Quy Dã - Kim Vụ

Chương 36: Đúng lúc, có vài chuyện cũng không nên giấu giếm họ



Sắp đến năm mới, công ty cho nhân viên nghỉ Tết sớm, thực tập sinh cũng được nghỉ vì vậy Thẩm Thanh Đường cũng không cần phải đi làm nên cô đã về nhà. Mẹ Thẩm phải chuẩn bị quà cho năm mới nên bận cuống cuồng, dì giúp việc cũng xin nghỉ Tết sớm, nhân lực không đủ thế nên mẹ Thẩm túm lấy Thẩm Thanh Đường cũng là chuyện đương nhiên, sáng đi tối về, làm việc xong thì cùng nhau uống cà phê, bầu không khí ôn hòa hiếm có.

Đến nhà họ Hứa vốn chẳng phải ý tưởng mới phát sinh, bây giờ hai nhà đã có sự hợp tác chặt chẽ, hơn nữa còn có ý định liên hôn, trước Tết hai nhà đã quyết định cùng nhau ăn bữa cơm, ba Hứa và ba Thẩm cũng có mặt.

Thẩm Thanh Đường biết Hứa Kim Dã vẫn luôn không sống ở nhà, dăm bảy hôm mới quay về một chuyến, trước khi đi cô đã hỏi Hứa Kim Dã có về hay không.

Quả nhiên trong điện thoại truyền đến một âm thanh trầm thấp và hấp dẫn, anh hỏi ngược lại cô: “Em hy vọng anh về không?”

Thẩm Thanh Đường ngơ ra, ngập ngừng một lúc hỏi: “Nói thật sao?”

“Em thấy sao?” –  anh lại hỏi ngược lại.

Thẩm Thanh Đường chớp mắt, nói thật: “Không hy vọng lắm.”

Hứa Kim Dã tức đến bật cười, thái dương anh dường như dâng lên sự tức giận khó nhìn thấy, lưỡi chống lên hàm trên: “Ai bảo anh muốn nghe lời thật lòng, thu hồi lại đi.”

“…”

“Thế thì, em muốn anh về?” – Thẩm Thanh Đường mím môi, đổi một câu trả lời khác.

Lần này thời gian im lặng hơi lâu, cô còn nghi ngờ điện thoại đã bị ngắt máy, lúc đưa điện thoại xuống nhìn, ở phía bên kia vẫn còn có âm thanh truyền đến.

“Thẩm Thanh Đường, sao em lại nghe lời vậy chứ?”

Thẩm Thanh Đường không hiểu ý của anh, lại hỏi: “Vậy ngày mai anh có ở nhà không?”

Hứa Kim Dã nghiến răng, chỉ đáp bằng hai từ một cách rất lười biếng: “Đoán xem?”

“……”

Thẩm Thanh Đường đoán không ra chỉ âm thầm hy vọng Hứa Kim Dã không về, để tránh bầu không khí đã lúng túng nay càng lúng túng hơn, nhưng hy vọng của cô đã tan vỡ. Ngày đến nhà họ Hứa, Hứa Kim Dã cũng có mặt.

Khi nhà họ Hứa ra cửa đón họ, Hứa Kim Dã đứng ở vị trí sau cùng, tựa lên khung cửa, dáng vẻ lười biếng, nhướng mí mắt mỏng lạnh lùng im lặng nhìn mọi người.

Cổ họng Thẩm Thanh Đường nghẹn lại, khẽ cau mày.

Mẹ Hứa đã đi đến bên cạnh nắm cánh tay cô, cười nói: “Đường Đường, lâu rồi không gặp con, con lại xinh hơn nữa rồi, dì vẫn luôn mơ ước có được cô con gái vừa ngoan lại vừa xinh như con.”

Thẩm Thanh Đường mỉm cười: “Dì lại nói đùa rồi.”

“Dì nói thật mà, trước nay dì không có khen người ta đâu nhưng trông thấy Đường Đường, dì không biết bắt đầu phải khen từ đâu nữa. Đến đây, vào nhà với dì.”

Ba Hứa đi qua, đón tiếp ba Thẩm và mẹ Thẩm.

Hứa Tri Hành ở bên cạnh, lịch sự chu đáo, lúc anh ta đang muốn đánh mắt ra hiệu cho Hứa Kim Dã thì đã nghe anh lịch sự chào hỏi.

Hai bên ngồi xuống.

Ba Hứa và ba Thẩm ngồi cùng nhau, Hứa Tri Hành ở bên cạnh họ, nói hai ba câu lại quay về chuyện kinh doanh.

Thẩm Thanh Đường bị kéo đến ngồi xuống cạnh mẹ Thẩm, mà vị trí đối diện chính là đôi chân dài, chân này cong lại gác lên đầu gối chân kia  của Hứa Kim Dã, dáng ngồi tùy ý không kiêng nể gì.

