Quy Dã - Kim Vụ

Chương 34: Nhưng em thế này anh không bình tĩnh được



Tạm thời Thẩm Thanh Đường ở trong một căn hộ chung cư nhỏ, diện tích 52 mét vuông, lúc trước sau khi mẹ Thẩm tiện tay mua vẫn để trống. Sau khi cô bắt đầu đi thực tập mới nhớ tới nó, gần công ty, đủ một người ở.

Trước khi dọn đến mấy hôm đã cho người quét dọn sạch sẽ. Màu chủ đạo là trắng, phong cách thiên về nữ tính, trong nhà có một số đồ vật cần có như bàn trà chân kê hình gấu đang đứng, ghế hình cừu alpaca, máy pha cà phê… những món đồ nhỏ như nến sáp mùi lavender, bàn cờ và khay cờ, và những món trang trí nhỏ được cô thêm vào sau này.

Mẹ Thẩm không hiểu, chỉ ở có một tháng cô mua nhiều đồ như thế làm gì.

Thẩm Thanh Đường chỉ cười, trong lòng cô nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên cô được ở một mình, có một không gian riêng tư thuộc về chính mình, cho dù chỉ là tạm thời nhưng cô vẫn hy vọng có thể trang trí nơi này theo sở thích của riêng mình.

Đây là thế giới của riêng cô.

Thẩm Thanh Đường mở cửa cho anh xem thế giới của mình rồi lịch sự mời anh vào nhà.

Hứa Kim Dã đứng ngoài cửa là có thể nhìn hết thảy đồ đạc trong nhà, mềm mại êm dịu, rất đáng yêu, anh mỉm cười: “Sao anh lại giống kim ốc tàng kiều thế nhỉ?”

Hiểu anh đang nói gì.

Mặt Thẩm Thanh Đường chợt nóng lên, đẩy anh đi vào.

Vào nhà, cô bước tới tủ giày lấy một đôi dép nam đi trong nhà ra, màu xanh đậm size 42, không hợp với phong cách của căn nhà chút nào, rất khó để không nghĩ đến cô đã ủ mưu từ sớm.

“Mua một tặng một.” – Thẩm Thanh Đường cắn môi dưới, ánh mắt nhìn đi nơi khác: “Không tốn tiền, không nên lãng phí.”

Hứa Kim Dã khom lưng thay giày, đứng thẳng dậy, cười hỏi: “Em biết câu giấu đầu lòi đuôi không?”

“Uống nước không?”

Thẩm Thanh Đường đi lấy nước.

Hứa Kim Dã ngồi xuống sofa, nhìn quyển sách để trên bàn trà nhỏ, chính giữa có thẻ đánh dấu, để cạnh cây bút.

Ipad đặt trên kệ, không khó tưởng tượng ra cảnh đến cô sẽ xem phim khi ăn cơm.

Trong bình hoa có vài bông hoa tulip màu hồng và trắng tươi được cắm xen kẽ nhau.

……

Cuộc sống một mình của Thẩm Thanh Đường được cô chăm chút rất tốt, từ nhỏ đến lớn cô luôn đem đến cho người khác cảm giác được chăm sóc kỹ lưỡng đến yếu đuối nhu nhược, vì vậy khi thấy cô chuẩn bị cho cuộc sống mình tốt đến vậy anh cũng khá bất ngờ.

Nước được đưa tới, nhưng không đưa tới bên tay, mà bị đặt trên bàn trà không ai ngó ngàng. Hứa Kim Dã quen chân quen tay ôm cô lên đùi.

“Không uống sao?” – Thẩm Thanh Đường hỏi.

“Uống.”

Anh nhếch môi cười, nụ hôn tự nhiên mà tới, hôn rất sâu, dây dưa ẩm ướt làm cho đôi môi đỏ mọng.

“Bây giờ ổn rồi, cám ơn.”

Hứa Kim Dã chân thành nói cám ơn, từng milimet trong mắt đều ngập tràn ý cười, còn mang theo ý xấu xa.

Hai tay Thẩm Thanh Đường đặt trên vai anh, thở gấp, lồng ngực phập phồng, như ngọn núi tuyết trải dài, thiêng liêng bất khả xâm phạm.

