Quy Dã - Kim Vụ

Chương 48: Không cần sợ, anh sẽ đỡ em



Có tiếng ổ khóa xoay nhẹ vang lên, Thẩm Thanh Đường lẳng lặng đứng trước cửa sổ lộng gió, nghe thấy tiếng động cũng chỉ nhàn nhạt nghiêng đầu qua. Cửa mở ra, cô bị nhốt quá lâu vì vậy sự nhạy cảm với thời gian cũng trở nên chậm chạp, ánh mắt đờ đẫn nhìn mẹ Thẩm bước vào, bà bảo Thẩm Thanh Đường có thể gặp Hứa Kim Dã một lần, lần cuối cùng trước khi chia tay, nói chuyện rõ ràng, xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, sau đó trở lại như ban đầu.

Trái tim lặng lẽ, không cảm xúc.

Mẹ Thẩm cho cô thời gian sửa soạn, con gái của bà, cho dù trời có sập xuống thì vẫn phải ăn vận tươm tất, xinh đẹp.

Thẩm Thanh Đường tắm rửa gội đầu, tóc sau khi được sấy khô bồng bềnh mềm mại, được buộc cao lên, để lộ gương mặt đã gầy đi nhiều. Dù vẫn trắng trẻo như xưa nhưng chẳng còn vẻ hồng hào mà lộ rõ trạng thái ốm yếu, xanh xao, dường như toàn bộ sức sống đã bị rút đi mất. Cô gái ở trước gương vừa quen thuộc nhưng cũng xa lạ, động tác chớp mắt của cô cũng trở nên chậm chạp. Sau khi trang điểm trông cô có vẻ đỡ hơn khá nhiều.

Mẹ Thẩm cho cô thời gian một ngày, muộn nhất là sáu giờ tối.

Cô ra khi phòng, xuống lầu, đi thẳng ra ngoài.

Ánh nắng rực rỡ đến lạ lùng, chồi non đã trở thành những chiếc lá trọn vẹn, gân lá trong trẻo dần chuyển sang màu xanh thẫm, cành lá um tùm, sức sống mãnh liệt khiến con người ta phải cảm thán, mùa xuân chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đến.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Hứa Kim Dã từ xa.

Xe đỗ bên đường, dáng người anh cao lớn đang dựa lên thân xe. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen và quần dài, ngón tay kẹp điếu thuốc đã được hút một nửa, đang được kê bên khóe môi, quai hàm trở nên căng khi nâng lên, làn khói trắng từ từ phả ra khiến cho các đường nét trên gương mặt Hứa Kim Dã dần trở nên mơ hồ. Cô dừng lại, vẫn chưa đi đến gần mà vành mắt đã đỏ hoe, trong mắt ầng ậc nước, cô nghiêng đầu, hít sâu một hơi đè nén sự chua chát trong lòng.

Hút xong điếu thuốc Hứa Kim Dã nhìn thấy cô.

Khói dần tan, tầm mắt đã trở nên rõ ràng hơn. Một chiếc váy màu mực dài đến mắt cá chân. Khi cô bước về phía trước tà váy cũng lay động theo để lộ ra mắt cá chân thon thả gầy gò. Cô đi một đôi giày trắng, phối với áo khoác dệt kim dài màu be, đôi vai gầy trắng không tỳ vết như đóa sơn chi nở rộ vào mùa hè.

Hai người nhìn nhau trong bầu không khí ẩm ướt. Cô mỉm cười, xinh đẹp và mong manh, kèm theo một cảm giác tan vỡ khó nhận thấy.

Thẩm Thanh Đường đi qua được Hứa Kim Dã nhẹ nhàng kéo vào lòng, anh xoa đầu cô, im lặng rất lâu, không ai lên tiếng.

Đến khi lên xe cũng không ai nhắc đến chuyện của những ngày qua. Dường như vào cái hôm chia tay, đến hôm nay gặp lại không hề tồn tại mười ngày xa cách, mọi thứ vẫn như cũ.

Đi đâu?

Hai người ngồi trong xe nhìn nhau, sau cùng Hứa Kim Dã đề nghị đi khu vui chơi, những việc mà các đôi tình nhân thường làm hai người đều đã làm qua hết rồi, chỉ còn lại nơi này vẫn chưa từng đi. Thẩm Thanh Đường gật đầu, không phản đối, đi đâu cũng được.

