Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 107



Giang Tư Úc ở lại Giang Thành ba ngày.

Lại thêm hai ngày nữa chính là Tết Âm Lịch, Giang Tư Úc chỉ ở đến buổi tối. Hai buổi chiều này hai người đều gặp mặt nhau. Lộ Niệm Sơ có hỏi qua Lộ Trạch Thanh có muốn đưa Giang Tư Úc về nhà ăn cơm không.

Lộ Trạch Thanh từ chối.

Hai mẹ con nói chuyện với nhau, Giang Tư Úc ở một bên nghe rất rõ ràng. Tuy hắn chưa chuẩn bị tốt tinh thần gặp mặt nhưng khi nghe Lộ Trạch Thanh từ chối thì hắn vẫn có chút mất mát.

Lộ Trạch Thanh nghe xong điện thoại, kéo Giang Tư Úc đi về phía thang máy.

"Chúng ta đi ăn lẩu thịt bò đi."

"Tối qua em thấy một bình luận ở tài khoản món ngon kia, lẩu thịt bò ở nhà hàng này rất ngon."

"Được."

Giang Tư Úc không có hứng thú lắm, Lộ Trạch Thanh tự hỏi một chút, cậu cũng đoán được đôi chút.

"Hôm trước anh đến tìm em, ông ngoại đã biết."

"Ông đã biết?"

Giang Tư Úc nhếch đuôi lông mày, không rõ Lộ Trạch Thanh nói cái này để làm gì.

"Đúng, biết là anh đến tìm em, cũng biết hai chúng ta đang yêu đương."

Đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh cười hỏi.

"Như thế nào, trong mắt thầy Giang thì em là một tên đàn ông không chịu trách nhiệm sao?"

Ngoài miệng Giang Tư Úc nói "Không phải" nhưng biểu tình lại không phải như vậy.

"Em muốn chọn thời gian chính thức một chút để đưa anh về nhà." Lộ Trạch Thanh nói.

"Nếu anh muốn gặp ông ngoại của em thì hiện tại em có thể đưa anh về luôn."

Lộ Trạch Thanh chưa từng nói những lời này với Giang Tư Úc.

Khi biết cả nhà ông ngoại của Lộ Trạch Thanh đã biết chuyện này, tâm tình của Giang Tư Úc có chút lâng lâng, còn có vài phần nôn nóng.

Giang Tư Úc thích mỗi một câu thẳng thắn của Lộ Trạch Thanh, thích những ánh mắt chứa đầy thâm tình mà chính cậu cũng không hề biết, chính những thứ đó có thể làm cho đáy lòng Giang Tư Úc không thể bình tĩnh.

Giang Tư Úc không nghi ngờ chút nào, chỉ cần hắn gật đầu thì Lộ Trạch Thanh sẽ ngay lập tức dẫn hắn về nhà.

Nhưng hắn không vội vã muốn Lộ Trạch Thanh dẫn về nhà, cũng không vội vã muốn nhận được sự công nhận của người nhà Lộ Trạch Thanh.

Hắn chỉ muốn được Lộ Trạch Thanh khẳng định.

"Lộ Trạch Thanh."

'Tinh' một tiếng, thang máy mở ra, Giang Tư Úc dắt tay Lộ Trạch Thanh ra ngoài.

"Đi ăn lẩu thịt bò thôi."

Khóe môi Lộ Trach Thanh hơi nhếch lên, hai người sóng vai đi vào quán lẩu.

"Em muốn ăn cái gì?"

Lộ Trạch Thanh nhìn thực đơn, gọi hết một lượt các món nổi tiếng ở đây, cậu biết khẩu vị của Giang Tư Úc, không đến mười phút liền gọi xong đồ ăn.

Người phục vụ nhanh chóng đưa nước lẩu lên, Lộ Trạch Thanh lấy điện thoại ra chụp một tấm. Hôm nay không có chuẩn bị quay video nhưng Lộ Trạch Thanh nhìn nồi lẩu này khá ngon, đột nhiên cậu nảy lòng tham, muốn đề cử cho các fans.

Quán lẩu có rất nhiều người phục vụ nên đồ ăn được đưa lên rất nhanh.

Lộ Trạch Thanh bấm mở quay video, Giang Tư Úc thả bò viên và củ cải, khoai tây vào trong nồi. Nhìn đôi tay trắng nõn trong màn hình, tầm mắt của Lộ Trạch Thanh dời đến ngón tay Giang Tư Úc.

Mặc kệ thấy thế nào thì ngón tay của Giang Tư Úc vô cùng đẹp mắt.

