Thành cầm lấy Phá Sa Cốt, cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ món đồ này còn có thể phóng to, thu nhỏ.
“Này Ngạ Dạ, vậy sao khi nãy ta rút nó ra, ông không biến nó nhỏ lại.” Thành quở trách.
“Tao cũng không phải chủ nhân của nó, vả lại bây giờ yếu ớt. Nên có thể thu nhỏ nó là may lắm rồi. Mau nuốt nó vào bụng đi.”
Thành nhăn mặt: “Không thể để nó vào túi sao?”
“Nếu mày không muốn bị các linh hồn khác xâu xé, thì thích để đâu cũng được.”
Thành nghe thế liền hiểu, nhắm mắt, lấy một cốc nước rồi nuốt cả Bảo Hồn Châu và Phá Sa Cốt.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn xác định bản thân không thể ở đây. Cổ họng, cánh tay phải b·ị t·hương nặng, mọi chỗ khác cũng bị xây xát không ít.
Thế là hắn băng bó tạm bợ, khoác một cái áo khoác dài, rồi điện thoại cho ba, mẹ hay, nói rằng bản thân sẽ tham gia một đoàn tình nguyện do trường tổ chức. Do bản thân đăng ký trễ nên phải đi đột xuất, không kịp thông báo.
Ba, mẹ Thành nghe vậy, bán tin, bán ngờ, lo rằng con trai gặp chuyện.
Nhưng ngay giây sau, Diệu Yến điện thoại, gọi tới. Có lời bảo đảm của lớp trưởng gương mẫu, ba, mẹ Thành chẳng có thêm hoài nghi nào.
Diệu Yến tắt máy, lo lắng nhìn Thành: “Sao cậu lại ra nông nỗi như thế này? Đánh nhau sao!”
Thành lắc đầu, suy nghĩ một hồi cũng không biết nên trả lời sao, liền thành thật: “Không biết nói với cậu sao hết đó, nói chung là gặp một số chuyện, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện ác nhân gì đâu.”
Diệu Yến hiểu chuyện, không đặt câu hỏi nữa, đề nghị: “Nếu cậu đã trốn gia đình, đợi đến lúc hồi phục hoàn toàn thì tạm thời ở nhà tôi đi.”
Mắt Thành sáng lên. Ngạ Dạ trông thấy liền cười khà khà gian manh: “Đây rồi nhóc con, cơ hội trở thành đàn ông của mày tới rồi.”
Thành ‘phì phì’ đầy khinh bỉ Ngạ Dạ. Hắn sáng mắt là vì tìm được chỗ tạm thời lánh nạn, chứ không có sâu xa đến thế.
“Nhưng như vậy có bất tiện quá không, ba, mẹ của cậu thì sao?”
Diệu Yến mỉm cười, lấy điện thoại bắt một chiếc taxi, đưa Thành đến một căn nhà ba tầng nằm ngay mặt tiền rồi đưa hắn vào trong.
Thành bước mỗi bước đều vô cùng cẩn thận, nếu hư một món đồ nào trong căn nhà sang trọng này, hắn chỉ có nước bán thận.
“Đây là nhà riêng mà ba, mẹ tớ mua tặng hồi đậu đại học. Cậu cứ thoải mái ở đây!”
Nà ní! Thành thật muốn thở oxy, đây chỉ là nhà riêng, hơn nữa chỉ là một món quà sinh nhật. Cái nghèo đã giới hạn quá nhiều nhận thức của hắn. Diệu Yến nào là phú nhị đại, rõ là một phú bà.
“Tớ sẽ lấy lý do bệnh án của cậu để giải quyết việc vắng mặt ở trường nhưng vẫn đủ điều kiện tham gia kỳ thi tốt nghiệp. Cậu yên tâm.”
“Cảm ơn Yến rất nhiều.”
Sắp xếp ổn thỏa, Yến bắt xe trở về nhà.
Thành nhìn từ phía sau, cảm xúc ngổn ngang, hắn lại nợ nàng nhiều hơn nữa rồi.
“Sao thế, tiếc khi nãy chỉ có hai người không dám manh động hả!” Ngạ Dạ trêu chọc.
Thành đột nhiên xanh mặt, biểu hiện cực kỳ quái lạ, làm cho Ngạ Dạ giật mình. Chẳng lẽ là trúng hồn độc hay hồn ngải, nhưng cái lão già ấy làm gì có năng lực đó, vậy là tên kia sao?
Nhưng tại sao nó không phát hiện được chút nào.
“Này, mày có sao không đó?”
Thành nghiến môi, mắt đỏ tơ, run run hỏi: “Này Ngạ Dạ, nếu tôi đi ẻ, có khi nào sẽ ‘ra’ mất Bảo Hồn Châu và Phá Sa Cốt không?”
ĐM* Ngạ Dạ điên tiết, chửi Thành đủ loại câu từ, ngôn ngữ.
Sau khi xác nhận rằng hai hồn khí có linh tính, sẽ không ra theo đường ‘hậu’ của người khác thì Thành mới yên tâm đi ‘ẻ’.
Ngồi trên bồn cầu, tâm trạng của Thành đi xuống nặng nề. Không phải hắn ‘ẻ’ không ra, mà là vì chuyện của Hoàng Tuấn và Thùy Chi.
