Khúc Vĩnh Lâm cùng người của mình trở về núi Tản lúc tối hẳn. Vừa về đến nơi, vị trưởng hộ đã cho gọi hai phó tới để họp bàn. Sau khi nghe hữu phó hộ là Mai Đình báo cáo tình hình, Khúc Vĩnh Lâm cũng đem chuyện ở Phong Châu kể lại, rồi hỏi phương sách ứng phó. Tả phó hộ Đoàn Xuân Huy hùng hổ nói:
- Có gì mà phải sợ chứ. Đám chó Tống đó dám tìm đến đây thì ta cứ đánh cho chúng một trận, cho không còn manh khố mà trở về. Đây là Tản Viên, là thần địa của đất Việt chứ có phải cái chợ đâu mà muốn đến thì đến. Nếu hôm đấy tôi không vắng mặt, bọn chúng đã tàn phế hết cả rồi. Cũng tại ông Đình ngăn cản đấy. Lũ chó ấy, thật láo toét.
Họ Đoàn cứ thế mắng chửi, như thể trước mặt đang là đám người Tống. Khúc Vĩnh Lâm đã quá hiểu bản tính người phó của mình, chỉ nhẹ giọng nói:
- Với kẻ khác thì có thể vậy, nhưng đám người Tống này thì khác, không thể đường đột khinh suất được. Chú Huy nên nhớ, với những gì ta thăm nắm được, đám người Tống đó chính là những kẻ đã đến Dương gia đường c·ướp đi Hắc Long Trảm Nguyệt đao, đồng thời ra tay s·át h·ại hơn bốn mươi người của Dương gia, trong đó có cả thủ lĩnh Dương Vinh. Dương thủ lĩnh võ nghệ ra sao, Dương gia đường và Phong Châu vận thế lực lớn mạnh thế nào hẳn ta đã rõ. Bọn chúng dám ngang nhiên đến đây yêu sách, tất phải có thực lực.
Đoàn Xuân Huy "hứ" một tiếng rõ to rồi nói:
- Dương Vinh võ nghệ tuy cao nhưng chỉ có một mình, những kẻ xung quanh đều không đáng kể đến. Người Phong Châu tuy đông đến vài trăm, nhưng phần nhiều phân tán. Anh Lâm, đâu có thể lấy Phong Châu ra so sánh với Tản Viên ta được chứ. Trăm năm trước, hơn năm nghìn tên chó Tống, trong đó cũng có không ít cao thủ Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Côn Lôn vây đánh Tản Viên ta. Cuối cùng thì sao, chẳng phải mồ mả chúng vẫn đắp thành núi, thây vẫn đổ tắc sông? Lần này cũng vậy cả thôi. Mà không phải đợi đến mười ngày, mai bác hãy để tôi cùng anh em xuống núi. Huy tôi sẽ trói chúng về đây cho bác xử tội.
Đến lúc này, Khúc Vĩnh Lâm không chịu được cái nóng nảy của họ Đoàn nữa:
- Thôi được rồi.
Rồi quay sang Hữu phó hộ:
- Chú Đình, ý chú thế nào?
Mai Đình độ ngoài tứ tuần, cũng trạc tuổi với Đoàn Xuân Huy nhưng tính tình điềm đạm hơn.
- Bác trưởng, theo tôi chúng ta nên bình tĩnh, không cần thiết phải hành động ngay lúc này. Hết mười ngày, kẻ địch sẽ tự tìm đến. Điều quan trọng lúc này là phải điều tra, thăm nắm xem bọn chúng như thế nào, mạnh yếu ra sao để có sự phòng bị?
Vừa dứt lời, Đoàn Xuân Huy đã phản bác:
- Cần gì phải điều tra. Không phải cái tên cầm tiêu trong số chúng đã thượng đài ở Kiếm hội, bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi. Chúng ta sợ gì chứ.
- Cái này ...
Mai Đình không đến dự kiếm hội, không nắm được sự tình nên chưa biết phải nói lại thế nào. Khúc Vĩnh Lâm vì không muốn cả hai tiếp tục đôi co, bèn ra chỉ thị:
- Việc này ta đã có chủ kiến. Trước mắt, tất cả tạm thời án binh, chớ vội vàng mà đánh động đến đám người Tống. Chú Đình lo việc theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng. Kẻ địch rất nguy hiểm, vì vậy phải thật cẩn thận, phàm có điều gì bất thường lập tức báo về. Thêm nữa, ngày mai chú hãy đến Hoàng gia trang, ở đấy có Trảm Trần kiếm. Nếu ta đoán không nhầm, rất có thể đám người Tống đã qua đó, ta có thể có thêm thông tin về chúng. Còn chú Huy hãy sắp xếp, bố trí lại lực lượng. Ngoài Tân Thủ, hãy bố trí thêm Thủ Tứ về các thôn để tăng cường phòng bị, Thủ Ngũ sẽ phụ trách Đền Hạ, còn lại từ Thủ Lục tới Thủ Bát, toàn bộ tập trung bảo vệ đền Trung và Đền Thượng. Ta cần tăng cường tuần tra canh gác, đặc biệt là lúc đêm tối. Chú Huy sẽ trực tiếp phụ trách việc này, tuyệt đối không để chuyện tại Dương gia đường được phép lặp lại. Hai chú lưu ý, an toàn của núi Tản Viên cùng mười tám thôn xứ Đoài là ưu tiên số một. Khi chưa có lệnh của ta, không ai được phép tự ý hành động, rõ rồi chứ.
Lệnh đã ban ra, Mai Đình lập tức nghe theo, Đoàn Xuân Huy dù có ý riêng cũng không dám cự cãi.
- Hai chú về nghỉ, sáng mai lập tức triển khai.
Hai người vừa rời bước đi thì:
- Khoan đã, việc này các họ đã biết cả chưa?
Khúc Vĩnh Lâm cất tiếng hỏi, Mai Đình báo lại:
- Việc này khó giấu, các họ đều đã nắm được cả.
Khúc Vĩnh Lâm chỉ gật đầu, không nói thêm gì cả.
Ngày hôm sau, ngay đầu giờ trưa, mười sáu vị tộc trưởng đại diện cho các dòng tộc lớn nhỏ của mười tám thôn xứ Đoài, nằm rải rác quanh chân núi Tản đã kéo về đền Trung, cũng là bản doanh của phái Tản Viên. Tản Viên Hộ, hay còn được giang hồ gọi là phái Tản Viên vốn được lập ra từ hương ước của mười tám thôn, lấy việc bảo vệ thần khí núi Tản và các thôn làm tôn chỉ. Đây không hẳn là một võ phái, càng không giống một bang hội. Người của Tản Viên xuất phát từ việc bảo vệ các đền thờ mà được gọi là Thủ Hộ, tùy theo tuổi tác, phẩm hạnh và võ nghệ mà phân cấp bậc, lần lượt theo thứ tự được gọi là Thủ nhất, Thủ nhị, Thủ tam - hay còn được gộp chung gọi là Tân thủ - đến cao nhất là Thủ Bát. Tất cả đều là con em xứ Đoài, được tuyển chọn từ năm lên bẩy, lên tám, coi việc nhập Thủ là chí nguyện. Đứng đầu Tản Viên là Trưởng hộ, trưởng quản mọi việc. Tuy là người đứng đầu, nhưng trưởng hộ cũng phải tuân theo hương ước, phàm những việc hệ trọng đều phải có sự họp bàn thống nhất của các tộc trưởng, ngay như việc lập trưởng hộ cũng vậy.
Khúc Vĩnh Lâm thuật lại toàn bộ sự việc liên quan đến đám người Tống, bao gồm việc c·ướp đao và v·ụ t·hảm s·át tại Dương gia đường. Dù đã cố gắng nói giảm nói tránh, những tin tức đưa ra vẫn khiến các trưởng tộc hoang mang lo sợ. Họ Khúc phải tìm cách trấn an cũng như khẳng định đảm bảo an toàn cho toàn bộ xứ Đoài. Sau một canh giờ, tất các cũng chịu rời đi. Trong số đó, Khúc Vĩnh Lâm cho mời lại các ba vị trưởng tộc họ Ngô Thì, Nguyễn Đình và Trần Văn, cũng là ba dòng tộc lớn và có tiếng nói hơn cả. Mấy người cùng ra vườn hoa nơi hậu điện:
- Ông trưởng Lâm cho gọi chúng tôi lại, chắc không phải chỉ để uống chén trà mạn này chứ?
Trưởng tộc họ Nguyễn Đình, cũng là người lớn tuổi nhất lên tiếng. Khúc Vĩnh Lâm đáp:
- Đúng vậy, tôi cho mời các vị ở lại, quả thực là có chuyện muốn bàn trước với các vị.
- Ông trưởng Lâm cứ nói.
Khúc Vĩnh Lâm thong thả nhấp một ngụm trà trước khi nói:
- Các vị, Lâm tôi được sư phụ, mọi người và các dòng tộc tin tưởng, giao trọng trách trưởng quản của Tản Viên Hộ, đến nay đã hơn mười lăm năm, bảo ngắn thì không phải là ngắn, mà bảo dài cũng không phải. Những năm qua, tôi tập trung chủ yếu vào việc quản lý, giải quyết các sự vụ của bản hộ, cốt mong sao không phụ sự ủy thác của các dòng tộc. Nhưng thời gian thấm thoắt, cũng đã đến lúc cần phải có những lo nghĩ rộng hơn.
Vị trưởng hộ ngưng lại một nhịp, rồi nói tiếp:
- Hai vị tả phó hộ và hữu phó hộ, các vị thấy thế nào?