"Ăn cái này trước đi, để mười giây liền được rồi."

Lộ Trạch Thanh lên tiếng, nói đùa.

"Thầy Giang, em chân thành mời anh vào tổ chế tác video của tài khoản món ngon."

"Fans của em toàn là tay khống, đôi tay này khẳng định sẽ em có thêm rất nhiều fans."

Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng.

"Được nha."

"Người bình thường không mời được anh đâu."

Lộ Trạch Thanh gắp một miếng thịt, chấm nước chấm, đút cho Giang Tư Úc ăn.

"Vậy em đây hối lộ cho thầy Giang trước."

Giang Tư Úc hưởng thụ việc Lộ Trạch Thanh đút cho ăn, hắn còn có chút chưa thỏa mãn.

"Chỉ như vậy thôi sao?"

Lộ Trạch Thanh nghiêm túc tự hỏi.

"Em ra giá rất cao."

"Anh lại không thiếu tiền." Giang Tư Úc câu lấy ngón tay của cậu, "Thầy Lộ, như vậy không thể thuyết phục anh được."

"Vậy phải làm như thế nào mới khiến thầy Giang đồng ý được?"

"Nếu không em làm nũng một chút đi?"

Lộ Trạch Thanh không để ý mà nhìn hắn, "Có thể suy xét."

"Vậy phải xem thầy Giang có đáng giá để em làm như vậy không?"

Giang Tư Úc cười, tiếp nhận điện thoại của Lộ Trạch Thanh.

"Anh không chỉ có tay đẹp mà còn có thể làm trợ lý và nhiếp ảnh."

Giang Tư Úc đã giúp Lộ Trạch Thanh quay rất nhiều video, hai người phối hợp đặc biệt ăn ý. Hắn cũng thích làm bất cứ cái gì cùng Lộ Trạch Thanh.

Thật ra thì làm bất cứ cái gì.

Chỉ cần cùng Lộ Trạch Thanh ở bên nhau, tâm tình của Giang Tư Úc đều rất thỏa mãn.

Lộ Trạch Thanh cũng gắp một miếng thịt, cho vào miệng rất thơm mềm, kết hợp với nước chấm hơi cay càng làm cho hương vị thêm ngon.

"Ăn ngon thật."

Đôi mắt Lộ Trạch Thanh sáng lên.

"Vậy em ăn nhiều một chút."

Giang Tư Úc tận lực đảm đương một cái máy nhúng lẩu, Lộ Trạch Thanh vừa hưởng thụ 'phục vụ', vừa quay video.

Một bữa lẩu ăn trong hai tiếng.

"No quá."

"Nếu không đi bộ tiêu cơm một chút." Giang Tư Úc cất điện thoại, "Anh vừa mới xem, gần đây có một cái hồ, cảnh đêm cũng không tệ lắm."

Lộ Trạch Thanh không có ý kiến, cậu cũng không muốn tạm biệt Giang Tư Úc nhanh như vậy.

Sáu bảy giờ tối, ánh đèn bên hồ sáng lên, người dân sống xung quanh đây đã quen, mùa hè còn có rất nhiều người đến đây để tản bộ.

Mùa đông thì không có ai nguyện ý ra đây hít khí lạnh cả.

Đương nhiên là loại trừ những cặp đôi đang trong thời kỳ cuồng nhiệt.

Lộ Trạch Thanh cẩm một ly trà sữa nóng hồi, đưa đến bên môi Giang Tư Úc, "Uống một ngụm?"

Giang Tư Úc uống một ngụm, nhíu mày, "Quá ngọt."

Lộ Trạch Thanh cũng cảm thấy quá ngọt.

Một tay Lộ Trạch Thanh cầm trà sữa, tay còn lại bị Giang Tư Úc nắm, bỏ vào vạt áo.

"Tết Âm Lịch sang năm chúng ta có thể ở cùng nhau không?"

Lộ Trạch Thanh tự hỏi vài giây.

"Có thể."

Năm nay là đại thọ 80 tuổi của ông nội Giang Tư Úc, hắn không thể nào không trở về.

Đây cũng là năm đầu tiên Lộ Trạch Thanh về nhà.

Cậu cũng không thể nào không ở nhà ăn tết, tuổi của Lộ lão gia đã lớn, khó khăn lắm mới tìm về được cháu ngoại, không có khả năng để cậu ăn tết ở bên ngoài.

Vì thế Lộ lão gia còn cố ý trở về nước đón tết với bọn họ.

......