Cô chỉ dám lén liếc nhìn anh một cái liền vội vàng dời tầm mắt đi.

Mẹ Hứa vỗ nhẹ tay Thẩm Thanh Đường nói: “Tri Hành về nhà là luôn miệng khen con, nói con mới học đến năm hai mà trình độ phiên dịch đã rất giỏi, một vài tài liệu thiên về chuyên ngành con cũng có thể dịch được, làm việc vừa nghiêm túc lại cẩn thận, quả thật điểm nào cũng tốt.”

Mẹ Thẩm tủm tỉm cười: “Nào có chứ, tôi thấy là Tri Hành khen quá lời thôi, Đường Đường không gây ra rắc rối gì tôi đã cảm tạ trời đất rồi đây. Phải là tôi nói Đường Đường có thể đến thực tập may mắn cũng nhờ có Tri Hành quan tâm chăm sóc.”

Hứa Tri Hành đẩy gọng kính một cách nhã nhặn: “Dì khách sáo quá, thật sự Đường Đường rất xuất sắc. Con nghĩ nếu dì không nhờ cậy thì thông qua quy trình tuyển dụng của công ty, con cũng sẽ nhận cô ấy thôi.”

“Vậy thì dì thay Đường Đường cám ơn con nhé, tính cách con bé này dè dặt hướng nội, sau khi hai đứa thân hơn nó mới thoải mái một chút, nó ở nhà cũng hay nhắc đến con nói là phải học tập con nhiều hơn.”

“Vậy ạ, nhắc gì con vậy ạ?” – Hứa Tri Hành cười, tò mò hỏi.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười không hợp thời điểm, Hứa Kim Dã xoay người, nâng cánh tay, tặc lưỡi hai tiếng gọi chú cún Phốc Sóc đến.

Chú Phốc Sóc lạch bạch chạy đến, trong thoáng chốc đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

“Chạy tung tăng vui vẻ thế làm gì? Mày thật sự cho rằng tao muốn chơi cùng mày à?” – Hứa Kim Dã gãi cằm cho chú chó nhỏ, tay còn lại làm một động tác giả, chú chó nhỏ lại hân hoan chạy đi.

Hứa Tri Hành chỉnh lại quần áo, khẽ ho hai tiếng.

Đột nhiên bầu không khí trở nên lạnh lẽo sau đó lại có nhiệt độ trở lại theo lời nói của mẹ Hứa: “Đường Đường đợt này thi thế nào, chắc là khá tốt, nhất định xuất sắc tất cả các môn.”

“Cũng ổn ạ.”

Thẩm Thanh Đường trả lời.

Mẹ Thẩm gật đầu, trong lòng có hơi vui vẻ và an tâm: “Đối với chuyện này tôi lại không cần bận lòng, con bé vẫn luôn chăm chỉ học tập, tôi không nhắc nhở nhưng ngày nào nó cũng học cả ngày, tôi còn lo nó học nhiều quá thành thử đầu óc có chút ngốc ngốc, không biết cách ở chung với người khác.”

“Thế này mà không tốt nữa á, tôi hâm mộ muốn chết luôn này, nếu mà A Dã được một nửa như Đường Đường tôi sẽ bớt lo hơn nhiều, thế thì tôi sẽ bớt được vài sợi tóc bạc.”

Hứa Kim Dã thờ ơ tiếp lời: “Năm nay con cũng có trượt môn đâu.”

“Không trượt môn thì là tốt à?” – mẹ Hứa tức giận nói: “Năm nào con cũng chỉ học môn chuyên ngành, những môn khác con coi coi thi cử kiểu gì?”

“Năm nay còn tạm, không trượt môn bớt xấu hổ biết bao.”

Hứa Kim Dã cười cười, ý tứ sâu xa nói: “Giáo viên dạy tốt.”

“Thế thì chả liên quan gì con, hẳn là phải cám ơn giáo viên.”

“Con cám ơn rồi đấy chứ.” – Hứa Kim Dã dừng một chút, ánh mắt liếc về phía đối diện: “Có điều con không biết cách học cho lắm, có thời gian phải nhờ đàn em Thẩm chỉ dạy một chút.”

“…”

Thẩm Thanh Đường không dám nhìn anh, bàn tay đang đặt trên bắp đùi bất giác siết chặt, cô hơi mím môi, chỉ nói một chữ “được”.

Mẹ Thẩm bất lực: “Đừng để ý tới nó, nó có chỗ nào nhìn giống muốn học.”

Mẹ Hứa lại hỏi về điểm số trước đây của Hứa Tri Hành, Hứa Tri Hành nghĩ ngợi, Hứa Tri Hành chỉ nhớ mang mang điểm trung bình trước đây của mình là 3.8.

