“Em không thể để cho người đàn ông của em ghen.” Tiếu Nhiễm cầm cánh tay Cố mạc, ngây thơ cười nói.
“Thật ra em không cần để ý đến anh, anh biết em chỉ là bạn với cậu ta.” Cố Mạc ôm cô, cười nói.
“Em ngửi được mùi nói dối.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nhéo mặt anh.
“Em cứ thế hi vọng anh thể hiện sự ghen tuông của anh ra sao?” Cố Mạc nhíu mày.
“No, em không muốn thấy anh ghen, tuy nhiên thật sự là anh đang ghen.” Tiếu Nhiễm dùng lực xoa mặt anh, cười trả lời.
Cô nhận ra chính mình không biết từ lúc nào bắt đầu thích xoa mặt anh, khiến khuôn mặt anh tuấn của anh bị biến hình, để cho cô có một loại cảm giác thành tựu. Ngoài cô ra, ai dám hành hạ khuôn mặt anh như thế?
Cố Tương ngồi ở phía trước vốn không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Cô có thể ngạo mạn nói với Tần Viễn Chu là đã quên đi, nhưng lại không có cách nào để cho chính mình quên đi.
Dường như Tần Viễn Chu đã trở thành một loại ma chú, làm rối loạn lòng cô.
Dưới ngòi bút của cô, cô đã viết ra quá nhiều câu chuyện tình yêu lãng mạn, cũng nghĩ rằng mình chân chính không lâm vào tình yêu, nhưng không cách nào giống như viết tiểu thuyết, không thể giữ tỉnh táo được, trái tim luôn bị loạn nhịp rối tinh rối mù.
Cô không phải chưa từng hôn đàn ông, vì sao một nụ hôn của Tần Viễn Chu mà khiến cho cô quyến luyến mãi không quên?
Dường như trên môi cô vẫn còn giữ hương vị bạc hà nhàn nhạt kia.
Đột nhiên cô ảo não dẫm phanh dừng xe, thất vọng nhìn về phía trước.
“Chị Cố Tương, làm sao thế?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi han.
Cố Tương bị Tiếu Nhiễm làm thức tỉnh. Cô lập tức khởi động xe lần nữa, làm ra vẻ như không có gì, nói: “Có chó lạc, không sao!”