“Có thể!” Tiếu Nhiễm lập tức tiến lên ôm lấy eo của Cố Mạc.
Quen biết đến bây giờ, cơ hội anh xuống bếp chắc cũng không đến được năm ngón tay, nhưng cô vẫn nhớ cảm giác hạnh phúc khi anh xuống bếp vì cô.
“Cảm động như vậy?” Cố Mạc lộ ra vui mừng cười.
“Đương nhiên!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo mà loạng choạng.
“Buông tay được chưa.” Cố Mạc chỉ vào hai tay của Tiếu Nhiễm đang ôm mình, âm thanh trầm thấp ra lệnh: “Em không buông tay thì sao anh đi nấu cơm được?”
Tiếu Nhiễm khẩn trương buông eo anh ra, theo sau anh đi vào bếp: “Cố Mạc, em muốn giúp anh.”
“Em chỉ cần ngồi chờ là được rồi.” Cố Mạc cài tạp dề, bắt đầu bận rộn.
“Em giúp anh thái đồ.” Tiếu Nhiễm không muốn giống như một phế vật chỉ biết đứng không, cho nên cầm lấy dao, vội vàng thái đồ.
Cố Mạc vừa thấy dáng vẻ vụng về kia của cô, lập tức đi qua, túm lấy dao trên tay cô: “Đừng động vào.”
“Cảm giác mình như phế vật.” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ, u oán nói.
Cố Mạc im lặng vài giây, cười mở miệng: “Nha đầu, trong tủ bát có giá cắm nến và ngọn nến, em bày ra đi.”
“Còn có ngọn nến?” Tiếu Nhiễm lập tức hưng phấn mà thét chói tai: “Cái này em có thể làm được, quá lãng mạn rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Tiếu Nhiễm, Cố Mạc lộ ra nụ cười bình tĩnh. Giống như phản ứng của cô đã sớm trong dự đoán của anh.
Tiếu nhiễm ôm một đống lớn giá cắm nến và ngọn nến chạy đến nhà ăn, dọn xong, đốt nến, sau đó giống như đứa ngốc nhìn ánh sáng đó mà cười ngớ ngẩn.
Không khí này, người trong lòng tự tay xuống bếp nấu cơm cho cô, cô còn có thể yêu cầu gì nữa?
Giống như trong mơ vậy.
Dì Lưu rời đi, trước đó đã chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, cho nên Cố Mạc nấu bữa tối không mất quá nhiều thời gian.
Ánh sáng, đồ ăn ngon, rượu đỏ....
Tiếu Nhiễm không tin nhìn thức ăn tinh xảo trên bàn, không nghĩ tới Cố Mạc trong thời gian ngắn vậy mà mân mê ra nhiều thức ăn ngon như thế.
Anh cầm một ly sữa ấm từ trong bếp đi ra, đặt trước mặt Tiếu Nhiễm đang cầm ly rượu đỏ, nói: “Cái này mới là của em!”