Trên đường đi ngang trường học, tự nhiên xe chạy chậm lại, trong nửa phút có rất nhiều ký ức chợt lướt qua đầu cô. Cô vẫn nhớ buổi tối hôm đó, anh ở sau lưng giẫm lên cái bóng của cô, lúc bị bắt quả tang vẫn cứ thờ ơ như cũ. Hành động ấu trĩ đó nhưng lại dễ dàng chạm đến trái tim cô. Anh đúng là tay lão luyện, dễ dàng khiến các cô gái động lòng.

Đáng tiếc, anh và cô chưa từng nắm tay nhau dưới ánh nắng rạng rỡ, giống như các cặp đôi trong trường mà cô từng hâm mộ, nắm tay âu yếm, bàn nhau xem nên đi chỗ nào hẹn hò.

Trên đường đi xe dừng lại ở chợ bán hoa và chim cảnh, đa số cây cối trong nhà Hứa Kim Dã đều được mua ở đây, Thẩm Thanh Đường bảo anh dừng lại, cô muốn mua đi dạo ở đây thêm lần nữa. Không mua gì cả, chỉ đi dạo quanh vậy thôi.

Có rất nhiều các loại cây cảnh khiến cho người ta hoa cả mắt. Cô dừng lại ở chợ cá, cách sạp bán hoa hai căn, mọi lần vì không đủ thời gian nên chưa từng đi dạo ở nơi này. Những con cá nhiệt đới đang bơi lội nhiệt tình trong các bể nước đầy màu sắc. Những con cá vàng kích thước cỡ ngón tay được gói trong những túi nhựa trong suốt, chúng được bỏ trong hồ, trôi lơ lửng như những chiếc đèn lồng, thường thì sẽ được đặt ở lối ra vào, người mua thấy thích con cá nhỏ nào thì sẽ lấy vợt vớt nó ra, màu sắc phổ biến, chỉ vài tệ một con.

Thẩm Thanh Đường vẫn luôn cảm thấy trong nhà của Hứa Kim Dã thiếu sự sống, lựa chọn đầu tiên của cô là mua một cái hồ nhỏ, nuôi vài con cá. Vừa yên tĩnh, lại còn có tính trang trí.

Đi qua những con hẻm ngoằn ngoèo, hướng bên trái là chợ chim, so với hai nơi trước thì sôi động hơn nhiều, tiếng chim hót líu lo đua nhau vang lên. Lúc đi ngang qua một tiệm nhỏ, ông chủ nhiệt tình mời chào, lấy ra bảo vật trấn giữ của mình là Bát Ca, mấy câu chúc tốt đẹp được nó bắt chước như đúc: “Xin chào”, “Làm ăn phát đạt”, “Ông chủ phát tài”.

Thẩm Thanh Đường ngồi xổm xuống, nhìn những con chim nhảy múa trong lồng, chúng nó chẳng sợ sệt, ngược lại còn gần gũi với con người. Cô đưa tay ra, có con chim tò mò nhảy lên tay cô, cô còn có thể lấy ngón tay chạm nhẹ lên đầu chúng.

Ông chủ nói: “Những năm gần đây đều thích quay về với thiên nhiên, vài người trẻ mua về rồi không nuôi mà thả chúng về lại tự nhiên, nhưng sao mà được chứ. Có một số loài chim đặc tính yếu ớt, không thích hợp sống hoang dã. Con này là chim phù dung, thường gọi là chim hoàng yến mà mọi hay gọi, những loài chim cảnh từ nước ngoài về hoặc được nuôi nhân tạo trong nước để làm cảnh thì sao có thể nói thả là thả, thả ra ngoài chúng không tìm được thức ăn, còn chết nhanh hơn nữa là.”

“Vậy à?” – Thẩm Thanh Đường khẽ hỏi.

“Như con vẹt Parakeet này vậy, không bay cao được, chỉ ăn một loại duy nhất, khả năng kiếm mồi kém, thả nó ra ngoài chỉ có thể đói chết thôi.” – là con vẹt màu vàng ngỗng ở bên tay trái, hai má đỏ hây hây. Ông chủ mở lồng chim, nó thò đầu ra nhưng không chịu bay đi, móng vuốt nhỏ bé bám chặt vào dây thép trong lòng, mặc nhiên chấp nhận số phận bị nuôi nhốt.

“Nó có chết không thì phải bay ra ngoài, đến nơi hoang dã mới biết được.” – Hứa Kim Dã ngồi xổm xuống, anh nâng tay lên, giơ ngón tay ra, con vẹt Parakee nhảy về phía sau, hiếu kì lại thò đầu ra, dùng cái mỏ xinh xinh như cái móc câu mổ nhẹ, anh cụp mi xuống không để tâm.

