Cố Mạc đến giờ mới ngửi thấy mùi cháy, nhanh chóng cầm cái xẻng lật lên.
Nhìn thấy Cố Mạc chân tay luống cuống, Tiếu Nhiễm cảm thấy rất thú vị.
Trong ấn tượng của cô anh là người rất trầm ổn, bình tĩnh, bày mưu tính kế, giờ này vì cô mà kích động như một đứa trẻ.
Rốt cuộc cũng chiên xong bít tết, đặt lên bàn rồi, Cố Mạc mới lau mồ hôi.
Tiếu Nhiễm kiễng chân lên lau giúp anh:”Chồng, anh vất vả rồi!”
“Về sau lúc anh đang nấy cơm, em không được vào đây!” Cố Mạc bất đắc dĩ liếm môi một cái.
Cô ở đây sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến anh, làm cho trù nghệ của anh mất tiêu chuẩn. Hôm nay làm bít tết thiếu chút nữa thì không ăn được nữa.
“Không! Em có thể hỗ trợ cho anh được mà?” Tiếu Nhiễm lấy lòng nói. Nhìn anh nấu cơm là một loại hưởng thụ, cảm giác ngọt ngào. Cô cũng không muốn bỏ qua quyền lợi này.
Cố Mạc mang hết đồ ăn lên bài nói với Tiếu Nhiễm:”Em chỉ làm trơ ngại thôi chứ không giúp được gì. Đi thôi, ăn cơm!”
Tiếu Nhiễm lập tức đi theo sau Cố Mạc ra khỏi nhà bếp.
Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm vuốt vuốt cái đuôi ngựa, trong lòng không khỏi rung động. Anh duỗi thẳng cánh tay, gỡ cái đuôi ngựa kia xuống.
“Mãi em mới buộc lên được! Sao anh lại tháo xuống?” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
“Nó làm anh cảm thấy mình đang làm tội ác, dụ dỗ trẻ vị thành niên…” Cố Mạc ném cái chun vào thùng rác. “Từ nay ở cạnh anh không được buộc tóc đuôi ngựa nữa!”
“Chú, là do em trẻ trung, chứ không phải lỗi của đuôi ngựa.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi.