Nếu không vì sao cô lại lớn tiếng gào Lục Quyết như vậy?
Bên trong xe không khí yên lặng vài giây, khuôn mặt Lục Quyết âm u như sắp đóng băng, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mỗi mạch máu như đang kêu gào anh khó chịu đến mức nào.
Tài xế đều bị không khí này làm cho xấu hổ, ông ta mở ra radio, bên trong đang ở liền tuyến người xem.
Nữ phát thanh viên nhu hòa nói: “Chào mừng người xem đầu tiên đến với tiết mục của chúng ta, bây giờ hãy nghe câu chuyện của anh ấy nào.”
“Vợ tôi muốn ly hôn với tôi, cô ấy muốn ở cùng với người khác.”
Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt.
Không phải chứ, vừa mới lên sóng đã thẳng thắn như vậy à?
Nữ phát thanh viên như tập mãi thành thói quen, cực kì plastic* an ủi vài câu, sau đó hỏi: “Vì sao thế?”
*Plastic: Giả tạo.
Giọng nói người đàn ông suy sút: “Bởi vì phương diện kia của tôi không ổn, không kéo dài, luôn không thể thỏa mãn vợ tôi, cô ấy vì chuyện này nà cãi nhau với tôi.”
Phát thanh viên quan tâm nói: “Vì giải quyết vấn đề nan giải của anh, bây giờ chúng ta sẽ kết nối với chủ nhiệm La của nam khoa bệnh viện Apollo, ông ấy chuyên trị các loại bệnh nam khoa, ví dụ như dương……”
Rõ ràng cậu con trai vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng khí chất lạnh lẽo quanh người, ngập tràn cảm giác người khác không thể dây vào, tài xế giận nhưng không dám nói gì.
Thẩm Âm Âm không vui, quay đầu hỏi Lục Quyết, “Cái gì ‘dương’ cơ?”
Thật sự dám hỏi?
Mặt Lục Quyết càng thêm đen, liếc xéo cô: “Bây giờ cô không đau nữa à? Lòng hiếu kỳ nhiều thế?”
Nghe thấy thế, Thẩm Âm Âm phát hiện bản thân đã thời mái hơn nhiều.
Sữa bò ấm áp dán vào bụng, thuốc giảm đau cũng bắt đầu phát huy tác dụng, so với vừa nãy thì đúng là trên trời dưới đất.
Thẩm Âm Âm lầm bầm lầu bầu: “Tôi chỉ hỏi một chút……”
Hung dữ như vậy làm gì.
Lục Quyết tức giận nói: “Hỏi tôi làm gì, đi mà hỏi bạn trai cô.”
Thẩm Âm Âm chớp chớp mắt: “Tôi đâu có bạn trai?”
Lục Quyết nghiêng người dựa vào ghế, tay chống trên cửa sổ xe, không chút để ý nói: “Là thằng nhóc mập kia kìa, mỗi ngày đều dính với cô.”
“Hứa Chi Hàng?” Thẩm Âm Âm cười, “Người ta đã hết mập từ lâu rồi, bây giờ mỗi ngày đều tập thể hình, cơ bụng sáu múi……”
Lục Quyết không kiên nhẫn ngắt lời: “Tôi cần gì biết cậu ta mấy múi.”
Mặc kệ thì mặc kệ, cần gì táo bạo như vậy.
Thẩm Âm Âm uống mấy ngụm sữa, liếm liếm khóe miệng: “Vừa nãy anh đi đến phố kia làm gì?”
“Tôi còn chưa hỏi cô theo tôi làm gì, cô lại còn hỏi tôi.” Lục Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Âm Âm liếc anh một cái, “Tôi đi theo anh, tất nhiên là sợ anh đánh nhau.”
Xe dừng lại trước đèn đò, người đến người đi, đúng lúc ngừng ở đầu phố cô mời Lục Quyết đi ăn Pizza.
Anh nghiêng mặt yên lặng, liền lạnh nhạt đều cũng đủ xem nhẹ.
Lục Quyết không chút để ý nói: “Cô cứ thế mà nghe theo lời mẹ tôi nói à?”
Thẩm Âm Âm tức giận, có lẽ vì kỳ sinh lý khiến cảm xúc cô bị biến hóa, không nhịn được muốn lớn tiếng với anh.
“Không liên quan đến dì Trịnh, là tôi không muốn anh đánh nhau!” Nàng nói được ủy khuất, liều mạng cắn ống hút.
“Anh thật sự sẽ không đánh nhau nữa à?” Phía sau, Thẩm Âm Âm không yên tâm hỏi lại.
Giọng điệu anh tùy ý: “Tin hay không tùy cô.”
Thẩm Âm Âm cười với anh, “Tôi tin.”
Khuôn mặt cô không còn tái nhợt, cười rộ lên, hai xoáy má lúm đồng tiền ngọt ngào bên má, tóc xoăn xoăn, hơi rối loạn.
Khiến người ta nhìn đến phiền lòng, muốn giúp cô vuốt lại.
Tay Lục Quyết vịn trên cửa, hơi cúi người, “Cô muốn tự mình đi vào hay là muốn tôi ôm vào?”
Thẩm Âm Âm đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: “Không cần anh ôm……”
“Được thôi”, Lục Quyết gật gật đầu, đang muốn đi, bỗng nhiên bổ sung một câu, “Đừng hiểu lầm, tôi chẳng có ý gì đâu, cô không phải kiểu ‘đồ ăn’ của tôi.”
Nàng như vậy?
Trong lòng Thẩm Âm Âm buồn bực, xách theo cặp sách đi về nhà, nghĩ đến vừa rồi vẻ mặt Lục Quyết như có thâm ý khác, khi cởi giày, lơ đãng nhìn bản thân trong gương.
Trừ đi vẻ mặt hơi tái nhợt, ngực hơi nhỏ, còn lại có vấn đề gì à?
Thẳng nam ngu ngốc thì biết gì.
Người theo đuổi cô dài dằng dặc, nói ra có hù chết anh ta không?
Cô buồn bực trở về phòng, khi đi ngang qua phòng Lục Quyết, hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
Vừa rồi mồ hôi đầy người, Thẩm Âm Âm tắm rửa trước, rồi pha một cốc nước đường đỏ, chuẩn bị làm bài tập.
Mở cặp sách ra, bên trong hỗn độn rối loạn.
Thẩm Âm Âm lấy sách vở ra, đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
Không thấy quyển sổ màu đen kia.
Thẩm Âm Âm lục tung cặp xách lên cũng không thấy, sau khi lục tung lên, bày tất cả đồ lên giường, cũng không có.
Hoặc trên xe taxi cô vừa ngồi, hoặc chỗ mà cô ngồi xổm.
Não bộ cô đình trệ vài giây, sau khi phản ứng lại, đầu tiên đi gõ cửa phòng Lục Quyết.