“Vậy thì phóng sinh chỗ nào chứ, không phải đang hại nó hay sao?” – ông chủ cười cười, cũng cảm thấy hai người trước mặt mình có chút thú vị.

“Còn phải xem con chim nó nghĩ thế nào, nó muốn ra ngoài thì phải chết nó cũng thấy xứng đáng.”

“Sao biết được chim nghĩ gì.”

Phải đó, loài chim nghĩ gì không ai biết nhưng con người nghĩ thế nào đều sẽ biểu lộ rõ ràng. Tiền đề là phải biết rõ mình muốn gì.

Rời khỏi cửa tiệm, hai người không tiếp tục đi dạo nữa, các chủng loại ở mấy tiệm khác cũng không khác nhau là mấy.

Vì là ngày thường nên người ở công viên không nhiều, đến mỗi khu trò chơi cũng không cần xếp hàng. Hai người dựa theo bản đồ trên điện thoại để chơi từng trò một: tàu lượn siêu tốc – trải nghiệm cảm giác kích thích bởi tốc độ và sự mất trọng lượng mang lại; chơi tàu cướp biển –  cảm nhận tiếng gió ù ù bên tai; khu xe điện đụng như được bao sân, cô không ngừng bị Hứa Kim Dã tông vào đến nỗi bàn tay tê rần; vòng xoay ngựa gỗ; trượt thác… chơi hết mình hết trò.

Vòng đu quay quay một vòng rồi lại một vòng, mới đến lượt cô và Hứa Kim Dã.

Lúc khoang ngồi lên đến vị trí cao nhất, Hứa Kim Dã bảo cô nhìn ra bên ngoài, cô nghiêng người nhìn xuống qua lớp kính thủy tinh, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau lắc lư, những hàng cây xanh tươi lúc này chỉ như những bụi cây thấp lấp vào chỗ trống, những con đường chằng chịt như mắt xích giống như một mô hình thu nhỏ. Còn những ngọn núi nhấp nhô ở bên rìa, dưới lớp sương mù mờ ảo như một bức tranh thủy mặc, sắc trời mênh mông, rộng lớn khôn cùng.

Sau lưng là vòm ngực rắn chắc của Hứa Kim Dã, anh ôm lấy cô, sự ấm áp trong lồng ngực khiến cô bị mê hoặc, Hứa Kim Dã đưa tay nắm cánh tay cô, mười ngón tay thon dài hơi dùng dùng sức làm cho các khớp xương trở nên rõ ràng hơn.

Cô đã gầy hơn rất nhiều.

Hai người nói rất nhiều chuyện, từ điểm cao nhất đến khi vòng đu quay trở về mặt đất, mỗi người sẽ kể về chuyện thời bé của mình, về gia đình, về người nhà, những chuyện đã qua mà cô chưa từng kể với ai. Sự đau khổ và tuyệt vọng của lúc đó giờ đây chỉ cần không đến hai ba câu đã có thể kể xong, chỉ là ở tận đáy lòng vẫn có chút không cam. Lần trước cô vẫn chưa chưa trả lời câu hỏi của anh. Lúc này đây có một đáp án duy nhất, cô muốn thoát khỏi lồng chim đã nuôi nhốt mình hai mươi năm, rời đi ngắm nhìn thế giới bao la, rời đi để cảm nhận sự nhẹ nhàng của mây gió.

Con đường phía trước chật hẹp và mù mịt, cô không biết có thể xông ra ngoài bằng cách nào. Cô đã sống một cuộc sống ngoan ngoãn và hiểu chuyện quá lâu, để thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều.

Một nụ hôn ấm áp rơi trên gò má, gần như chạm đến vành tai, dai dẳng không dứt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Anh lại gọi cô là công chúa nhỏ, mà công chúa nhỏ thì nên vô tư vô lo, cô chỉ cần ngồi đó, sẽ có những tín đồ trung thành quỳ rạp dưới chân cô, dâng lên sự trung thành tuyệt đối.

Trước nay Hứa Kim Dã chưa bao giờ đọc sách đàng hoàng, toàn bộ sự hứng thú của anh đều đặt trên đua xe. Vào đêm đó, anh dùng chứng mất ngủ để lừa cô gái bé nhỏ này đọc thơ qua điện thoại cho anh nghe. Đời anh chưa bao giờ đọc được nửa tập thơ nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà đi tìm lại tập thơ đêm đó cô đã đọc.

