ta không nói gì Triệu Một Hữu cũng hiểu, "Rất nhiều cảnh mơ ở viện Di Hồng đều tạo ra từ giấc mơ của tôi."

Từ nhỏ anh đã có những giấc mơ đa dạng như ống kính vạn hoa, sau khi được biên tập, điều chỉnh, chúng trở thành món hàng đắt giá.

"Nhưng tôi lén giữ lại riêng cảnh mơ này." trước khi cảnh mơ tải hoàn tất, Triệu Một Hữu còn nói nốt một câu.

"Tôi cảm thấy đây là giấc mơ đẹp nhất."

Giấc mộng bắt đầu vẫn với phố đèn lồng.

Không giống con phố trong hiện thực vừa bị hai nhà chém nhau chí tử làm tan hoang, chưa kịp dọn dẹp, bất cứ ai bước vào giấc mơ này đều hiểu ngay tại sao con phố lại có cái tên như thế.

Nơi nơi đều có đèn treo lộng lẫy, phố đèn lồng là một kỳ quan, không chỉ vì lồng đèn mà đúng hơn là vì những cái bóng của chúng. Đèn Thổ Nhĩ Kỳ rọi hình men khảm xán lạn, đèn Ba Tư chiếu hoa văn lá cọ quăn hoa lệ, đèn Ấn Độ vẽ minh họa sử thi Ramayana, đèn lồng chạm rỗng hắt xuống gương mặt nghiêng tuyệt đẹp của một cô gái. Màu lục phỉ thúy, màu vàng đồng cổ, màu tím đế vương, màu lam men sứ, vô số ánh đèn sặc sỡ lung lay trên phố như nghệ sĩ múa rướn mình biểu diễn. Mặt đường của tầng 20 đã hư hại từ lâu, đâu đâu cũng thấy ổ gà lầy lội, rêu xanh trơn nhẫy. Nhưng riêng ở phố đèn lồng, mọi người đều đi guốc gỗ, thậm chí để chân trần, bởi vì dưới đất là một con sông ánh sáng.

Cuối phố có một đình nghỉ chân, một đào hát đeo khăn che mặt đứng trong đó đang ca bài "Nhặt trâm ngọc phố đèn hoa" (1).

Lớp này đáng ra là nhiều người cùng diễn, vậy mà giờ chỉ có một người thong dong độc thoại, Triệu Một Hữu giải thích với người bên cạnh, "Chị tôi thích lớp kịch này lắm, chị ấy hát hoài hát hoài, làm tôi nằm mơ cũng có nó luôn."

"Tử Thoa Ký à, bây giờ rạp Xuất Vân vẫn còn diễn vở này." Hình như thanh niên đã từng xem vở kịch này, anh ta nhìn quanh, "Đây là tầng 20 khi anh còn nhỏ à?"

Con phố lộng lẫy trong ánh đèn như không thuộc về nhân gian, tầng 330 cũng khó mà có cảnh đẹp như vậy. Triệu Một Hữu lại lắc đầu, "Phố đèn lồng tôi thấy hồi nhỏ không phải thế này?"

"Vậy là chị anh từng thấy à?"

"Chị ấy cũng chưa thấy bao giờ, chắc là tại trước khi mơ tôi đọc sách truyện gì đó." Triệu Một Hữu nói, "Nghe nói khi Đại Đô Thị mới thành lập người ta chưa phân rõ ba khu vực như bây giờ. Chỉ có lúc ấy mới gặp được những cảnh phồn hoa như thế này."

Cảnh mơ này của Triệu Một Hữu chưa được biên tập nên rất nhiều chi tiết vẫn kỳ lạ đúng như một giấc mơ, họ lên cầu thang, đi được một nửa thì tự dưng đến một cái ao, cá vàng bơi trong buồng điện thoại, bầu trời lóng lánh như dịch thủy ngân với vô số mặt trăng và con mắt trôi lững lờ. Còn có một loài chim rất lạ lùng, chúng vàng chóe nhưng chỉ có mỗi bộ xương.

Dọc đường có những cột treo đèn lồng cao mấy mét, Triệu Một Hữu gỡ xuống một cái đèn rồi quay sang nhìn người bên cạnh, "Anh Tiền." anh hỏi, "Tôi hỏi tên anh được không?"

Thanh niên quay sang nhìn anh một lát rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bao nhiêu mặt trăng trên trời, "Tôi cứ tưởng anh không định hỏi."

"E hèm." Triệu Một Hữu hắng giọng, "Sao mà không hỏi được."

Cây đèn giữa họ bị đẩy ra, thanh niên nhìn anh rồi tự nhiên mỉm cười, nụ cười thật dịu dàng cũng thật thương tâm, như thể họ không chỉ vừa gặp gỡ mà đã từng biết nhau lâu lắm rồi.

Triệu Một Hữu bị choáng váng, hình như ánh sáng chợt rực lên làm mắt anh cay buốt.

"Anh phải nhớ nhé, Triệu Một Hữu." Anh nghe thấy anh ta nói, "Tôi là Tiền Đa Đa."

Triệu Một Hữu bỗng cảm thấy cái tên này hơi quen, anh đang ngẫm nghĩ mình từng nghe nó ở đâu nhỉ, có lẽ là một lần nào đó anh trao đổi với Ngọc Diện đường rồi từng lướt qua anh ta chăng. Nhưng Tiền Đa Đa làm công việc đó mà có thể để lộ tên thật dễ dàng vậy à? Hay Tiền Đa Đa chỉ là một cái tên giả?

Không, không phải tên giả. Chẳng hiểu vì sao anh biết chắc như vậy.

Tiền Đa Đa chắc chắn là tên thật.

