Quy Dã - Kim Vụ

Chương 18: Ngủ ngon, công chúa nhỏ



“Làm cái trò gì vậy!”

Giọng cô gái không hài lòng , mang theo điểm ký ức quen thuộc, ong một tiếng, thoáng cái Thẩm Thanh Đường bị kéo vào đường tiếp tuyến giữa ký ức và hiện thực.

Mặt đỏ như gấc không kịp phòng bị, cô ngẩng đầu, ánh mắt hoảng hốt, lại mênh mang.

Giống ngày hôm ấy.

Tưởng Thanh đang nói với anh chàng chen hàng, luôn có vài người chào chào hỏi hỏi với người phía trước rồi cứ ngang nhiên chen  vào nhóm người lấy cơm.

Tức tối mắng xong, vừa quay đầu, đối diện với gương mặt trái xoan ửng hồng, Tưởng Thanh chớp chớp mắt hỏi: “Đường Đường, mặt cậu đỏ quá vậy?”

Thẩm Thanh Đường ồ một tiếng, trả lời chắc do hơi nóng.

“Nóng lắm sao?” – Tưởng Thanh thò đầu ra, như đang cảm nhận nhiệt độ, sau cùng nhăn mũi: “Dự báo thời tiết nói nhiệt độ hôm nay cao nhất có hai mươi độ thôi.”

“Căn tin đông người, hơi nóng.” – Thẩm Thanh Đường vẫn bình tĩnh trả lời.

Tưởng Thanh gật đầu, nghĩ đến đám người đang chen chúc hừ vài tiếng: “Cũng phải, đông người chen nhau nhiệt độ cũng tăng.”

“Đêm qua cậu không về, bọn tớ còn nghĩ rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn đến vậy. Trước đây cậu không ở nhà thì cũng sẽ ở ký túc xá, dạo gần đây cậu đúng là có hơi khác thường đóooooo.’

Âm cuối cố ý kéo dài ra, giống như lông vũ vút ngang.

Tuy ở cùng ký túc xá được một năm rưỡi nhưng độ hiểu biết của các cô ấy về Thẩm Thanh Đường cũng chỉ có một nửa, biết gia cảnh nhà cô tốt, dạy dỗ nghiêm khắc, còn gia đình kinh doanh gì mà giàu có thì không biết, biết Thẩm Thanh Đường chăm chỉ học tập, trừ ký túc xá cũng chỉ có giảng đường, nơi cô đến nhiều nhất chính là thư viện nhưng không biết bạn bè trước đây của cô, chưa từng nghe qua cô đặc biệt nhắc đến tên của người nào.

Giống như một màn sương ngăn cách, từ đầu đến cuối luôn có khoảng cách.

Thẩm Thanh Đường chột dạ dời tầm mắt: “Là bạn trước kia, ôn chuyện thôi.”

“Nam hay nữ?” 

“Có hết.” – Cũng không tính là nói dối.

Tưởng Thanh gật đầu, hỏi thêm nữa thì khá bất lịch sự: “Đường Đường, cậu đừng chê tớ phiền, nếu là Trương Giai Di tớ sẽ không hỏi nhiều vậy đâu.”

“Không sao, tớ biết cậu quan tâm tớ.” – Thẩm Thanh Đường cười cười.

Tưởng Thanh cũng cười: “Thật đó, tớ cũng thấy lạ, cứ hễ liên quan đến cậu tớ lại như mẹ già, cậu quá ngoan ngoãn, luôn khiến cho người ta không yên tâm.”

Quá ngoan ngoãn, luôn lo lắng Thẩm Thanh Đường sẽ bị người khác lừa, bị người ta lợi dụng sự lương thiện. Vì thế mỗi lần thấy các trường hợp nữ sinh đại học bị lừa Tưởng Thanh đều gửi cho Thẩm Thanh Đường, cập nhật các chiêu lừa đảo mới nhất cho cô.

Cô quá ngoan.

Không chỉ Tưởng Thanh, rất nhiều người bên cạnh Thẩm Thanh Đường đều từng nói như vậy.