Dòng chữ dập trên sách rất rõ ràng:

“ Tôi tặng bạn bất cứ thứ gì trong quyển sách của tôi có thể nắm giữ, bất kể sự kiên cường hay sự hóm hỉnh trong cuộc đời tôi.

Tôi tặng bạn lòng trung thành của một người đàn ông chưa từng trung thành với bất cứ điều gì.

Tôi tặng bạn bất cứ thứ gì trong quyển sách của tôi có thể nắm giữ, bất kể sự kiên cường hay sự hóm hỉnh trong cuộc đời tôi.

Tôi tặng bạn lòng trung thành của một người đàn ông chưa từng trung thành với bất cứ điều gì. “

Đầu mũi chạm nhau, Hứa Kim Dã hỏi: “Hôm nay vui không?”

Thẩm Thanh Đường cười, trả lời trước nay chưa từng vui như thế.

Nói xong, Hứa Kim Dã véo nhẹ gò má cô, thực ra đã không còn bao nhiêu thịt nữa, anh thất thần, khàn giọng nói: “Em đó, kỹ năng diễn xuất thật là tệ, ở bên anh lâu như vậy mà chả tiến bộ gì.”

Thẩm Thanh Đường lắc đầu phủ nhận. Kể lại sau cái lần phối hợp diễn xuất với anh lúc ở cổng ký túc xá là cô đã tiến bộ rất nhiều rồi.

Vòng đu quay quay hết một vòng, buồng kén trở về mặt đất, nhân viên đến mở cửa, cô nghe Hứa Kim Dã nói: “Thẩm Thanh Đường, chúng ta diễn thêm một vở đi.”

*

Lời chia tay được nói ra trong nhà hàng được trang trí theo chủ đề ở khu vui chơi. Thiết kế trong nhà hàng rất được trẻ em yêu thích, trên tường, bàn ghế và hộp cơm đều là nhân vật hoạt hình; tất cả đều kà các khuôn mặt tròn tròn đang cười toe toét, vui vẻ vô biên.

Màn hình hiển thị ở quầy lễ tân nhắc nhở rằng bữa ăn của họ đã được chuẩn bị xong, Hứa Kim Dã bưng tới, hai combo, mở hộp giấy mùi thức ăn tràn ngập, hơi dầu mỡ khiến người ta ngán ngẩm, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn đeo găng tay dùng một lần, chậm rãi nhai nuốt.

Hương vị như các nơi khác, không có gì đặc biệt.

Hứa Kim Dã nhắc đến nơi ở của sinh viên trao đổi diện hợp tác giữa các trường học ở Anh, về sự chênh lệch nhiệt độ không đáng kể, hè mát thu ấm, mùa đông nhiều mưa và sương mù. Sau khi đến đó có lẽ cô sẽ thích nghi được, trường học khá đẹp, những bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng và những vườn hoa được chăm sóc kỹ càng, chèo thuyền du ngoạn, bầu không khí đậm chất học thuật. Đó là một thế giới hoàn toàn mới.

“Ở bên đó phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng chỉ biết vùi đầu học tập. Ở độ tuổi tốt đẹp này nên cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, làm quen thêm nhiều bạn, đến nhiều nơi và kết bạn nhiều hơn, Thẩm Thanh Đường, em có một tương lai rất tươi sáng.”

Em chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng, nếu như em không có thì bất cứ ai cũng không xứng đáng để có nó.”

“…”

Thẩm Thanh Đường nhai chậm rãi, cơ thịt trên gò má căng đau, thức ăn trong miệng đã không còn mùi vị gì nữa, động tác của cô chỉ lặp đi lặp lại theo bản năng.

Hứa Kim Dã tựa người lên lưng ghế ở phía sau, động tác có chút gượng gạo nhưng anh chỉ hơi cau mày bày ra dáng vẻ như người chẳng có chuyện gì. Dáng người cao lớn vẫn thản nhiên thờ ơ như cũ: “Theo lẽ thường vẫn phải nói câu chia tay. Tôi hẹn hò với nhiều cô rồi, cảm giác mới mẻ qua đi thì lập tức chia tay, em chỉ là một trong số đó, nếu tính kỹ lại thì tôi quen em cũng hơi lâu nhỉ.”

Hứa Kim Dã cười khinh khỉnh, cụp mắt, bóng mắt trũng rất sâu: “Tôi là thằng tồi, ai đến cũng không từ chối, có cô gái nào nhào đến cũng đều vui lòng chấp nhận, nhưng mà yêu đương cùng một kiểu người lâu ngày cũng ngấy. Em thì khác nha, cho tôi đủ cảm giác tươi mới nhưng mà thật sự tiếp xúc rồi thì cũng chỉ có vậy. Như nước lã, không mùi không vị.”

“Chia tay cũng là chuyện sớm muộn, không cần đau khổ làm gì, mới đầu đã nói thử xem sao, thử thôi đúng chứ, không hợp thì chia tay âu cũng là chuyện bình thường.”

“…”

Thẩm Thanh Đường ăn hết nửa cái hamburger, nuốt xuống, đồ ăn đi qua thực quản trượt xuống một một cách khó khăn, cô không rơi nước mắt, đôi mắt khô khốc ảm đạm, cô chớp mắt, gian nan hỏi: “Còn anh thì sao?”

“Sau này anh định làm gì?”

“Tôi sẽ tiến về phía trước, sẽ tiến về phía trước…Sau đó, lại yêu một vài cô hotgirl thân hình nóng bỏng, dáng dấp xinh đẹp. Yêu đương chớp nhoáng chia tay gọn gàng, tôi không thích dây dưa, phiền.”

Mẹ Thẩm gọi điện thoại đến, Thẩm Thanh Đường cúp máy, bà lại gọi đến, cô vẫn cúp máy. Thật ra có nghe hay không cũng vậy, tiếng chuông điện thoại cũng như lời của mẹ Thẩm, đều là lời nhắc nhở cô thời gian đã hết, cuộc chơi nên dừng lại.

Hứa Kim Dã đột nhiên đứng dậy, sự chán nản gần như là tỏa ra từ thân thể, một tay chống lên mặt bàn, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Thẩm Thanh Đường: “Vậy nhé, đi đây.”

Anh không đưa cô về mà lái xe đến căn hộ gần trường.

Điện thoại đã bị tắt, không có bất kỳ cuộc gọi đến nào, thực ra đều vô ích, hai người đều hiểu chỉ cần là khoảng thời gian cuối cùng ở cạnh nhau thì ai cũng không muốn bị làm phiền.

Trước khi bước vào cửa, Hứa Kim Dã nói xin lỗi với cô, âm thanh vang lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã không còn lại gì, Thẩm Thanh Đường nhìn qua đường quai hàm rắn chắc của anh, môi mỏng mím chặt lại, chớp mắt như thể đó là ảo giác.

Cửa bị đẩy mở, cô nhìn thấy chiếc ghế hình cừu alpaca mắt híp, vẻ mặt ngốc nghếch, như thể đối với tất cả những chuyện sắp phát sinh đều là ngoài dự tính, họ là những kẻ xâm nhập liều lĩnh.

Thẩm Thanh Đường bị đè lên tường, lưng dán lên mặt tường lạnh lẽo, cô phát ra một tiếng kêu rất nhỏ rồi bị Hứa Kim Dã chặn miệng lại. Anh hung hăng xông lên phía trước, vừa độc đoán vừa thô bạo cạy mở môi cô, chiếc lưỡi ướt át tiến vào, quấy phá nước bọt, nụ hôn sâu, răng va vào nhau khiến cô có cảm giác nướu răng đau xót. Cô nếm thấy vị máu, có lẽ là môi cô bị xé rách, không biết là của ai, toàn bộ miệng tê dại đau đớn, nụ hôn mạnh mẽ, liên tiếp, dày đặc.

Không có bất kỳ khoảng cách nào, một chút cũng không, dù một nửa milimet cũng không, dù cho khoảng cách là số âm thì vẫn quá xa xôi. Phải nồng nhiệt, phải đau đớn, phải ghi nhớ sâu sắc suốt cuộc đời.

Hứa Kim Dã giống như dã thú vừa xổng ra, mặc sức gặm cắn con mồi trước mặt, phải nuốt vào bụng mới có cảm giác thỏa mãn.

Anh không đủ kiên nhẫn để cởi quần áo, tất cả đều dựa trên bản năng mà làm, anh vươn tay lôi kéo xâu xé chúng, không một chút kiên nhẫn nhưng lại quên mất làm như thế chỉ khiến chúng chậm chạp hơn. Thẩm Thanh Đường bị dọa sợ như những chú nai trong rừng, mắt mở tơ, mờ sương, cô nắm chặt quần áo nhưng từng ngón tay đều bị cạy mở.

Chiếc váy voan mỏng manh bị xé, vang lên tiếng xé rách chói tai, một mảnh tuyết trắng lộ ra, xương quai xanh có một vết đỏ đậm. Đôi mắt Hứa Kim Dã màu đỏ tươi, anh hiểu rõ làn da mỏng manh của cô, không cần tốn nhiều sức vẫn có thể để lại dấu vết. Dựa theo sức của anh lúc này, e là mười ngày nửa tháng cũng không thể tan hết.