“Tầm tầm điểm của Đường Đường, ở phương diện nào hai đứa cũng rất giống nhau, không để ba mẹ lo lắng nhiều, tính cách cũng điểm đạm, yên tĩnh, hợp nhau lắm.”

“Đúng vậy, vừa nhìn đã thấy hai đứa hợp nhau, tôi đã nghĩ tôi không có con gái như Đường Đường thì có con dâu như Đường Đường cũng được nha.” – vừa nói mẹ Thẩm vừa vỗ về bàn tay của Thẩm Thanh Đường: “Con yên tâm, đến lúc đó dì nhất định sẽ yêu thương con như con gái ruột của mình.”

Nụ cười của Thẩm Thanh Đường đã dần trở nên gượng gạo.

Hứa Tri Hành đổi chủ đề: “Con thấy dáng vẻ này của mẹ chính là muốn một cô con gái, tâm tư của mẹ lộ rõ quá luôn rồi kìa.”

“Chuyện này sao trách mẹ được, ai cũng biết mẹ muốn có một cô con gái.”

“Tại con.”

Hứa Kim Dã ngồi thẳng lại, nhếch môi lộ ra nụ cười tinh quái, nói một cách uể oải: “Trách con là con trai, để lấy công chuộc tội con sẽ sớm tìm cho mẹ một cô con dâu.”

“Lại nói nhảm.” – mẹ Hứa khẽ hừ.

Cảm giác được có một ánh mắt dừng lại trên người mình, đầu Thẩm Thanh Đường cúi xuống rất thấp, cô chỉ muốn thời gian mau chóng trôi đi để kết thúc tình cảnh khó xử này.

Nhanh chóng đã đến giờ cơm.

Thẩm Thanh Đường cầm đũa, cúi đầu ăn cơm, cô nghe thấy mẹ Hứa bảo Hứa Tri Hành gắp thức ăn cho mình, không lâu sau có một miếng cá nhỏ được đặt vào bát cô. Người lớn đều ở đây vì vậy dù sao đi nữa cô cũng phải chú ý đến phép tắc trên bàn ăn, cô ngẩng đầu, nói cám ơn với Hứa Tri Hành.

Hứa Tri Hành mỉm cười: “Em còn muốn ăn gì nữa không, anh chỉ biết em không thích ăn đồ ngọt, không cần ngại, em ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi.”

“Đủ rồi, cám ơn.” – Thẩm Thanh Đường nói, mỉm cười nhàn nhạt.

Dưới bàn, đột nhiên chân bị chạm nhẹ, da đầu vì vậy cũng căng chặt, Thẩm Thanh Đường mím môi muốn nhấc chân ra phía sau, nhưng chân ở đằng trước lại hống hách ngang ngược nên cô bị kẹt không cử động được, vì thế cô chỉ có thể để yên không dám cử động, Thẩm Thanh Đường sợ động tác quá lớn sẽ khiến những khác nhận ra sự bất thường.

Từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu.

Khổ cực chịu đựng hết bữa cơm, mọi người lại quay về phòng khách trò chuyện, Thẩm Thanh Đường đứng dậy xin phép vào nhà vệ sinh.

Mẹ Hứa chỉ đường cho cô.

Để đến nhà vệ sinh cô phải đi qua một hành lang dài. Sau khi đóng cửa, Thẩm Thanh Đường thở dài thườn thượt, một lúc sau cô cũng bình tĩnh trở lại, rửa tay lau khô cô quay trở ra.

Khi đi ngang qua hành lang dài, đột nhiên có một bàn tay giơ ra nắm lấy cổ tay cô.

Cánh cửa bị đóng sầm lại, Thẩm Thanh Đường còn chưa phản ứng kịp cả người đã bị đè lên ván cửa, một tay Hứa Kim Dã đặt bên hông cô, đôi mắt sáng ngời cứ nhìn cô như vậy.

Cô không xác định được mới ban nãy có bị ai nhìn thấy hay không, lỡ bị nhìn thấy thì thế nào đây, ba mẹ cô sẽ nghĩ thế nào, ba mẹ anh sẽ nghĩ thế nào?

Bước qua một cánh cửa, trái tim cô đã treo vọt lên cao.

Cô giơ tay đẩy anh, muốn thoát ra theo bản năng nhưng cánh tay khỏe mạnh vững chãi không hề nhúc nhích xíu nào.

Đẩy không được, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể nhìn anh, giọng nói cũng hạ xuống rất nhỏ rất nhỏ: “Anh đừng quậy nữa mà.”

“Sợ gì chứ?”

“Sợ bị mẹ anh thấy, hay sợ Hứa Tri Hành thấy?” – Hứa Kim Dã không những không thả cô ra, một tay còn lại còn nắm lấy eo cô.

Anh biết rõ về chiếc eo này nhỏ nhắn, như thể anh chỉ cần thêm một chút sức nó sẽ lập tức gãy đôi.

