“Anh, trong tay anh cái gì cũng không có, muốn thắng em và nhóc Tương, không phải anh quá ảo tưởng rồi sao?” Cố Nhiên kiêu ngạo nói.
“Không thử sao mà biết được?” Cố Mạc nói xong, quăng ra ba quân bài.
Cố Nhiên lập tức ngồi thẳng người…
Đến lượt Cố Tương…
Mấy phút sau, vẻ mặt Cố Nhiên trở nên căng thẳng, Cố Tương cũng bắt đầu nhíu mày.
Tiếu Nhiễm nhìn bài trong tay Cố Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười.
Mặc dù quân bài Đại Vương và Tiểu Vương đều nằm trong tay Cố Nhiễn, nhưng Cố Mạc có biện pháp làm cho Cố Nhiên phải đánh ra cả 2 quân bài. Mà trong tay Cố Mạc lại có 2 quân bài mạnh nhất. Nếu trong tay Cố Nhiên và Cố Tương không có bom, thì Cố Mạc thắng chắc rồi.
Khi Cố Mạc dùng đối nhị đánh lên bài của Cố Tương, không ai đánh thêm được nữa.
Cố Mạc cười ngả bài.
3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, tám quân bài.
“Địa chủ thắng!” Cố Mạc trầm giọng cười.
“Cố Mạc, sao anh dám chắc đối nhị chính là lớn nhất?” Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
“Anh làm cho Cố Nhiên phải đánh ra hai quân bài Vương, chỉ cần không có bom, anh là lão đại rồi.” Cố Mạc nhàn nhạt nói, “Mà anh đã sớm tính ra trong tay bọn họ có những quân nào. Cho nên chúng ta tất thắng!”