Nói tạm biệt với Cố Mạc, Tiếu Nhiễm đi vào trong trường học.
Cố Mạc đứng tại chỗ, nhìn Tiếu Nhiễm biến mất trong biển người thì mới ngồi vào xe, lái đi.
Mấy ngày nay là ngày quan trọng nhất của cô, anh không khỏi lo lắng.
Nhưng mà, anh rất tin tưởng cô.
Nghĩ đến nửa năm nay Tiếu Nhiễm đã tiến bộ rất nhiều, anh cũng yên tâm hơn.
Trở lại công ty, vừa mới tiến vào văn phòng, Trịnh Húc đã cầm cặp hồ sơ đi tới.
"Cố Tương, đây là kế hoạch hợp tác giữa chúng ta và EPS, boss xem qua!"
Cố Mạc hờ hững chấp nhận lấy hồ sơ, mở ra, vừa nghiêm túc hỏi: "Trợ lý Trịnh, cậu cho rằng kế hoạch này có khả năng thành công bao nhiêu? Mạo hiểm bao nhiêu phần trăm? Vốn đầu tư và lợi nhuận như thế nào?"
"Tôi cảm thấy về phương diện chữa bệnh về não trong nước còn rất nhiều lỗ hổng. EPS có rất nhiều trang thiết bị quan trọng và rất nhiều nhân viên ưu tú. Tôi cảm thấy cũng có khả năng. Nhưng nguy hiểm khoảng chừng 40%. Nếu nghiên cứu không thành, thì vốn đầu tư của chúng ta sẽ không thu hồi lại được, chỉ khi nào nghiên cứu thành công, lợi nhuận của chúng ta mới tăng gấp bội!" Trịnh Húc cực kỳ bình tĩnh phân tích.
"Xem ra cậu nghiên cứu rất kỹ!" Cố Mạc hài lòng ngẩng đầu nhìn Trịnh Húc.
Trịnh Húc lễ phép gật đầu: "Vâng ạ!"
Cố Mạc đưa hồ sơ cho Trịnh Húc: "Cậu theo dõi toàn bộ quá trình. Có vấn đề gì thì báo với tôi!"
"Được!" Trịnh Húc nhận lấy cặp hồ sơ, định ra ngoài thì bị Cố Mạc gọi lại.
"Hôn tễ của cậu và Lynda là do bạn học cũ lên kế hoạch sao?" Cố Mạc làm như vô tình hỏi.
"Vâng ạ!" Trịnh Húc cười nhạt, "Cố tổng cũng có ý đó sao?"
"Chỉ có cậu hiểu tôi!" Cố Mạc hào sảng cười to.
Trịnh Húc thông minh ở chỗ là có rất nhiều chuyện không cần anh nói rõ mà anh ấy có thể đoán được tâm tư của anh rồi.
"Xem ra túi tiền chuẩn bị nhỏ máu rồi!" Trịnh Húc nhún vai.
"Tất nhiên rồi!" Cố Mạc thản nhiên cười.
"Vậy để tôi nói với bạn học một tiếng để cậu ta liên hệ với boss!" Trịnh Húc cười.