Suy nghĩ trong đầu không thể kềm chế mà nhớ lại lúc trong suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng, đèn phòng cũng sáng thế này, tất cả mọi thứ đều không có gì để che giấu.

Hứa Kim Dã dừng lại, dán bên tai cô hỏi: “Thẩm Thanh Đường, em ăn gì mà lớn vậy?”

Cô ồ à một tiếng, biết anh ám chỉ điều gì, cô vốn đã xấu hổ đến nhắm chặt mắt, lúc này càng nhắm chặt hơn nữa, không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này phản ứng lại được thì cô theo bản năng che mắt anh lại, lông mi chớp chớp trong lòng bàn tay, vừa ngứa vừa tê.

Mông cô bị nhấc bổng lên,, không có gì để bám trụ, cô sợ mình ngã xuống nên ôm chặt lấy anh.

Hứa Kim Dã bắt chéo hai cánh tay giữ cô ở trên không, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, thong thả ung dung như đang mở một món quà.

Quà được mở một nửa, tay bị giữ lại, đặt trên cúc áo sơ mi, nghe anh mặt dày nói muốn công bằng.

Mặt Thẩm Thanh Đường đỏ như trái cà chua, tiếp xúc với làn da nóng hầm hập khiến ngón tay cô run rẩy hết cả lên, cô thà không có loại công bằng này còn hơn.

Có lần đầu thì sẽ có lần hai, cô tự dẫn sói vào nhà, cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh.

Cũng có thể giống như Hứa Kim Dã từng nói cô cũng không phải người ngoan ngoãn như thế. Dưới vỏ bọc của một cô gái ngoan thực ra đang ẩn giấu một trái tim phản nghịch. Cô không có tư tưởng bảo thủ, nước chảy thành sông, mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Nhưng chung quy cả hai chưa làm đến bước cuối cùng.

Nửa giai đoạn đầu Hứa Kim Dã giống như tội phạm, đốt phá cướp giết không gì không làm, môi anh từ khóe môi di chuyển xuống dưới, anh giữ hai tay cô ở hai bên người.

Mội nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bụng phẳng lì của cô, cơ thể Thẩm Thanh Đường không ngừng run rẩy.

Anh mới đứng dậy thẳng người, nhẹ nhàng vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, sau khi mỉm cười còn ân cần hỏi: “Sao thế, em đang sợ cái gì?”

Thẩm Thanh Đường đành ngước mắt lên, không còn sức liếc anh.

Nhưng Hứa Kim Dã cũng không hề thoải mái, trong mắt anh có rất nhiều dục vọng, thái dương cai chặt đến nổi gân xanh mờ nhạt, anh đang cố gắng hết sức để chịu đựng.

Nhịn đến cực điểm, anh xoay người lại, lập tức bình tĩnh lại, anh giơ cánh tay ôm cô vào lòng, nhiệt độ nóng hổi, vừa khô vừa nóng.

 Như thể trong lúc thủy triều đang dâng cao bỗng bị bấm nút tạm dừng, dừng lại giữa không trung, treo ở đó không được giải quyết.

Mọi chuyện kết thúc đột ngột.

Thẩm Thanh Đường có thể cảm nhận được tim anh đập dồn dập trong lồng ngực, cô chớp mắt ngước lên, ngẩng đầu, nhìn thấy quai hàm sắt bén của anh, trán cô áp lên cổ anh, lí nhí nói: “Cũng có thể mà.”

“Có thể cái gì?” – Hứa Kim Dã biết rõ còn cố hỏi.

Nhưng cô không trả lời.

Cánh tay hơi siết chặt, anh mới đùa dai bật cười,  giọng nói trầm khàn: “Bây giờ vẫn chưa được.”

Thẩm Thanh Đường cắn môi dưới, có chút khó hiểu: “Vậy anh…anh đừng chạm vào em.”

Nói xong cô cắn chặt môi, hận không thể chôn vùi bản thân mình trong lòng anh.

“Chuyện này thì không được.” – Hứa Kim Dã cười khanh khách: “Cần chút thời gian bình tĩnh đã.”

“Ồ.”

Thẩm Thanh Đường mơ hồ hiểu được, đáp: “Vậy….nói chuyện nhé?”

“Em nghe Hứa Tri Hành nói, nói anh không chịu đến công ty.”

Lúc cô đến công ty nhận việc, Hứa Tri Hành thở dài nói hai người cùng một độ tuổi, cô cũng chịu ra ngoài thực tập, còn Hứa Kim Dã lại không chịu đến công ty.

“Ừm, anh ta còn nói gì?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu: “Không nói gì nữa.”

“Còn em, thấy sao?”

“Em?”

“Ừ.”

“Anh làm gì cũng đều có lý do của anh, không đến công ty cũng vậy.” – giọng Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng, nghĩ sao nói vậy.

Một số người được định sẵn là khác biệt.

“Anh tưởng em sẽ khuyên anh đến công ty.” – dừng vài giây, Hứa Kim Dã nói.

“Không đâu.”

Thẩm Thanh Đường tựa lên vai anh, dùng khuỷu tay chống lên chăn, đôi mắt sáng trong đến ngỡ ngàng: “Em chỉ muốn anh là chính mình, không phải người khác, không phải bất kỳ ai, chỉ là Hứa Kim Dã.”

Giọng điệu quả quyết, như một lời thề được thốt lên một cách rất nhẹ nhàng.

Hứa Kim Dã cảm thấy rất rõ ràng có một loại cảm xúc đang tan ra, anh giơ tay xoa tóc cô, dừng lại vài giây nói: “Biết rồi.”

Hai giây sau, anh lại uể oải nói: “Nhưng em thế này anh không bình tĩnh được.”

Thẩm Thanh Đường cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh mới phát hiện mình đang lộ cảnh xuân, cô hoảng hốt đến mức nằm ngay xuống chui tọt vào chăn, chỉ còn thiếu một bước chưa kéo chăn trùm kín đầu, rất muốn lấy chăn làm mình ngạt chết cho xong.

Bên ngoài chăn truyền đến tiếng cười trêu chọc của Hứa Kim Dã.

Hứa Kim Dã lôi cô từ trong chăn ra, lộ ra khuôn mặt đỏ rực, tiện tay véo mặt cô một cái: “Không trêu em nữa, buồn ngủ rồi, ngủ ở chỗ em nhé.”

“Được.” – Thẩm Thanh Đường thở nhẹ một hơi.

Hô hấp dần dần ổn định lại, cô ngáp một cái, lúc ngước mắt lên nhìn mới phát hiện Hứa Kim Dã đã ngủ rồi, cô trượt xuống sống mũi của anh, trên sống mũi anh hơi hơi có một điểm nhô lên, trên người anh luôn hiện hữu các chi tiết của những kiệt tác của tạo hóa.

Ngắm thỏa thuê cô không nhịn được mà dính chặt vào cổ anh, giống một chú chó nhỏ ngửi mùi hương thuộc về anh, nốt đầu lạnh lẽo, nốt sau là dư âm kéo dài. Thật ra cô có chút nghiện.

Nếu để Hứa Kim Dã biết được, lúc ấy chắc anh sẽ gọi cô là bé biến thái.

Để tránh bản thân còn biến thái hơn nữa, Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng kéo chăn bước xuống giường, quần áo rơi dưới giường, bên cạnh còn có một cái gối, không biết nó rơi từ khi nào, cô không chút ấn tượng gì.

Trông khá đáng thương, cô nhặt lên, phủi nó, đặt bên cạnh Hứa Kim Dã.

Tạm coi như là…ngủ chung.

*

Hứa Kim Dã không ngờ mình sẽ ngủ thật, mùi hương ngọt ngào thuộc về Thẩm Thanh Đường trong chăn như đang thôi miên anh. Mấy ngày nay Hứa Kim Dã ngủ không ngon, cơn buồn ngủ ập đến, chân tay yếu ớt, anh dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ .

Lúc thức dậy, anh nghiêng người, vừa liếc mắt anh nhìn thấy đầu tiên chính là Thẩm Thanh Đường, một tay chống má bên bàn trà, cô đã mặc lại quần áo, đang ngồi khoanh chân trên thảm.

