Lăng Khương Nguyên gật gật đầu, nhưng chả nghe gì.
Chuyện Lương Xương Bách học hành giỏi giang là chuyện ông đã biết từ lâu rồi, bây giờ ông chỉ muốn tìm cháu mình thôi!
"Khu sau là lớp quản gia nhỉ ?" Ông Lăng hỏi.
Hiệu trưởng răm rắp gật đầu.
"Phải phải, cũng đều là học sinh ưu tú cả, tôi dẫn ngài đi nhé"
"Đi, tất nhiên phải đi rồi" cháu tôi ở đấy mà !
Bà vui mừng còn không kịp, vừa chớp mắt đã thấy Lăng Khương Nguyên đã cách mình một quãng.
"Ngài Lăng ! Chờ tôi với !"
Minh Viễn đang nhàn nhã thưởng rượu mà Lương Văn Hà pha cho cậu.
Rượu có độ cồn không cao, mang theo vị thanh mát và ngọt ngọt đi qua cổ họng, rất thích hợp cho một ngày nắng như hôm nay.
"Ngon thật" Cậu đặt ly rượu xuống, đưa ra đánh giá.
Lương Văn Hà từng nói, nếu như ra được khỏi trường, cậu ta nhất định sẽ mở một quầy bar, muốn trở thành một bartender, sống cuộc sống bình bình mà qua ngày.
Nhưng với cái tài pha chế này, cậu ta muốn sống bình bình chắc cũng khó.
"Cảm ơn nhé" Lương Văn Hà lấy lại ly nước.
Minh Viễn quay qua vỗ vỗ Lương Băng đang vừa ăn khoai tây vừa xem phim.
"Cho miếng"
"Lấy đi"
Lúc nào giờ này cả đám đều rảnh đến nỗi muốn trôi.
Hôm nay Hồng Liên đang đi thi cùng với Giang Mộng Thi, Lẫm Bách thì cũng đã đi mua đồ ăn cho thiếu gia mới gì đấy, Lâm Chấn thì đang đi làm thêm tới chiều mới trở về.
Vậy nên chỉ còn ba thăng ở đây phơi thây ra.
"Rảnh rỗi quá nhỉ ?"
Âm thanh quen thuộc vang lên.
Minh Viễn bật đầu dậy giống như cái lò xo, vước vào trạng thái làm việc với nụ cười thật tiêu chuẩn
Lương Văn Hà đứng nghiêm lại.
Lương Băng úp điện thoại xuống bàn, bọc bánh bị giấu mất, chỉ có cơ hàm cậu ta hơi nhai nhai.
Tranh Cẩm đứng trước cửa lớp nhìn ba đứa nhóc như nước chảy mây trôi, đột nhiên có chút buồn cười.
"Mấy đứa đi phát cái này giúp cô"
Minh Viễn nhìn, chỉ có một chồng giấy nhỏ xíu.
Lương Băng cười hớn hởn tiến đến cầm lấy, sôi nổi lấy lòng.
"Cẩm Cẩm yên tâm, giao việc cho tụi em thì cô đừng lo lắng, chỉ có như vậy thôi sao ạ ? Cô cần gì nữa thì mau đưa cho tụi em đi !"
"Vậy sao? Vậy em giúp cô phát cái này, cái này, cái này, cái kia và cái này nữa đi"
Tranh Cẩm không biết từ đâu lôi ra thêm cả chục chồng giấy nữa.
Minh Viễn: "...."
Lương Văn Hà: "...."
Lương Băng: "!!!"
"Đúng là một học sinh tốt, cô tin tưởng ở em" Tranh Cẩm đặt tay lên vai của Lương Băng vỗ vỗ, giống như rất cm động.
Lương Băng: "....."
"Tuyệt vời người anh em" Minh Viễn không biết nói gì, vỗ vỗ vai cậu ta, thấy mặt cậu ta chẳng khác gì cái bánh tráng ướt, cậu hơi buồn cười, cầm lấy một miếng bánh khoai tây giấu trong hộc bàn ra, đưa lên miệng cậu chàng.
Lương Băng vừa thút thít vừa ăn.
"Bắt đầu phát từ lớp 1 đi, chia ra" Lương Văn Hà-người bình tĩnh nhất lên tiếng, sau đó bắt đầu phân chia.
Minh Viễn được chia ở lớp quản gia số 3.
Lớp này không thích lớp cậu cho lắm
ồ, nhưng từ lớp 1 đến lớp 4 cũng chẳng có lớp nào thích lớp cậu cả.
Cậu ôm ba chồng, đi được một lúc thì hơi loạng choạng. Nhưng không, bằng niềm tin không lung lay, cậu đổi thay sức mạnh.
Nửa đoạn đường, Minh Viễn cứ tưởng rằng mình đã hóa thành một chú cún, không thể thở bình thường nữa. Đặt chồng tài liệu dày cộp xuống, cậu nhíu mày.
Sao lại nặng như vậy chứ ?
Lúc cậu xoay ngang xoay dọc dãn cơ cho cơ thể thì bắt gặp một bóng người.
Người đó đang.... núp ?
Cái bóng kia thoạt nhìn to lớn, núp ở một góc, thỉnh thoảng còn ngó đầu nhìn ra bên ngoài xem xét tình hình.
Nếu như không phải người kia ăn mặc tranh trọng, cậu còn tưởng là kẻ cướp.
Minh Viễn lại ôm lấy chồng giấy, tiến tới chỗ người kia.
Đến gần cậu mới phát hiện người này là một người đàn ông đã tới tuổi trung niên, tóc muối tiêu dưới vành mũ hoạ sĩ, và thân hình to lớn, thoạt nhìn rất cương nghị.
"Ông gì ơi ?" Minh Viễn khẽ gọi.
Người đàn ông kia giật mình một cái sau đó quay đầu về phía cậu.
Lăng Khương Nguyên vừa nhìn liền ngẩn ngơ.
Chàng trai trước mặt có 8 phần giống với con trai ông, đôi mắt thì lại giống ông quá chừng.
Lương Xương Bách đã có cho ông xem hình của cháu trai ông, nhưng qua một tấm ảnh ông khó có thể cảm nhận hết được sự liên kết này.
Bây giờ đứng trước mặt, khiến ông có hơi nghẹn ngào.
Đây là cháu trai ông, chảy dòng máu của ông, nhưng ông lại để nó lưu lạc khắp nơi, không có chỗ dựa như vậy.....
Ông có xứng làm ông nội hay sao ?!!!
Minh Viễn thấy người kia đứng yên mà chẳng nói năng gì, vì thế nên cậu gọi lại lần nữa.
"Ông ơi? Ông nghe cháu nói chứ?"
Lăng Khương Nguyên hoàn hồn.
"Nghe chứ! Ông đang nghe đây"
Đôi mắt ông không vì tuổi già mà tối đi, nó sáng lấp lánh giống như viên bi nhỏ cậu thấy lúc vừa lên sáu trong cô nhi viện. Thật sự rất đẹp.
Minh Viên hơi ngẩn ngơ, cậu hỏi.
"Ông...ông muốn tìm gì sao ạ ? Cháu là học sinh ở đây, để cháu dẫn ông đi nhé ?"
Lăng Khương Nguyên gật đầu liên tục, ông cao hơn cậu một chút, cái này đủ để biết lúc ông còn trẻ đẹp trai cao ráo thế nào.