Thẩm Thanh Đường cười, trong đôi mắt nhạt màu, có một chút ánh sáng khác lạ: “Hay là tờ học hư một chút, một chút thôi, thì cậu sẽ không lo lắng như vậy nữa.”

“Cậu làm như học hư dễ lắm ấy.” – Tưởng Thanh khẽ cười một tiếng, không để câu nói này trong lòng, cuối cùng hai người họ cũng đến được cửa sổ lấy cơm. Thẩm Thanh Đường cúi người chọn món, cô lấy một phần sườn chua ngọt và giá đỗ xào.

Chọn món xong, hai người tìm chỗ trống ngồi xuống.

Thẩm Thanh Đường ăn rất ít, những thứ chưa đụng đến đều đưa cho Tưởng Thanh.

Tưởng Thanh hỏi: “Sao cậu ăn ít vậy?”

“Tớ ăn sáng rồi.”

Không chỉ ăn rồi mà còn là ăn hơi nhiều, Hứa Kim Dã đặt thức ăn: bánh bao chiên, bánh quẩy đậu nành, trứng trà, cháo thịt nạc rau xanh….. có thể nói gần như là các loại thức ăn sáng vì anh không biết khẩu vị của cô nên gọi hết để cô tùy ý lựa chọn.

Vì tránh lãng phí mà cô phải ăn ráng.

Lúc ăn sáng, Thẩm Thanh Đường nhịn không được hỏi Hứa Kim Dã vì sao anh thích đua xe, hỏi xong cô lại cảm thấy có chút vượt quá giới hạn nhưng lời đã nói ra cũng chẳng cách nào thu về.

Hứa Kim Dã đang ăn cháo, hai cánh tay chống trên mặt bàn, ống tay áo bị rút lên trên một đoạn, lộ ra một phần cổ tay trắng lạnh, anh thong thả ăn sáng, nhưng tốc độ cũng không tính là chậm.

Nghe cô hỏi anh ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với Thẩm Thanh Đường, nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có lẽ vì nó đơn giản.”

Đơn giản?

Đơn giản sao?

Lúc cô xem video đua xe, cô không hiểu bình luận viên nói gì, loại thi đấu mà quyết định thắng thua bằng không chấm mấy giây như thế này, có xem thế nào cô cũng thấy rất phức tạp.

Hứa Kim Dã nhìn ra được sự nghi ngờ của cô, khẽ cười, chống cánh tay hơi nghiêng về phía cô, cầm lấy ly nước đổ ra một giọt, ngón tay chấm vào nước rồi vẽ một vòng tròn.

“Trên đường đua, nhiệm vụ của tuyển thủ chỉ có từ điểm xuất phát chạy đến điểm kết thúc.”

Chỉ có vậy, không có gì khác.

Thẩm Thanh Đường hiểu nhưng cũng không hiểu.

Ngón tay Hứa Kim Dã gõ lên mặt bàn: “Ăn xong đưa cậu về ký túc xá.”

Hôm nay anh phải đi, giờ bay vào buổi trưa, không có nhiều hành lý, thời tiết ở Úc khác với trong nước, bên đó lúc này đang là mùa xuân, quần áo mỏng manh đơn giản, áo thun với quần dài là đủ, không xếp đầy được một cái vali nhỏ.

Từ căn tin về đến ký túc xá, ngồi xuống, Thẩm Thanh Đường lẳng lặng xem thời gian hiển thị trên điện thoại, nghĩ chắc lúc này Hứa Kim Dã đã lên máy bay, cuối cùng cô vẫn ấn vào ảnh đại diện màu đen, tay cầm điện thoại chậm rãi gõ chữ.

Vẫn là câu đó …

Chúc cậu bình an trở về.

*

Lúc Hứa Kim Dã nhìn thấy tin nhắn đã là mười ba tiếng sau.

Chênh lệch múi giờ ba tiếng, trong nước lúc này hẳn đã là một giờ đêm, anh nhìn từng chữ, môi mỏng khẽ nhếch lên, tắt điện thoại, không trả lời.