"Anh đang nghĩ gì thế?"

"Tôi nghĩ tên anh Tiền hay quá chứ..."

Triệu Một Hữu vừa nói đến đó thì đèn lồng tắt ngóm, Tiền Đa Đa nhiễu đi như giắc cắm bị lỏng khiến hình ảnh mất ổn định. Triệu Một Hữu chưa kịp định hình được trục trặc ở đâu thì đã có hình ảnh một người chồng lên Tiền Đa Đa. Một gương mặt xa lạ như được chèn vào giữa đoạn phim.

Triệu Một Hữu hiểu ngay đây là một loại virus, anh định thoát khỏi giấc mơ ngay lập tức nhưng kẻ đối diện nhanh hơn anh. Trước khi anh kịp ấn nút Enter, Triệu Một Hữu cảm thấy mình bị đâm một nhát... không phải đâm theo nghĩa vật lý mà kiểu như một loại virus vừa tấn công vào não anh.

Trong chớp mắt anh mất quyền kiểm soát hệ thần kinh của mình.

"Haizz, đâm một nhát rồi lại đâm một nhát, chẳng mấy chốc mình cũng thành đồ tể chọc tiết lợn." người nọ thoát ra khỏi cơ thể Tiền Đa Đa rồi bắt đầu hiện thành một hình hài, cuối cùng người đó đứng trước mặt Triệu Một Hữu và thở dài, "Đồ tể là nghề tay trái của mày cơ mà, tao đúng là cái số vú em."

"Xin lỗi phải quấy rầy mày củ mỉ cù mì trăng gió với Tiền Đa Đa nhé, nhưng mà chúng mày cũng trăng gió ti tỉ lần rồi, tiếc gì lần này..." người đó nói líu lo một tràng, cuối cùng anh ta nhìn từ đầu đến chân anh rồi bật cười, "Nhưng mà làm bao nhiêu thí nghiệm luân hồi như thế rồi... thiết lập nhân vật lần này của mày đúng là... siêu đĩ siêu lẳng lơ ấy Triệu Mạc Đắc ạ."

Triệu Một Hữu hoàn toàn không hiểu gã này đang nói gì, anh không thể kiểm soát được cơ thể mình, anh buộc phải nhìn gã đạp anh lăn ra đất rồi siết tay than thở, "Mẹ kiếp quá đã, tao muốn làm thế này lâu rồi."

Sau đó gã cúi xuống nói với anh, "Cơ mà Triệu Mạc Đắc ạ, mày lại phải chết lần nữa thôi."

"Nhưng trước khi mày chết mình làm quen tí nhé."

Gã thanh niên ngồi xổm xuống, thân thiện vỗ má anh.

"Tao là Điêu Thiền."

-----------------------------

Chú thích:

(1) Nhặt trâm ngọc phố đèn hoa: (灯街拾翠),bài mở đầu vở kịch "Tử thoa ký", vở này mình từng chú thích trong một bộ khác ở nhà mình rồi nhưng đảm bảo quý zị không biết vì hông ai đọc bộ đó hết ha ha ha =))) Đùa hoy, đại khái nội dung đoạn mở đầu này là nam chính đi chơi phố hoa đăng vào ngày tết Nguyên Tiêu, nhặt được cây trâm của nữ chính đánh rơi, hai người có tình cảm với nhau rồi lấy cây trâm đó làm tín vật định tình nha.

Du's: hôm trước mình bắt đầu xách truyện đi pr trên group dmmh vì nỗi ám ảnh lời nguỳn flop =)))) mà ngay sau đấy mình thấy có link pingback của một bạn viết bài review về truyện này, mình đã accept để link hiện trong phần mục lục, quý vị có thể đọc tham khảo, nhưng mình khuyên là nên đọc sau khi đọc truyện chứ không nên đọc để cân nhắc có đọc truyện hay không ;v; vì bài review đề cập đến nhiều nội dung mà không đọc truyện thì khá khó nắm bắt quý vị ạ.

Còn như bình thường, cuối mỗi chương mình sẽ tiếp tục suy luận bá láp, khi làm chương này mình chưa rõ lắm về vai trò của nó trong mạch truyện (ý là mình đọc rồi nhưng hiểu cỡ 50% thôi quý zị =))~ càng edit càng vỡ ra ấy), có thể sau này làm tiếp sẽ hiểu ra nhiều thứ hơn thì nói sau. Nhưng chương này đề cập đến một vấn đề khá thú vị là ở lần "luân hồi" này Tây Thi mơ ạ, mơ nhiều vl nhiều luôn đủ để khách làng chơi đến cái viện Di Hồng tha hồ phê pha trong giấc mơ của bạn í luôn. Nhưng mà Tây Thi đồ tể ở tầng 33 không mơ, ồ lạ ha. Đương nhiên mỗi lần luân hồi có vẻ độc lập với nhau, nhưng phải có một cái gì đấy kết nối để mẻ cho rằng từ đầu đến cuối mẻ vẫn là mẻ chứ nhỉ?

Quý vị nghĩ cái gì kết nối? Như trong S45, chúng ta biết được thuyết về "người cải tạo gien" và "người cơ giới". Với người cơ giới thì 100% nhân tạo, não là chương trình, có thể bị hack; người cải tạo gien (có vẻ) là được nuôi cấy và cho con người mang thai, não là não người, cơ thể cũng là cơ thể người, nhưng không rõ là cải tạo ở chỗ nào. Sau đó ngoài bộ não, anh Tiền mình bảo cả cơ thể cũng đóng vai trò quan trọng trong việc khẳng định ưu thế của con người. Ý là từ bụng mẹ sinh ra thì cái gì cũng có giá hơn dây chuyền sản xuất?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.