"Để em! Âu sườn quá nặng!" Tiếu Nhiễm không đưa âu sườn cho Cố Mạc, cố gắng bê lên, đổ ụp vào trong nồi.
Trước khi đường bắn lên, Cố Mạc đã ôm lấy eo Tiếu Nhiễm, kéo cô ra sau: "Có bị bỏng không?"
Tiếu Nhiễm vẫn còn kinh hồn lắc đầu.
Hóa ra nấu cơm không phải chuyện đơn giản như vậy.
Cô quá ngây thơ!
Cố Mạc đẩy Tiếu Nhiễm ra sau mới tiến lên đảo chảo sườn. Mãi đến khi sườn đổi màu, anh mới nói với Tiếu Nhiễm: "Nước!"
Tiếu Nhiễm vội vàng đưa nước tới.
"Đổ vào nồi!" Cố Mạc chỉ huy Tiếu Nhiễm.
"Cố Mạc, có phải em ngay cả tư cách phụ bếp cũng không đủ không?" Tiếu Nhiễm vừa đổ nước, vừa chảy nước mắt.
Cô đúng là không phải là một người vợ tốt.
Cố Mạc đau đến mức cầm đũa cũng không xong vậy mà cô chẳng nấu được cho anh đồ ăn ngon miệng.
Cố Mạc cất lọ gia vị rồi kéo Tiếu Nhiễm vào lòng: "Là vì ngay lần đâu tiên em đã muốn thử món khó như sườn kho tàu, không trách em được. Làm nhiều lần sẽ quen thôi!"
Lúc này, Tiếu Nhiễm mới nở nụ cười: "Em là con gián bất tử!"
"Được, đi đun nồi nước để lát nữa còn trần bông cải xanh!" Cố Mạc vỗ má Tiếu Nhiễm, yêu chiều nói.
"Được!" Tiếu Nhiễm lại khôi phục ý chí chiến đầu, bắt đầu bận rộn.
Đun nước xong, Cố Mạc ôm lấy eo Tiếu Nhiễm, nắm tay cô, hướng dẫn cô làm bò bít tết.
Một bữa cơm, nói là Tiếu Nhiễm làm kì thật thì có hơn một nửa công lao là của Cố Mạc.
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc áy náy: "Ông xã, anh dạy em nấu cơm có được hay không?"
"Tay em xanh xao, nhỏ bé như vậy làm sao anh nỡ để em làm đầu bếp chứ?" Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm, để lên môi khẽ hôn, "Ngày mai dì Lưu trở lại rồi!"
"Em quá dốt!" Tiếu Nhiễm tự trách cắn môi.
"Em là công chúa nhà chúng ta. Xuống bếp không phải việc của em!" Cố Mạc cúi đầu, tì trán mình lên trán Tiếu Nhiễm, yêu chiều nói.
"Thế việc của em là gì?" Tiếu Nhiễm tò mò chớp mắt.
"Làm bà xã của anh!" Cố Mạc cười che môi Tiếu Nhiễm lại, "Cùng lên giường với anh....."
Tiếu Nhiễm đỏ mặt, đẩy Cố Mạc ra: "Sao anh không mua búp bê tình dục ý?"
"Búp bê tình dục cũng đâu có yêu anh chứ?" Cố Mạc hợp tình hợp lý nói.