Thế cũng rất tốt, đúng không nhỉ?

“Hứa Kim Dã!”

Giọng Thẩm Thanh Đường run rẩy, lông mi cũng run rẩy dữ dội, cô gọi anh, gọi tên anh, cảm giác khó chịu như đang chìm dưới biển.

Hứa Kim Dã che mắt cô, lòng bàn tay ướt đẫm, cái nóng gần như khiến anh muốn rụt tay về nhưng anh vẫn cố chấp. Hứa Kim Dã cúi đầu, hôn lên chiếc cổ gầy gò của cô, mút vào để lại một vết hằn sâu, dấu ấn thuộc về anh. Làn da của cô mỏng manh như thế, chỉ cần dùng dùng sức mạnh một chút là có thể nếm được mùi máu.

Cô bắt đầu gào khóc, tiếng khóc như bị bóp nghẹt, như thể phát ra từ ngực trái, động tác phản kháng đã không còn sức.

Hứa Kim Dã cởi áo, cơ bắp của anh lộ rõ. Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy băng gạc quấn quanh người anh, nước mắt cuộn trào mãnh liệt đến nỗi tầm nhìn đã trở nên mơ hồ, cô cắn mạnh lên vai anh, răng vẫn không thể xuyên qua lớp da, cô cũng muốn nếm hương vị của anh để cô mãi mãi khắc ghi hương vị của anh, hơi ấm của anh.

Bên ngoài có tiếng đập cửa rất mạnh, liên hồi dồn dập, sau đó là tiếng của mẹ Thẩm, còn có nhiều âm thanh khác, hòa lẫn với tiếng khóc bên trong phòng, hoàn toàn không thể tách bạch ra để nghe rõ được.

Mãi sau vài lần nhập mật mã thành công cửa bị mở ra.

Hứa Tri Hành là người đầu tiên bước vào nhà, kéo Hứa Kim Dã đang nằm đè lên Thẩm Thanh Đường ra, nhưng sức anh ta không đủ, trong lòng hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì ba Hứa đã đi vào, đạp thẳng lên người Hứa Kim Dã, lưng Hứa Kim Dã đập trúng tủ, một tiếng ken két vang lên. Hứa Kim Dã hơi gập người xuống, khóe môi rách toạc, máu đỏ tươi chói mắt chảy xuống, anh giơ tay lên lau một cách thờ ơ.

Hứa Kim Dã nhìn những người trước mặt, cười lớn một cách bỡn cợt nhưng trong ánh mắt lại tàn nhẫn lạ thường khi bị người khác xen ngang nên vô cùng không vui.

Mẹ Thẩm là người đầu tiên đi đến đỡ Thẩm Thanh Đường đang ngồi trượt dài ở bên tường, đầu tóc cô rối tung, loạn cào cào, quần áo rách tả tơi, trên môi có vết máu đã khô, gò má trắng bệch, trên cổ vết tím vết đỏ đến kinh người, trên cánh tay là vết hằn, cô ôm ngực, ánh mắt đờ đẫn, nước mắt không ngừng rơi xuống, trông nhếch nhác vô cùng.

Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì mới xảy ra.

“Không sao, không sao, mẹ đây, có mẹ ở đây, không ai làm hại được con.” – mẹ Thẩm rất đau lòng, ôm chặt lấy cô, giống như cái lần Đoạn Khải Văn định xâm hại cô hai năm trước,  mẹ Thẫm phẫn nộ nhìn về phía Hứa Kim Dã: “Khốn nạn, súc sinh, chính cậu nói muốn chia tay nên tôi mới đồng ý cho hai người gặp mặt!”

Hứa Kim Dã đứng thẳng người, dáng vẻ thờ ơ, khóe môi khẽ nhếch, bật cười: “Tôi hối hận, con gái dì xinh đẹp thế kia mà chỉ chia tay vậy thôi thì đáng tiếc quá.”

“Mày là thằng khốn!”

“Tôi đã nghĩ rồi, dì không đồng ý cho chúng tôi bên nhau cũng chả sao, tốt nhất là dì giấu con gái dì cả đời đi, nếu không tôi gặp một lần sẽ làm một lần.”

Hứa Kim Dã cười, cười xong lại ho khan, lồng ngực run rẩy kịch liệt, phổi đau nhức như hít phải không khí lạnh, khiến trái tim cũng đau đớn theo.