Huấn luyện viên đánh một giấc suốt cả chuyến bay, trên mặt vẫn còn vết hằn do đeo đồ che mắt, liếc mắt sang, hỏi: “Bạn gái mới?”

“Không phải.” – Hứa Kim Dã trả lời.

“Là không phải hay vẫn chưa phải?” – giọng điệu huấn luyện viên hỏi bằng giọng đùa giỡn, có vần có điệu có thanh có sắc.

Hứa Kim Dã ôm cánh tay dựa ra thành ghế phía sau, đôi chân dài phải gập lại có chút đáng thương, lười biếng đáp: “Sự riêng tư của tuyển thủ không được bảo vệ à?”

Huấn luyện viên hừ hừ, hiểu rõ cái tính nết này của Hứa Kim Dã, chẳng thèm quan tâm nữa.

Trước khi trận đấu chính thức diễn ra, mấy ngày trước khi thi sẽ tiến hành luyện tập tự do và xếp hạng, thành tích của ba lần luyện tập tự do sẽ được ghi lại và xếp hạng, thứ hạng đó sẽ được lấy làm căn cứ để sắp xếp vị trái xuất phát của vòng loại, đua xong vòng loại sẽ quyết định cuộc đua chính thức.

Sau khi luyện tập tự do, thành tích tổng hợp của Hứa Kim Dã được xếp ở vị trí thứ ba, người trong đoàn xe cũng không lo lắng, anh là kiểu người chậm rãi, càng về sau thành tích sẽ càng tốt lên.

Sau vòng đua đầu tiên, chiếc xe đã ổn định giành được vị trí khá tốt, trước khi bánh trước bị trượt ở khúc cua thứ hai, nó đã giữ vững lại và lao thẳng lên.

Thiếu niên thiên tài – vốn chẳng phải trò quảng cáo thu hút người xem.

Có một số người đã được định sẵn không giống với người bình thường, đích đến của người khác chẳng qua cũng chỉ là điểm khởi đầu.

Rất bất lực. Nhưng lại rất thực tế.

Hứa Kim Dã chính là kiểu tồn tại như vậy.

Sau khi luyện tập tự do, huấn luyện viên và Hứa Kim Dã phân tích hoàn chỉnh các vòng xong thì người trong đội xe đã gọi đặt bàn ở một nhà hàng Trung Quốc, mọi người thu dọn đồ đạc rồi qua đó luôn.

Hứa Kim Dã nhìn điện thoại, có rất nhiều tin nhắn, đa số là những câu chúc mừng, chúc anh kỳ khai đắc thắng, chỉ có một người vẫn không chúc anh chiến thắng mà chúc anh bình an trở về. Anh không có kiên nhẫn mà lướt xuống phía dưới, nhìn thấy cái tên quen thuộc thì dừng lại.

Ấn mở khung trò chuyện, bên trong chỉ có vài câu tán gẫu thưa thớt.

Thẩm Thanh Đường chúc anh bình an trở về.

Hứa Kim Dã vẫn giống như lần trước nhận lời chúc.

Hơn một tiếng sau.

[ Thẩm Thanh Đường ]: Đã quen chưa?

[ Hứa Kim Dã ]: Tàm tạm, không lệch múi giờ bao nhiêu không gục đâu.

[ Thẩm Thanh Đường ]: Ồ.

Sau đó nữa là của ngày hôm qua.

Hứa Kim Dã gửi một tấm ảnh bản đồ đường đua, phong cảnh nằm bên bờ biển trong lành, đẹp đẽ.

[ Thẩm Thanh Đường ]: Đẹp.

*** ***

Không gửi thì cô cũng không có tin tức gì.

Mi mắt Hứa Kim Dã rũ xuống, cụp mắt, vẻ mặt đùa vui, khẽ cười hai tiếng, điện thoại xoay tròn giữa hay ngón tay, có khi sẽ di chuyển, có lúc lại nằm im, rất lười biếng.