Nếu như tính tội đàng hoàng, hắn chính là kẻ g·iết người. Hồn tiêu phách tán, nghĩa là đã không thể nhập kiếp đầu thai.
Lời thề tái sinh Thùy Chi, và trả tội cho Hoàng Tuấn. Hắn quyết tâm sẽ làm được.
Ngay lập tức, Thành du nhập thế giới tâm linh. Nhưng hắn vừa bước vào đã bị Tiểu Quỷ tống khứ đi.
“CMN, mày đang ‘ẻ’ đó, cút đi thằng bẩn.”
Sau khi chứng minh được bản thân đã ‘sạch’ bằng cách phối hợp nhuần nhuyễn hai phương pháp là vòi xịt cùng giấy chùi, Thành đã vào được thế giới tâm hồn.
Nhưng hắn không hiểu sao, Ngạ Dạ lại nhìn hắn chỉ bằng nửa con mắt.
Mặc kệ, Thành lẩm nhẩm trong miệng ngôn chú Bạch Khẩu Nạp Pháp. Sau suốt mấy ngày cần mẫn, hắn đã thuộc hết hoàn toàn, thậm chí hiểu nghĩa của từng ngôn chú.
Lý thuyết hoàn thành, giờ là tới bước thực hành.
Thành chấp tay, nhắm chặt mắt, dùng linh hồn cố gắng cảm nhận không gian bên ngoài…
Một tiếng…
Hai tiếng…
Cho đến ba tiếng, mọi thứ tối đen ban đầu, bất ngờ lại trở nên ‘sáng’ đủ loại màu sắc, nhưng phần nhiều là màu xám xịt.
Thành đưa tay thử chạm vào. Hóa ra hồn năng là như thế này, nó vẫn luôn ở đây, như không khí bao quanh vạn vật.
“Được đấy nhóc con, đến bước thứ ba đi.”
Thành gật nhẹ đầu, mắt vẫn đang nhắm, thuộc được khẩu quyết Bách Khẩu Pháp, cảm nhận được hồn năng. Giờ là đến bước quan trọng nhất, hấp thụ hồn năng.
‘saa ra hae kong, hac ni sss qiu…’
Thành đọc khẩu quyết vanh vách, tay kết các ấn liên tục như theo thuật pháp.
Ngạ Dạ ở một bên tán thưởng. Ngộ tính của hắn còn vượt xa những gì mà nó dự đoán.
Chỉ thoáng chốc, Thành đã có dấu hiệu thành công. Dòng hồn năng mỏng manh trong không khí bị hút, đi vào miệng của Thành. Miêu tả chân thực, thì chỉ giống như hút nước.
Đấy chính là đặc trưng của Bách Khẩu Pháp.
“Được rồi, dừng lại đi!” Ngạ Dạ cắt ngang lời làm cho Thành giật mình, có chút không vui.
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Mày nhìn xuống dưới mặt biển đi.”
Thành làm theo, dưới đó chính là dòng chất lỏng nhầy nhụa, đen tuyền từ trái tim Thôn Ngạ Hắc Thần.
Nhưng lần này, trong tầm mắt của hắn xuất hiện cái khác. Những chất lỏng gớm ghiếc kia lại tỏa ra khí tức năng lượng kinh khủng.
Nếu như ngoài không khí, hồn năng tồn tại như ánh sáng của đom đóm.
Thì chất lỏng dưới đây chính là mặt trời…
“Đây là hồn năng?”
“Đúng vậy. Thế giới linh hồn này là của mày, nhưng mặt biển dưới đây chính là sức mạnh của trái tim Thôn Ngạ Hắc Thần. Việc mày cần làm là dùng Bách Khẩu thuật, hấp thụ và chuyển hóa nó, biến nó thành của mày. Tuyệt đối không được hấp thụ hồn năng ở thế giới thực, vì khi đó mày sẽ bị để mắt tới.”
Thành gật đầu, ra là vậy.
Hắn lần nữa lặp lại ngôn chú, kết ấn, khởi động Bách Khẩu thuật để hấp thụ. Hồn năng từ mặt biển giống như không khí bốc hơi, hòa lại đi vào miệng của Thành.
Những hồn năng đó xoay quanh trong Thành theo hình xoắn ốc, giãy dụa không ngừng. Thành nghiến chặt răng, sự đau đớn này chẳng là gì khi hắn sử dụng Phá Sa Cốt.
Hồn năng xoay chuyển được nhiều dòng, trở nên yên ắng rồi tụ lại vào một điểm chính giữa tâm thành, rồi lại đi ra bên ngoài theo từng nhịp thở của hắn.
Những hồn năng bên ngoài tụ vào tạo thành một giọt chất lỏng phát sáng, đó cũng chính là hồn lực của Thành.
“Quá giỏi, chỉ một đêm đã kết tinh được hồn lực.”
“Hơ hơ hơ…” Thành cười như không cười, mặt mũi tái mét, hắn rất vui, nhưng cũng rất buồn. Mẹ kiếp! Hắn cố cả đêm chỉ tích được một giọt, còn dưới đây, chính là một biển lớn không thấy biên giới.