Lương Nhất Công ôm Tố Như vào lòng, ghì chặt đôi tay. Đến bây giờ, nàng vẫn chưa thôi hoảng sợ, gục mặt vào lòng chàng mà khóc. Tiếng khóc khiến kẻ anh hùng càng động lòng. Lương Nhất Công vỗ về an ủi:
- Mọi chuyện qua rồi, đã có ta ở đây!
Rồi hỏi:
- Tố Như, sao nàng lại ở đây? Sao không có ai đi cùng để bảo vệ vậy?
Đất Khoái và Phong Châu xa xôi cách trở. Lương Nhất Công không thể nào tưởng tượng được tiểu thư của họ Dương, vốn chân yếu tay mềm lại có thể vượt cả mấy trăm dặm để xuất hiện nơi này. Chẳng phải chàng còn vừa mới ở bên? Rốt cuộc vì lẽ gì mà nàng lại tìm đến đây?