Câu hỏi khiến ba vị trưởng tộc đánh mắt nhìn nhau. Dù có chủ kiến, cả ba đều e ngại không dám nhận xét. Khúc Vĩnh Lâm lại nói:
- Xét về võ nghệ, tả phó hộ có tư chất thiên phú, quả thực là một kì tài hiếm có, ngay bản thân tôi cũng không thể so bì. Về tính tình, chú ấy cũng là người nhiệt thành, khảng khái, duy có sự bộc trực, nóng nảy là hơi thái quá, chỉ chú tâm luyện võ mà ít để tâm đến các sự vụ của bản hộ. Còn hữu phó hộ thì điềm đạm, thâm tư hơn, suy nghĩ, giải quyết công việc luôn cặn kẽ, thỏa đáng, chỉ tiếc là tư chất võ nghệ có hạn, khó mà có thể thăng tiến thêm được. Giá như hai người có thể gộp nhặt những ưu điểm hòa với nhau thì thật là tốt biết bao.
Ba vị trưởng tộc chưa hiểu dụng ý, một người liền dò hỏi:
- Ý ông trưởng là? Có phải ông chưa hài lòng với hai vị ấy, muốn tìm người khác để thay thế.
Khúc Vĩnh Lâm nghe vậy thì bật cười, xua tay đáp:
- Lâm tôi không có ý như vậy. Con người đâu phải thập toàn, mỗi người mỗi ưu khuyết, có được hai trợ thủ như chú Huy và chú Đình, Lâm tôi còn dám mong gì hơn chứ. Điều tôi đang trăn trở, muốn thỉnh ý kiến của các vị là việc khác, có thể nói là ngược lại với suy nghĩ của mọi người. Lâm tôi muốn nhờ các vị xem giúp cho, trong hai người, ai sẽ phù hợp hơn để kế thừa chức vị trưởng hộ?
Nghe nhắc đến chuyện kế thừa chức vị trưởng hộ, cả ba tộc trưởng đều không khỏi bất ngờ, sắc mặt đại biến.
- Ông trưởng Lâm muốn tìm người thay thế mình ư?
- Không phải sắp có nguy biến gì đấy chứ? Chẳng phải ông đã bảo là đám người Tống kia không đáng ngại rồi mà?
Thấy mọi người có vẻ hốt hoảng, Khúc Vĩnh Lâm ôn tồn nói:
- Các vị, hãy bình tĩnh. Đúng là đám người Tống khiến ta phải đau đầu, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến chúng cả. Các vị xem, Lâm tôi bây giờ cũng đã ngũ tuần, tóc đã pha sương cả rồi, đâu còn trẻ trung gì nữa. Thôi thì cũng phải tính dần đi chứ.
Một vị trưởng tộc thốt lớn lên:
- Nhưng đâu nhất thiết phải bàn việc đó vào lúc này?
Khúc Vĩnh Lâm đáp:
- Việc này thực ra tôi cũng đã nghĩ đến lâu rồi, nay tiện có các vị tập trung về đây nên muốn thỉnh ý kiến các vị. Việc này chỉ là dự trù chứ tôi cũng chưa có ý định thoái thác trọng trách, mọi người chớ vội lo lắng. Vả lại...- họ Khúc bất ngờ trầm giọng - Vạn vật vô thường, chẳng thể đoán định. Tản Viên giữ việc bảo vệ phúc khí thần địa của nước Việt, không thể để lâm vào tính thế không có người quản lãnh. Vì vậy, dự phòng trước vậy cũng là điều nên làm.
Nghe đến đây, tất cả đều hiểu tâm tư của trưởng hộ, cũng hiểu rằng mối nguy từ đám người Tống to lớn hơn như những gì đã được truyền đạt.
- Việc này dù gì cũng là đại sự, sao ông trưởng không đưa ra ban nãy, có đủ các họ.
Khúc Vĩnh Lâm:
- Tôi đã nói rồi, việc này chỉ là tính trước để đó, vì vậy chưa cần thiết phải đưa ra nghị bàn. Mọi người đang bận lo đám người Tống, không nên có thêm chuyện ồn ào. Lâm tôi hôm nay chỉ là xin thỉnh ý kiến của ba vị.
Một vị trưởng tộc lại nói:
- Ông trưởng Lâm cho gọi chúng tôi lại, ắt đã có sẵn chủ ý. Xin cứ nói.
Khúc Vĩnh Lâm đáp:
- Việc chọn lựa trưởng hộ vẫn là ở hội đồng tộc trưởng,Lâm tôi chỉ là xin trước ý kiến của các vị. Ai kế thừa chức vị trưởng hộ phụthuộc vào thời cuộc, lúc biến động khác, lúc yên bình khác, cũng đồng thời phảiđảm bảo sự đồng thuận, ổn định bên trong.