Ba Hứa tức giận đến mức muốn đi tìm thứ cứ thứ gì trong nhà có thể đánh được “Nghiệp chướng, hôm nay tao phải đánh chết mày!”

Hứa Tri Hành ngăn ông lại, nói vết thương trên người Hứa Kim Dã vẫn chưa khỏi, đánh tiếp thì Hứa Kim Dã sẽ chết.

“Chết thì càng tốt, tao coi như không có đứa con này.” – Ba Hứa vô cùng tức giận, nửa đời ông lăn lộn trên thương trường, trước nay chưa bao giờ để lộ cảm xúc của mình, nhưng bây giờ ông không thể còn kiểm soát được nữa.

Mẹ Hứa ôm lấy ông, nói muốn đánh thì đánh bà trước. Mấy hôm nay bà khóc rất nhiều, gương mặt hốc hác, đã không còn giữ được sự thanh tú tao nhã như xưa.

Hứa Kim Dã vẫn ung dung đứng xem, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Thẩm Thanh Đường như nhìn con mồi của mình, dục vọng chiếm hữu tràn ngập trong đôi mắt, ăn nói lỗ mãng: “Nếu hai nhà đã liên hôn, tôi rất thích cô ta, chi bằng tác thành cho chúng tôi là xong chuyện rồi.”

“Tôi còn chưa làm đủ, cứ thế mà cắt đứt thì tiếc lắm. Dì chửi đúng rồi đấy, tôi là súc sinh, chuyện súc sinh làm trước nay nào đã nói đến đạo lý. Thứ tôi muốn, nhất định tôi phải có.”

“Tôi sẽ tiếp tục dây dưa với cô ta, dây dưa cả đời cũng chả sao, tôi với cô ta, chỉ có tôi được nói kết thúc. Tốt hơn hết dì nhanh nhạy một chút, đem cô ta đến nơi nào mà tôi không tìm được, nếu không, tôi không bảo đảm sau khi tìm thấy rồi, có thể trả lại nguyên vẹn cho dì hay không đâu.”

“Con gái tôi mù mới nhất thời bị cậu làm mê muội, từ lâu tôi đã biết cậu là thằng khốn nạn. Con bé ngay từ đầu, ngay từ đầu đã không hợp với cậu.”

Đối diện với ánh mắt của Hứa Kim Dã, mẹ Thẩm vừa giận vừa sợ, Hứa Kim Dã đến cả chất cấm cũng dám chơi, không coi ai ra gì, người như vậy thì còn sợ cái gì?

“Nếu tôi không nhớ sai thì con gái bà cũng có trong sạch đâu. Một bên thì dụ dỗ anh tôi, một bên thì quyến rũ tôi. Không cần thiết phải giả vờ làm một cô gái trong trắng làm gì, chơi đùa thôi mà, coi là thật à?”

Dường như lúc này Thẩm Thanh Đường đã tỉnh táo lại, đờ đẫn nhìn về phía anh, tầm mắt cô đối diện với anh, đôi mắt đen như muốn nuốt chửng tất cả. Mặt cô đỏ bừng, không thể phân rõ là vì kích động hay xấu hổ. Cô kích động đến nỗi giãy ra khỏi vòng tay của mẹ Thẩm, muốn tát cho Hứa Kim Dã một bạt tai.

“Hứa Kim Dã, anh là tên khốn!”

Cô luôn luôn là một học sinh ngoan ngoãn, mắng chửi người khác cũng chỉ có vài từ, khi bị chọc giận đến chịu không nổi cũng chỉ có thể run rẩy mà nói ra câu này.

Có điều giọng nói vỡ vụn, rất khàn.

Hứa Kim Dã khẽ cười thành tiếng, cô càng mắng anh càng vui vẻ.

“Tôi có phải thằng khốn không chả phải em biết rõ à. Em biết tôi là thằng khốn từ lâu, vẫn còn dâng lên tận miệng? Theo tôi thấy chúng ta đúng là trời sinh một đôi.”

“Khốn nạn, anh là thằng khốn….”

Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm anh, cơ thể gầy yếu, không hề có chút sức lực nào như trước nay, cổ cô cứng ngắt, mặt đỏ gay.

Mẹ Thẩm nhắm mắt lại, dần bình tĩnh lại, nhìn về phía mẹ Hứa ba Hứa: “Chuyện đã đến nước này, con gái tôi yếu đuối không chịu nổi cảnh tượng này, muốn xử lý thế nào là chuyện của nhà các người. Tuy nhà họ Thẩm không bằng nhà các người nhưng sẽ không để con gái mình bị bắt nạt nhục nhã thế này.”