Ánh sáng của máy tính chiếu lên gò má trắng hồng của cô, mắt cụp xuống, lúc thì dừng lại gõ bàn phím, lúc thì chìm vào suy nghĩ, nâng cằm trong trạng thái thất thần, bên cạnh là chồng tài liệu, chứng tỏ cô đang làm việc

Xung quanh cô, đến cả không khí dường như cũng đóng băng và yên tĩnh.

Hứa Kim Dã mở chăn đứng dậy, mặc lại quần áo.

Thẩm Thanh Đường để ý thấy, cô ngẩng đầu hỏi: “Em đánh thức anh hả?”

“Không có, em làm việc của em đi.”

Hứa Kim Dã đi qua, ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy dòng chữ tiếng anh to tướng trên tài liệu, cũng thấy vị trí màn hình đang tạm dừng.

Sức tập trung của Thẩm Thanh Đường khó mà không bị phân tán, hơn nữa còn bị nhìn chằm chằm khiến cô không tránh khỏi có cảm giác chột dạ và thiếu tự tin.

Ngón tay trên bàn phím dừng lại, dần dần không tiếp tục gõ nữa.

Cho đến khi những ngón tay thon dài chạm lên tập tài liệu, dừng lại ở một đoạn nào đó, điểm nhẹ lên rồi dịch lại toàn bộ đoạn đó.

Thẩm Thanh Đường khá bất ngờ.

Cô đã tra những thuật ngữ chuyên môn mà cô không biết và chúng khớp với những gì anh đã nói.

“Anh học cấp hai ở nước ngoài. Lúc đó sức khỏe của ông ngoại có chuyển biến xấu nên cần ra nước ngoài làm phẫu thuật, sau khi xong thì phải ở lại dưỡng bệnh. Anh ở đó ba năm, những thuật ngữ chuyên ngành này chắc là nghe nhiều cũng quen.”

Hứa Kim Dã giải thích ngắn gọn, anh cúi người, dịch thêm vài câu nữa. Lúc chỉ có một mình cô hơi vất vả, nhưng giờ đây có Hứa Kim Dã nên hiệu suất tăng lên khá cao, liên tục dịch xong vài trang.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười nghiêng đầu: “Vậy giờ em có được coi là ôm chân Phật không?”

“Không phải miễn phí đâu nhé.” – Hứa Kim Dã gõ lên trán cô.

Cô hỏi theo anh: “Có đắt không?”

“Tùy người.”

“Em thì sao?” – Thẩm Thanh Đường yên lặng nhìn anh, khóe môi mang theo ý cười.

Ngược lại Hứa Kim Dã nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hỏi lại: “Đói rồi, em muốn ăn gì?”

Thẩm Thanh Đường không biết nấu cơm, cũng không muốn gọi đồ ăn, nhớ đến mì hai hôm trước đã mua, trong tủ lạnh có cà chua, cô buộc miệng hỏi: “Phía dưới?” (*)

Hứa Kim Dã bật cười, nụ cười mang theo sự mệt mỏi, không còn sức nhưng ngay khoảnh khắc đó anh lại làm như vô cùng đứng đắn, hắng giọng, nói: “Em nói bậy bạ gì vậy?”

Thẩm Thanh Đường chợt nhận ra lời nói của mình đã bị anh cố ý hiểu sai, cô cúi đầu dúi vào ngực anh, cô cảm giác được anh đang rất vui, lồng ngực anh rung rung. Cô nắm chặt tay, đấm nhẹ lên eo anh.

*Chú thích của editor:
Raw: 下面 -> chữ 面 này có nghĩa là diện (hán việt), mặt, bên, bề mặt hoặc chỉ phương hướng, cũng có thể là mì. Chữ 下 là động từ hạ, xuống, rơi, thả…. tùy trường hợp sẽ có cách dịch khác nhau. Ở đây ý chị Đường nói là nấu mì. Còn anh na9 thì cố tình hiểu theo nghĩa khác là chỉ phương hướng. Ăn mà ở phía dưới thì các chị em tự hiểu ảnh nói cái gì nha.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.