Huấn luyện viên cho rằng anh mệt mỏi, vỗ bả vai anh: “Ngày mai còn chưa thi đấu, nghỉ ngơi một ngày lấy lại tinh thần đi.”

Hứa Kim Dã nâng mí mắt lên nhìn anh ta.

Huấn luyện viên bị anh nhìn một cách khó hiểu, anh ta cảm thấy hình như mình có nói sai gì đâu, hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”

“Anh nói đúng.”

“Nghỉ ngơi rất quan trọng.”

Hứa Kim Dã cười thờ ơ, lười biếng dựa vào lưng ghế, chân dài của anh tùy tiện gác lên, thoải mái thả lỏng người.

“?”

Kỳ lạ không tả nổi.

*

Trong lớp học vừa mới thi xong, sinh viên lần lượt đi ra ngoài.

Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng sẽ được tích vào thành tích môn cuối cùng, muốn lấy được điểm cao thì không được lơ là, đến cả Tưởng Thanh cũng vùi mình ở thư viện cùng với Thẩm Thanh Đường.

Nửa tháng không về nhà, mẹ Thẩm véo thịt ở tay cô, bảo cô đã gầy đi rồi, thức ăn ở căn tin dù sao cũng không thể so với nhà mình được, bảo cô sau khi thi xong thì về nhà như mọi lần đi.

Buổi tối sau khi tắm xong, Thẩm Thanh Đường mới thấy bài đăng của Hứa Kim Dã trên vòng bạn bè, anh không phải người thích đăng bài trên vòng bạn bè, cô ấn vào, chỉ có một dòng trạng thái liên quan đến cuộc đua năm ngoái, ngoài ra chẳng có gì.

Hứa Kim Dã đăng một tấm ảnh mặt trăng.

Đề chữ [ Vốn chẳng tròn hơn, mất ngủ rất nghiêm trọng. ]

Bạn chung giữa cô và Hứa Kim Dã không nhiều, chỉ có Tống Nguyên, Châu Kỳ. Hai người đều để lại bình luận.

[ Châu Kỳ ]: Mẹ kiếp, tôi lướt vòng bạn bè còn tưởng cậu bị mất tài khoản, nhìn kỹ lại thì đúng mà, đến mức đăng bài trên vòng bạn bè vậy thì cậu mất ngủ cũng rất nghiêm trọng nha.

[ Châu Kỳ ]: Lời khuyên của tôi là uống nhiều nước nóng.

[ Hứa Kim Dã ]: ?

[ Tống Nguyên ]: Anh Hứa anh Hứa, nếu anh mất ngủ thì em có một phương pháp dân gian, do bà nội em nói cho em, hiệu quả lắm đó. Hồi cấp ba em nhờ nó mới ngủ được đó, nếu anh muốn biết thì gửi Wechat cho em 50 tệ đi, em nói anh biết.

[ Hứa Kim Dã ]: ? ?

Thẩm Thanh Đường dụi mắt, rốt cuộc vẫn nhịn không được khẽ cười.

Hai người này làm gì thế này.

Cô không biết làm sao để trị chứng mất ngủ, chỉ có thể lên mạng tìm hiểu, sau đó sàng lọc ra một vài cách đơn giản, thiết thực, ví dụ như trước khi ngủ thì uống một ly sữa bò, ngâm chân bằng nước ấm, nghe nhạc trợ ngủ vân vân. Sau khi sắp xếp xong, cô gửi riêng cho anh.

Hy vọng có ích, suy cho cùng đua xe rất căng thẳng, nếu nghỉ ngơi không tốt, tinh thần sẽ uể oải. Đua xe lại là trò lấy mạng ra chơi, mỗi một chi tiết đều rất quan trọng.

Gửi tin nhắn xong, Thẩm Thanh Đường tiện tay lấy một quyển sách trên kệ đầu giường ra, còn chưa kịp mở, Hứa Kim Dã đã trả lời, cô đặt quyển sách sang một bên.

[ Hứa Kim Dã ]: Cái nào hiệu quả nhất?

Cô nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: Thử hết một lần xem?

[ Hứa Kim Dã ]: Được.