Không sao, tuy lần này phải trả một cái giá nặng nề nhưng cũng không phải chuyện xấu hoàn toàn, nhìn rõ bản chất người trước mặt, con gái bà sẽ không cố chấp mê muội nữa.

Thẩm Thanh Đường được đỡ dậy, cô đứng lên một cách chật vật, suýt ngã, được mẹ Thẩm đỡ lên lần nữa, chú Tề đã đỗ được xe cũng đi lên, cởi áo khoác ngoài khoác cho cô, nhẹ nhàng an ủi cô nhưng cũng không dám buông tay ra. Thẩm Thanh Đường yếu ớt đến nỗi như thể không chịu nổi một cái chạm nhẹ. Cô gái mà ông nhìn từ bé đến khi trưởng thành, sao không đau lòng cho được.

Trước khi ra cửa, Thẩm Thanh Đường chợt dừng lại, không nhịn được quay lại nhìn, trong mắt cô, trên cổ tay Hứa Kim Dã vẫn đang đeo cái chun buộc tóc chery, tròn trịa đáng yêu, màu đỏ lắc lư trong nước mắt. Cổ họng cô nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Thẩm Thanh Đường không biết mình về nhà thế nào. Cô rất mệt, cơn buồn ngủ mười ngày tích tụ lại đến hôm nay, cô ngã xuống giường, mí mắt không chịu đựng được nữa, trước mắt tối đen, cô chìm vào giấc ngủ, không còn biết gì nữa, không quan tâm gì nữa, mãi mãi không tỉnh lại cũng rất tốt.

Cả ngày lẫn đêm, dường như cô thật sự chưa từng tỉnh lại.

Trong mơ hồ cô nghe thấy tiếng ba mẹ cãi nhau, trước nay chưa từng gay gắt như vậy. Trước đây đều im lặng cất giữ trong lòng, lần này là sự tức giận và phẫn nộ bị chôn vùi mấy chục năm qua. Mẹ cô chỉ trích ba cô trước giờ chưa từng đặt cái nhà này trong lòng, với vợ với con cũng như vậy. Ba cô chỉ trích dục vọng khống chế con gái gần như biến thái của mẹ cô…

Không ngừng không nghỉ, không ai tốt hơn ai.

Cuối cùng, ba Thẩm đã thắng. Tin đồn lan truyền việc giữa Thẩm Thanh Đường và hai anh em nhà họ Hứa rất khó nghe. Vì nhà họ Thẩm, cũng vì Thẩm Thanh Đường, ra nước ngoài tránh né là lựa chọn tốt nhất. Ông ấy đi vào phòng ngủ, nói với Thẩm Thanh Đường cô sẽ ra nước ngoài để tiếp tục học, đợi một khoảng thời gian sau mọi chuyện chìm xuống và dần dần bị lãng quên, lúc đó muốn về thì về.

Thẩm Thanh Đường trả lời ông bằng chất giọng khàn đặc.

Cảm xúc của cô bùng nổ ngày trong đêm, cô đứng dậy mở cửa sổ. Gió đêm ùa vào, vẫn lạnh lẽo thổi tung chiếc váy mỏng cô. Cô nhắm mắt lại, quá nhiều cảm xúc dồn nén trong khoảnh khắc này, nó tạo nên một làn sóng dường như vỡ tung, nhấn chìm cô, khiến cô suýt chết vì ngạt thở.

Có rất nhiều hình ảnh lướt qua.

Cô nhớ lại cái đêm yên tĩnh đó, Hứa Kim Dã hỏi cô có muốn thử với anh không. Dáng vẻ như một cậu thiếu niên kiêu ngạo và tùy ý. Nhớ lại anh xuất hiện vào lúc nửa đêm, dựa lên thân xe hỏi cô có sợ không. Hôm đó gió rất lớn, tim cô đập loạn xạ. Nhớ lại lúc ngâm mình trong suối nước nóng trên đỉnh núi, anh nói mỗi năm đều sẽ đưa cô đến đây… Đến cuối cùng, hình ảnh rõ ràng nhất là ở ban công, hơi rượu khiến cô buông thả, cô được anh ôm ngồi lên lan can, giang cánh tay nói mình muốn bay lên như thế này, nhưng lại lo lắng sẽ rơi xuống.

Hứa Kim Dã nói với cô đừng sợ, anh sẽ đỡ cô.

Và cũng trong khoảnh khắc này, Thẩm Thanh Đường khóc nấc thành tiếng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.