Đang ở trong nhà vì vậy Thẩm Thanh Đường đã cởi áo khoác ngoài, cô chỉ mặc áo sơ mi và quần dệt kim màu đen bên trong, lúc lòng bàn tay của Hứa Kim Dã xuyên qua vạt áo, xuyên qua lớp vải mỏng manh thì hơi nóng trong lòng bàn tay của anh cũng truyền vào theo, mà nhiệt độ này giống như muốn đốt cháy hết thảy lớp vải trên người cô.

“Đừng mà.”

Giọng nói của Thẩm Thanh Đường cực kỳ nhỏ, cô muốn kéo tay anh ra: “Bị ai thấy cũng không tốt, anh để em ra ngoài đi được không, mẹ em đợi lâu sẽ đi tìm em, nếu không tìm thấy bà ấy sẽ tìm khắp nơi mất.”

Lỡ như tìm đến đây thật, phát hiện cô và Hứa Kim Dã ở chung trong một căn phòng, vậy thì năm nay hai nhà họ sẽ không yên ổn.

“Đúng lúc, có vài chuyện cũng không nên giấu giếm họ.” – giọng điệu nói chuyện của Hứa Kim Dã thoải mái, thậm chí còn buồn cười nhưng trong mắt anh lại chẳng có ý cười, cực kỳ nóng nảy buồn bực.

Thẩm Thanh Đường nhìn ra được, cô bình tĩnh lại hỏi anh: “Anh sao vậy?”

Hứa Kim Dã nhướng mi, đầu lưỡi chống vào hàm răng trên, cười lạnh một tiếng: “Lúc này mới quan tâm đến sự sống chết của anh?”

Thẩm Thanh Đường đau đầu, cau mày, không biết tại sao anh lại nói những lời này, lời anh nói có hơi khoa trương: “Em có khi nào không quan tâm…đến chuyện sống chết của anh?”

Làm gì nghiêm trọng đến mức liên quan đến chuyện sống chết chứ.

“Trong phòng khách em không nhìn anh một cái.”

“Sao em lại không nhìn?”

“Hứa Tri Hành kìa.”

“Anh ta thì sao?”

“Em nhìn anh ta.”

Thẩm Thanh Đường dở khóc dở cười: “Anh ta nói chuyện với em thì em phải nhìn người ta mà đúng không?”

“Anh nói chuyện với em sao không thấy em nhìn anh?” – Ánh mắt Hứa Kim Dã tăm tối mịt mù, anh nhìn cô chăm chú, bắt đầu bắt bẻ vô lý.

“…Sao anh nói chuyện vô lý vậy chứ?”

“À, bây giờ còn chê anh vô lý?”

“…”

Lông mày Thẩm Thanh Đường nhíu chặt lại, lời nói vừa chạm đến cửa miệng định nói chuyện cô lại nghe Hứa Kim Dã nói.

“Đừng nói nữa, anh không muốn nghe em nói chuyện.”

“Cái miệng này vẫn thích hợp để hôn thì hơn.”

Bụng ngón trỏ đè lên môi, sau đó từ từ dời xuống dưới.

Anh nghiêng đầu hôn cô, mút môi cô, bàn tay đang nắm eo cô lại không ngừng siết chặt hơn, kéo cô dán vào người anh, muốn đem cô hòa vào máu thịt của mình.

Thẩm Thanh Đường đưa tay chống lên ngực anh, hô hấp khó khăn.

Tấm lưng gầy của cô ép trên ván cửa, eo vẫn bị lòng bàn tay anh đè áp lên, cô chỉ có thể kiễng chân nhận lấy tất cả. Hai bàn tay cô túm chặt lấy áo anh, cô sợ mình sẽ trượt xuống, hô hấp quấn quýt. Giữa nụ hôn triền miên những âm thanh vụn vặt nho nhỏ khẽ truyền ra từ đôi môi, suy nghĩ hỗn loạn, lý trí nói với cô rằng cô nên dừng lại ngay lập tức, nhưng trên khía cạnh cảm xúc, cô như đang trên một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh, trôi nổi bồng bềnh, không thể giãy thoát.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Giọng của mẹ Thẩm cũng vang lên: “Aiz không phải con bé nói đến nhà vệ sinh sao, sao lâu rồi mà không thấy quay lại nhỉ?”

“Không sao đâu, để con bé thoải mái đi.” – mẹ Hứa nói.

“Không được, hôm nay đến đây làm khách, không thể như vậy được, để tôi gọi điện thoại cho nó.”

Tiếng nói chuyện rất rõ ràng, hai người họ đang ở rất gần.

Thẩm Thanh Đường mở mắt, cô tỉnh táo lại trong cơn hỗn loạn, điện thoại đang ở trên người, nếu mẹ Thẩm gọi điện thoại đến, tiếng chuông vang lên thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.