Bên kia không có hồi âm, cô nghĩ chắc là anh đi thử.

Một lúc sau, điện thoại lại vang lên.

[ Hứa Kim Dã ]: Đã thử hết.

[ Hứa Kim Dã ]: Không hiệu quả.

À.

Thẩm Thanh Đường có chút phiền não cau mày, ngay lúc này cô không tìm ra được phương pháp nào khác, không thể làm được chuyện này khiến cô cảm thấy khó chịu, bứt rứt.

Làm sao đây?

[ Hứa Kim Dã ]: Còn một cách chưa thử, có thể phải nhờ cậu giúp.

[ Thẩm Thanh Đường ]: Cách gì?

[ Hứa Kim Dã ]: Tôi nhớ hồi cấp ba học môn Ngữ Văn luôn thấy rất buồn ngủ, bây giờ nghĩ lại hẳn là vì cô giáo đó rất hay đọc bài.

[ Hứa Kim Dã ]: Học sinh ngoan, giúp chút nhé.

Thẩm Thanh Đường hơi nóng, chậm rãi trả lời: Tôi có thể giúp nhưng không chắc là có hiệu quả.

[ Hứa Kim Dã ]: Thử là biết.

[ Thẩm Thanh Đường ]: Tôi đọc cái gì?

[ Hứa Kim Dã ]: Nào cũng được, có đang cầm sách không? 

[ Thẩm Thanh Đường ]: Ừm.

[ Thẩm Thanh Đường ]: Một tập thơ, được không?

[ Hứa Kim Dã ]: Được.

……

Tập thơ này là quyển cô mượn ở thư viện lần trước, [ Người còn lại, vẫn là em ] của Jorge Luis Borges, thẻ dấu trang được kẹp ở giữa, cô tiện tay mở sách ra.

Tên bài thơ này là [ Ranh giới ]

Hứa Kim Dã gọi điện thoại đến, mới reo một tiếng cô đã hoảng hốt như một tên trộm, chột dạ nhìn về phía cửa phòng, xác nhận cửa đã đóng cô mới lấy tai nghe nhét vài lỗ tai.

“Nghe thấy không?” – Giọng Hứa Kim Dã xuyên qua tai nghe, tiến thẳng vào trong lỗ tai cô, giọng anh so với khi nói chuyện ở bên ngoài lại càng trầm hơn, có lẽ vì mất ngủ nên càng khàn hơn.

Thẩm Thanh Đường thở ra một hơi cực kỳ nhẹ nhàng, giọng điệu nghe có chút đè nén: “Ừm.”

“Nếu tôi đọc không hay, nếu không có hiệu quả cậu có thể kêu dừng bất kỳ lúc nào.”

“Được, làm phiền cậu.” – giọng anh dừng lại một lúc, chợt vang lên: “Bạn học Thẩm.”

Thẩm Thanh Đường vỗ vỗ hai má, lên tinh thần cho bản thân, đặt điện thoại xong ổn định, tầm mắt lại dừng trên trang giấy, dừng một lúc, cô bắt đầu đọc từng chữ một.

“Con phố West Side sâu thẳm”

“Duy nhất một con đường (tôi không biết con đường nào)”

“Đó là lần cuối cùng tôi đi ngang qua,”

“Khi đó không chú ý, và hoàn toàn không để tâm.”

“Tôi tuân theo ý muốn của người đã tạo ra Luật Toàn Năng.”

“Cùng với một quy tắc bí mật và nghiêm khắc.”

……

Giọng cô gái dịu dàng sáng trong, ngữ điệu trong trẻo, giống như dòng suối róc rách ngày hè, bóng cây soi xuống đáy nước lại bị dòng nước quấy nhiễu.

Có lẽ cô đang cúi đầu, mí mắt rũ xuống, lông mi in bóng xuống bóng mắt, khiến cho bóng mắt thêm sâu hơn.

Hai gò má trắng hồng, nét bầu bĩnh mang chút ngây thơ.

Vẻ mặt chăm chú, nghiêm túc đọc từng chữ.

