Muộn như vậy rồi anh không ngủ được lại còn nói phải làm việc.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là làm việc điên cuồng sao?
“Không để cho công việc quấn lấy, anh sợ anh sẽ không thể cưỡng lại được, xông vào giúp em tắm rửa.” Cố Mạc đặt tay lên đùi Tiếu Nhiễm, mê hoặc cười nói.
“Nham hiểm! Trong đầu anh không thể nghĩ cái gì khác được à?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt trừng mắt.
“Không thể! Bởi vì mùi hương của em lúc nào cũng quẩn quanh bên mũi anh.” Cố Mạc liếm môi, cười nói.
Tiếu Nhiễm xấu hổ ngượng ngùng nói:”Chú, anh rất khó chịu sao?
“Em sờ thì biết!” Cố Mạc thô giọng nói.
Tiếu Nhiễm lập tức khoanh tay lại “Để em xuống dưới. Em muốn đi ngủ!”
“Không đùa đâu. Khó chị anh cũng sẽ nhịn xuống. Nha đầu của anh vẫn còn yếu.” Cố Mạc gác cằm lên đầu vai Tiếu Nhiễm, ảm đạm nói.
Mẹ đã làm bác sĩ phụ khoa mấy chục năm, nếu ngay cả mẹ cũng nói không dám chắc có thể chữa khỏi cho cô ấy, chỉ e hi vọng là cực kỳ bé nhỏ. Có thể thấy được, cô bị thương nghiêm trọng đến thế nào.
Anh không thể để vết thương đó làm tổn hại đến cuộc sống của cô được.
Anh sẽ đợi cho đến cho đến khi cô khỏe lại.
Tiếu Nhiễm an tâm nép vào lòng Cố Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên ngực trái của anh, lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ mà trầm ổn.
“Cố Mạc, anh chấp nhận yêu một cô gái không hoàn mỹ sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Cố Mạc vuốt ve đầu Tiếu Nhiễm, quan tâm hỏi.
“Chắc là không rồi.”Có lẽ Cố Mạc không muốn trả lời trực tiếp.
“Nha đầu, em đang học thuật đọc tâm sao?” Cố Mạc dùng sức gõ vào đầu Tiếu Nhiễm.