Cố Mạc cố nén, giọng thô cứng nói.“Anh ra đi được không?”
Tiếu Nhiễm nhỏ giọng năn nỉ.“Em thật chặt.”
Cố Mạc chẳng nhứng không đáp ứng yêu cầu của Tiếu Nhiễm, ngược lại bế cô lên, bắt đầu một lần nữa…Hồi lâu sau, Cố Mạc mới buông Tiếu Nhiễm ra, giúp cô sửa sang lại quần áo.“Lần sau không được viện cớ này nữa!”
Tiếu Nhiễm gỡ tay Cố Mạc ra, “Chúng ta đi cả nửa ngày, anh ấy sẽ lo lắng.”
“Anh ta hẳn là hiểu được chúng ta đang làm gì.”
Cố Mạc vẫn ôm chặt Tiếu Nhiễm nói, “Đi ăn với anh.”
“Không!”
Tiếu Nhiễm lập tức từ chối, “Là em đi với Trần Lương, chứ không phải với anh.”
“Anh gọi điện cho anh ta.”
Cố Mạc lấy điện thoại di động ra.“Không được!”
Tiếu Nhiễm đoạt lại điện thoại.
Anh gọi cho Trần Lương chẳng phải muốn cho đối phương biết rõ giữa bọn họ đã sảy ra chuyện gì sao? Anh không ngại sao?Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, cụng vào trán cô nói: ”
Nha đầu, đi ăn với anh.”
“Năm người càng náo nhiệt.”
Tiếu Nhiễm khẽ cười nói: ”
Với lại anh không phải bạn trai của em, em không có nghĩa vụ phải ăn cơm với anh.”
Gương mặt tuấn tú của Cố Mạc trở nên lo lắng: ”
Em nói cái gì?”
“Anh vẫn đang trong giai đoạn thử thách,”
Tiếu Nhiễm cười trả lời, “Cho nên không tính là bạn trai của em.”
“Đã lên giường rồi, còn không tính là bạn trai?”
Cố Mạc bất mãn nhăn mũi.“Đó lại bị anh…cưỡng! Không tính.”
Tiếu Nhiễm nói xong, dùng sức đẩy Cố Mạc ra, xoay người mở cửa phòng bao chạy ra ngoài.Cố Mạc chống nạnh, không biết làm thế nào cắn môi.Anh làm thế nào để trói chặt cô bây giờ?Dốc hết ruột gan ra rồi, nhưng cô còn không thừa nhận vị trí của anh.Xem ra con đường theo đuổi vợ này thật gian nan, phải suy tính kỹ càng.Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Mạc không theo kịp, liền dừng bước, quay đầu gọi: ”
Ông Mực, anh còn không mau lên?”
Cố Mạc mím môi, bất đắc dĩ đi tới: ”
Nha đầu, khi nào anh mới được lên vị trí chính thức?”