Cố Mạc đeo kính, nghiêm túc lật xem tài liệu, thỉnh thoảng lại quan tâm liếc măt nhìn Tiếu Nhiễm đang làm bài tập trên bàn học. Nhìn thấy cô trầm tư cắn bút, chốc lát lại chu môi nhíu mày, thì lộ ra vẻ yêu chiều tươi cười.
Anh bỏ tài liệu xuống, đi tới dán ngực vào lưng cô, ôm chặt hông cô hỏi:”Không làm được sao?”
“Anh bận mà. Em còn muốn suy nghĩ thêm.” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, cười hai tiếng với Cố Mạc.
Cô biết Cố Mạc bận rất nhiều việc, có một bàn lớn văn kiện kia đang chờ anh duyệt.
Cô không muốn làm chậm trễ công việc của anh.
Cố Mạc nhìn thoáng qua bài tập, cười nói:”Ở BE em thử vẽ thêm vĩ tuyến đi.”
Tiếu Nhiễm nghe lời cầm lấy thước vẽ một đường, nghiêm túc nghiên cứu:”Em hiểu rồi. Lại ở điểm C và BE vẽ vuông góc. Sau đó….”
Tiếu Nhiễm như bừng tỉnh, hưng phấn quay đâu nói cách giải với Cố Mạc.
Tiếu Nhiễm lại gần, cảm động ôm mặt Cố Mạc:”Chồng, anh chính là cứu tinh của em!”
Cố Mạc vỗ vỗ đầu Tiếu Nhiễm, cưng chiều nói:”Có khó khăn gì thì tìm chồng!”
Tiếu Nhiễm dùng sức gật gật đầu, rồi lại tiếp tục làm bài.
Cố Mạc đẩu gọng kính, tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu tài liệu. Tuy rằng ánh mắt anh luôn đặt trên đống văn kiên, nhưng chỉ cần Tiếu Nhiễm gặp khó khăn anh lập tức buông văn kiện xuống chỉ điểm cho cô.