Tiếng nhạc giật remix buổi sáng làm cho Thành tỉnh lại ở thế giới thực. Hắn ngồi dậy, vươn vai một cái. Hàng xóm lúc nào cũng vậy, phải mở một bản nhạc vào buổi sáng sớm, pha vào đó là những tiếng đánh vần quái lạ. Làm cho Thành thật cảm thán về độ yêu âm nhạc của đối phương.
Cả một đêm đắm chìm trong thế giới linh hồn không cần ngủ nghỉ, Thành lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào…
Từ đó, hắn đưa ra một kết luận làm cho Ngạ Dạ tức điên, rằng nếu học bài trong thế giới linh hồn thì chắc chắn giành được suất học bổng. Còn Ngạ Dạ thì đập cho hắn một trận, bảo rằng hắn kể từ bây giờ không cần đi học, vẫn có thể đi đến đỉnh cao con người.
Trên đường đi học bằng xe đạp, Thành cảm thấy lời Ngạ Dạ rất vô căn cứ.
“Đi học là con đường thành công đơn giản nhất, còn hấp thụ hồn năng gì đó thì làm được gì, thầy pháp trừ tà sao?”
Mục đích của hắn bây giờ chỉ là đuổi hai hồn ma kia đi, sau đó sẽ là chuyên tâm học hành, lớn lên trở thành kỹ sư hay bác sĩ để báo hiếu gia đình.
Ngôi trường của Thành học nằm không quá xa so với căn trọ. Dù bị bệnh suốt mười năm, lực học của hắn vẫn luôn nằm trong top đầu của lớp. Đó là nhờ đầu óc hắn tương đối tốt, mà hắn thì luôn cố gắng từng phút, cũng là việc duy nhất hắn có thể báo đáp ba, mẹ trong thời gian bệnh tật.
Bước đến cổng trường, Thành lại không quá vui vẻ. Trong trường không có quá nhiều hồn ma, nhưng ‘cô hồn’ thì lại không ít.
Là lớp cá biệt của một ngôi trường bị phê bình, kiểm điểm liên tục trong nhiều năm, hầu hết học sinh trong trường không thích làm ‘học bá’ mà chỉ mê thích ‘anh lớn’.
Ngay khi Thành trở vào chỗ ngồi… đã có hai tên đi đến, ném mạnh vỡ lên bàn, quát: “Làm hết bài tập trước khi chuông reo.”
Thành nhìn hai thằng, một tên là Nghĩa, một tên là Hiệp. Hai thằng được cái to con nên tự xưng là ‘trùm’ trong lớp.
“Nhìn gì hả thằng bệnh!” Nghĩa không hài lòng với thái độ của Thành, đập mạnh tay xuống bàn làm cả lớp giật mình, nhìn vào.
Ngạ Dạ bên trong thế giới linh hồn, chưa gì đã tức điên: “Đấm vào mặt nó đi nhóc con. Cho nó biết bố của nó thực sự là ai?”
“Không có gì, tôi sẽ làm xong ngay.”
“Này nhóc, mày làm tao thấy nhục đó. Đệ tử Thôn Ngạ Hắc Thần không thể yếu đuối như vậy được.”
Thành thở dài, giao tiếp với Ngạ Dạ bằng cách liên kết với thế giới linh hồn, hắn đã quen và thành thục kỹ năng này: “Tôi chỉ muốn học tốt thôi, vả lại tôi không đánh lại bọn chúng.”
“Mày không thử thì sao biết được, cứ cân hết đi. Mày sẽ ngạc nhiên đấy!”
Thành chán chả buồn đáp, đắm chìm vào trong bài giảng của thầy cô.
Tất nhiên trong lớp vẫn có người này, người kia.
Cô bạn ngồi kế bên Thành là trong một trong số đó, Diệu Yến, lớp trưởng xinh đẹp như hoa mai mùa xuân, rực rỡ đáng yêu.
“Mình đã nói với chủ nhiệm về việc thằng Nghĩa, Hiệp rồi. Cậu yên tâm học nha!”
Thành cảm ơn, trong suốt mấy năm qua, nhờ cô bạn thân này mà hắn ‘sống tốt’ hơn trong lớp rất nhiều. Từ việc chép bài hộ khi hắn trị bệnh, giảng lại bài cũ cho đến bảo vệ hắn trước mấy thằng bạn cô hồn…
Nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định sẽ báo đáp nàng.
“Yêu rồi sao nhóc con!”
Tiếng của Ngạ Dạ làm cho Thành giật mình, đỏ cả mặt, quay lên nhìn bục giảng.
“Hahaha! Tao có môn thuật pháp này có thể thôi miên nữ tử, đảm bảo mày có một đêm thăng hoa, có muốn hay không?”
“Không muốn, tuyệt đối không.”
Buổi trưa Thành không về nhà mà dùng cơm tại căn teen, sau đó nằm dài trên bàn, rồi lại du nhập vào thế giới linh hồn để học Bách Khẩu thuật.
Năm giờ chiều, tiếng trống tan trường vang lên, Thành vươn vai một cái thật mạnh, cảm thán tác dụng sau khi ăn trái tim thật tốt. Hắn chẳng thấy mệt mỏi chút nào, hơn nữa còn luôn cảm thấy sảng khoái, minh mẫn.
Binh!!!
Thành cùng tất cả các bạn trong lớp giật mình.
Thằng Nghĩa, tên Hiệp ngay khi giáo viên vừa bước ra ngoài đã đóng gầm cửa, đá ghế, đập bàn.
Lần này không chỉ có hai tên, những đồng bọn khác trong lớp của bọn chúng cũng tập hợp, tổng cộng trên dưới mười thằng.
