Phim chiếu hết rồi, Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm đi ra khỏi rạp chiếu phim:”Muốn ăn gì?”
“Tùy. Hôm nay em rất vui, ăn gì cũng được.” Tiếu Nhiễm ngọt ngào cười nói.
“Không có ánh nến, không có hoa tươi, em sẽ không thất vọng chứ?” Cố Mạc vuốt tóc Tiếu Nhiễm, lo lắng hỏi.
“Có anh là đủ rồi.” Tiếu Nhiễm dừng lại trước mặt Cố Mạc, vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Nến, hoa tươi, tiêu tiền vào mấy thứ này có thể mua được lãng mạn, đối với cô mà nói không có chút chờ mong nào.
Cô thích anh hôm nay vì cô làm làm tất cả.
Khi anh “nối giáo cho giặc” là cô, bẻ gãy cổ tay Dương Nguyệt Quyên, đuổi mẹ con bà ta ra khỏi nhà họ Tiếu, sự cảm động trong lòng cô không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Đó là mới đáng quý giá nhất, là sự lãng mạn mà tiền không thể nào mua được.
Bởi vì anh yêu cô!
“Phố XX mới mở một nhà hàng Đông Bắc, nghe Lynda nó bọn họ có rượu nho ướp lạnh ngon lắm.” Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm, “Nếu em không chê đạm bạc, chúng ta đi nếm thử.”
“Đương nhiên là vừa lòng rồi!” Tiếu Nhiễm hưng phấn nhảy lên người Cố Mạc, “Cuối cùng anh vẫn sẽ không cho em uống rượu!”
“Chỉ được uống một ngụm. Không được uống nhiều.” Cố Mạc thô giọng ra lệnh.