Lúc mới bắt đầu, Thẩm Thanh Đường khá hồi hộp, sau đó cô đọc một hồi lại không thấy hồi hộp nữa, cô đọc hết bài thơ này đến bài thơ khác, quan điểm nghệ thuật bay bổng trong bài thơ đã khiến cô mê mẩn.

Đến nỗi khi cửa phòng vang lên tiếng bước chân, mẹ Thẩm đẩy cửa đi vào cô cũng không phát hiện ra, cho đến khi mẹ Thẩm lên tiếng gọi cô mới hoảng hốt ngẩng đầu, cô ngơ ngác đối diện với ánh mắt dò hỏi của mẹ Thẩm.

“Mẹ.”

Tông giọng có hơi run rẩy, cô gập quyển sách lại nhưng không dám cúp máy, cô sợ động tác nhỏ của mình bị mẹ Thẩm nhìn ra điều khác thường.

“Sao khuya thế này còn đọc sách?”

Mẹ Thẩm đang cầm một ly nước trên tay, bà thức dậy đi lấy nước, lúc đi ngang qua phòng của Thẩm Thanh Đường, nghe thấy bên trong có tiếng rì rà rì rầm nên mới đẩy cửa đi vào.

“Con xem gì vậy?”

Sắc mặt Thẩm Thanh Đường có chút nhợt nhạt, cô cầm bìa sách đưa cho mẹ Thẩm xem: “Là tập thơ, thầy giáo đề cử.”

Mẹ Thẩm ngồi xuống bên giường, cầm sách qua lật vài trang: “Khi nãy con mới đọc cái này sao?”

“Vâng.” – Cô gật đầu.

Sau khi xem xong mẹ Thẩm đặt quyển sách lên kệ trên đầu giường: “Ai đề cử thì cũng không thể ngủ muộn thế này, ngủ sớm dậy sớm là thói quen tốt, thức khuya da sẽ xấu lắm.”

“Vâng, con không xem nữa.”

Thẩm Thanh Đường buông thõng tay xuống, gật đầu.

Cô mới gội đầu xong, tóc đã khô, xõa tự nhiên trên hai bên vai, đen nhánh dày đặc, càng làm gương mặt nhỏ nhắn của cô thêm nõn nà.

Xinh đẹp lại ngoan ngoãn.

Mẹ Thẩm xoa tóc cô, mỉm cười, dựa lại gần, bà khẽ chạm nhẹ trán mình lên trán cô.

“Ngủ ngon, công chúa nhỏ của mẹ.”

“Ngủ ngon.” – Thẩm Thanh Đường thở phào.

Mẹ Thẩm đứng dậy, cầm ly nước đi ra ngoài, lúc đến bên cạnh cửa còn giúp cô tắt đèn đóng cửa.

Trong phòng bỗng tối lại.

Tâm trạng Thẩm Thanh Đường dần dần bình tĩnh lại, cô mới chợt nhớ ra mình còn chưa cúp điện thoại, cô mím môi, giọng nói rất nhỏ, thử gọi tên anh.

“Hứa Kim Dã, ngủ chưa?”

Qua vài giây, không có tiếng trả lời, có lẽ ngủ rồi.

Bất chợt Thẩm Thanh Đường cảm thấy có chút may mắn, cô đoán có lẽ vừa nãy trước khi mẹ Thẩm đi vào anh đã ngủ rồi, đang lúc định tháo tai nghe xuống, phía bên kia đột nhiên vang lên âm thanh cực trầm thấp.

“Ừm.”

“Ngủ ngon, công chúa nhỏ.” – Giọng điệu lười biếng, lại pha chút trêu ghẹo.

Thoáng cái mặt Thẩm Thanh Đường đỏ đến nỗi như máu, cô nhíu mày, vừa tức giận lại vừa xấu hổ: “Cậu đừng có…gọi tôi như thế.”

_________

*Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Kim Dã: Vợ tôi đáng yêu thật, ngày nào cũng muốn trêu chọc.

Cầm thú đúng là cầm thú.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.