Thằng Nghĩa quát: “Đứa nào dám bước ra ngoài hay báo chủ nhiệm, thì đừng có trách tao!”
Dứt lời, cả đám đi đến chỗ của Thành.
Hắn nhíu mày, khi nãy đã chép bài cho bọn chúng đàng hoàng, tại sao lại còn kiếm chuyện, hơn nữa còn phô trương thế này!
Thằng Nghĩa bước đến, đưa chân đạp mạnh lên bàn học, hét: “Yến, mày nhiều chuyện quá ha! Tao mượn mày báo chủ nhiệm à. Nếu không phải thằng em tao thấy, tao còn bị mày mắng vốn thêm mấy lần nữa nhỉ!”
Yến đứng dậy, nhìn trực diện Nghĩa, bình tĩnh nói: “Tôi không làm gì sai cả. Chỉ làm đúng trách nhiệm của lớp trưởng.”
“Trách nhiệm cái đ** m* mày.”
Nghĩa dùng tay đẩy mạnh làm cho Yến ngã xuống, lưng va phải cạnh bàn.
Thành đứng dậy, đỡ Yến lên, quan tâm hỏi: “Có sao không?”
Yến lắc đầu, nhưng mắt đã nghẹn đỏ, sắp trực trào ra ngoài.
Thành đứng trước mặt nàng, liếc nhìn cả đám khốn nạn… Chuyện này cũng do hắn mà ra, hơn nữa hắn đã nợ cô bạn này quá nhiều.
“Thằng bệnh, bọn tao đã không muốn đấm mày vì sợ mày c·hết. Sao! Tránh ra hay ăn đòn?” Hiệp bên cạnh, hùng hổ lên tiếng.
“Xong lên nhóc con, anh hùng cứu mỹ nhân, rồi sau đó là thuật pháp thôi miên của tao… hé hé.”
Thành cố nghén lại sợ hãi trong lòng, mắt liếc lên, nghiến răng nói: “Tụi mày đánh con gái không biết nhục à!”
Nghĩa giận đến đỏ mắt, vung tay siết chặt, đấm thẳng vào mặt của Thành, miệng hét lớn: “Nhục CMM!”
Thành ăn một cú đấm bất ngờ liền choáng váng, má đỏ tấy. Nhưng cũng chỉ liền như vậy, hắn bất ngờ, cả đám bất ngờ. Đáng lí ra Thành đã phải nằm trên sàn, ôm mặt khóc như con cún nhỏ.
Nghĩa cảm thấy nhục càng thêm nhục, liền vung tiếp đấm thứ hai. Nhưng lần này, gã đã bị Thành tóm gọn.
Cả lớp ‘ồ’ lên, trố mắt mà nhìn.
“Chuyện này là sao?”
“Tao đã bảo linh hồn và thể xác tác động đến nhau. Linh hồn của mày dù vẫn ở đẳng cấp Thai Hồn nhưng sức mạnh đã tương đương Hóa Hồn. Bọn nhãi ranh đó không phải đối thủ của mày!”
Thành cảm thán không thôi, chỉ mới Hóa Hồn đã có sức mạnh như vậy. Nếu linh hồn của hắn cứ tăng trưởng, chẳng phải làm siêu nhân luôn hay sao!
“Chuyện này kết thúc tại đây đi.” Thành đẩy tay của Nghĩa về sau, giọng hơi khàn khàn nói.
“Kết thúc mã m* mày!” Thằng Hiệp lao lên, giận điên người trước bộ mặt tỏ vẻ ngầu của Thành.
Tốc độ của đối phương rất nhanh trong mắt những người khác trong lớp, nhưng trước mắt Thành lại cực kỳ chậm. Hắn theo phản xạ, dùng một chân đạp ngang vào khung sườn, làm cho thằng Hiệp ngã quập xuống đất, đau đến nôn khan.
“Lên cho tao!!!” Nghĩa hét lớn, cả đám mười thằng cùng một lúc xong lên.
Thành xua tay, kêu Yến lùi về sau, bản thân một mình lao lên.
Mười thằng ‘cô hồn’ trong lớp chỉ là những tên vừa đủ mười tám tuổi, thích làm giang hồ, hoàn toàn không biết võ hay đánh đấm gì ra trò.
Còn Thành, hắn như có ‘sharingan’ hoàn toàn theo kịp chuyển động từng tên một.
Đối mặt với thằng đầu tiên, hắn tóm lấy tay đối phương kéo về, lên gối vào bụng.
Hai tên khác ở hai bên, lao vào đấm. Thành ngồi xuống, mắt đảo bên trái sang phải rồi tóm lấy chân bọn chúng, kéo giựt lên làm cho hai gã ngã dập lưng xuống sàn.
Nhưng đột nhiên, thằng Nghĩa lén ở sau lưng, không biết lấy được từ đâu một cây gỗ, nện thẳng vào gáy Thành. Va chạm vang lên tiếng ‘bum’ thanh gỗ vỡ thành hai, ba khúc.
Thành đau đớn, sờ gáy, mắt liếc về sau làm cho thằng Nghĩa rùng mình, không tự chủ bước về sau hai, ba bước.
Những tên khác thấy thế cũng rung rẫy, hoàn toàn buông xuôi, có tên còn chạy trốn…
Vài phút sau, tất cả ‘cô hồn’ đều bị Thành xử đẹp, tin đồn hắn một mình cân mười làm cho toàn trường chấn động.
Thành đưa Diệu Yến ra tới cổng trường, trên đường, Yến liên tục thán phục: “Cậu lén đi học võ đúng không? Quá đỉnh nha, căn bệnh của cậu tốt hơn rồi sao.”
Thành cười cười, tay gãi đầu, chẳng lẽ giờ hắn nói hắn ăn tim, ăn phèo mới mạnh được như vậy sao!