Cặp đôi đang hưởng thụ thế giới riêng của hai người, không khí ngọt ngào, gió thổi nhẹ nhàng, đặc biệt thích hợp để trao nhau một nụ hôn.

Giang Tư Úc chăm chú nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Lộ Trạch Thanh.

Hai người không nhịn được mà từ từ tiến gần nhau, bỗng nhiên có một viên đá từ xa bay đến, lăn về phía chân của hai người, đánh gãy không khí ái muội.

Nhìn theo hướng viên đá vừa lăn.

Lộ Trạch Thanh nhìn thấy mấy thằng nhóc với kiểu tóc 'mẹ thấy là đánh', trời mùa đông nhưng lại đi dép lê, cố ý ra vẻ lưu manh, cả người toát ra dáng vẻ ăn chơi lêu lổng.

"Mẹ nó, chính là thằng ngốc này."

Một người bị bọn thiếu niên kia vây quanh, cũng không khá hơn bọn thiếu niên kia lắm, một quả đầu màu xám xanh chói mắt.

Cậu ta mặc áo lông vũ, đi giày thể thao số lượng có hạn, đuôi mắt hơi dài nhìn về phía bọn khơi mào, thần sắc khó chịu, bộ dáng cà lơ phất phơ cực kỳ thiếu đánh, giọng nói lười nhác tràn đầy khiêu khích.

"Gọi ai là đồ ngốc hả?"

"Anh, cậu ta mắng anh ngốc." Cậu nhóc đầu đỏ như mào gà nói, "Có đánh không?"

"Đánh cậu ta đi."

Người được gọi là đại ca trừng mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên tóc xanh kia, "Mẹ nó, nếu không phải cậu ta thì cuối kỳ tao cũng không bị xử phạt."

"Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, có đánh không?"

Thiếu niên tóc xanh xám đầy kiêu ngạo, bị một đám người vây quanh cũng không sợ hãi, thong thả ung dung. Dáng vẻ này ở trong mắt bọn lưu manh kia chính là khiêu khích trắng trợn.

"Giả vờ cái gì, tí nữa đừng có mà kêu gào gọi cha."

"Xin lỗi, tao không có mấy đứa con xấu như bọn mày."

Thiếu niên tóc xanh xám nâng cằm, ngạo mạn lại khinh thường, dưới tầm mắt của mọi người, kéo khóa cởi áo khoác lông nặng ra.

Lộ Trạch Thanh thấy rõ mặt của thiếu niên tóc xanh kia, nheo mắt.

"Hình như kia là em họ mà em chưa được gặp mặt kia."

Giang Tư Úc nhìn theo tầm mắt của Lộ Trạch Thanh, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng kia, có vài phần giống Lộ Trạch Thanh.

Tuy chỉ là anh em họ nhưng lại có vài phần tương tự. Tuy nhiên tính cách và khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Thoạt nhìn chính là thiếu niên bị người trong nhà sủng hư.

"Đi qua xem thử."

Lô Trạch Thanh đi về phía trước, tính toán người em họ đang khí thế mười phần, muốn lấy một địch sáu này.

Nhưng mà......

Thiếu niên một giây trước còn kêu gào đòi đánh, ôm lấy áo lông vũ vừa cởi ra, xoay người cất bước chạy, động tác nhanh nhẹn đến nỗi làm người khác phản ứng không kịp.

"Bọn, ngu, ngốc, đến đuổi bố mày đi."

"Mẹ kiếp! Mày......"

"Không thể đánh còn giả vờ ngầu cái gì, bắt lại cho tao, ông đây không đánh đến nỗi cậu ta kêu ba thì tên của ông đây viết ngược."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh không muốn thừa nhận thiếu niên trung nhị một đầu tóc xám xanh này là em họ của cậu lắm.

Nhưng em họ đáng lẽ đêm mai mới xuống máy bay, hiện tại lại xuất hiện ở đây.

Lộ Trạch Thanh cảm thấy mình cần phải quản đứa em họ làm chú và dì đau đầu này.

Thoạt nhìn rất biết gây sự.

Lộ Trạch Thanh cũng từng ở tuổi này, gây sự không có nghĩa là gây chuyện, rất nhiều lúc là do phiền toái luôn tìm đến.

"Đi đến xem thử nhé?"

Lộ Trạch Thanh mới vừa ăn no, nhìn em họ nháy mắt đã chạy đến đường đối diện, có lẽ cậu không thể đuổi kịp được, đằng sau còn có mấy thiếu niên du côn đuổi theo không bỏ nữa.

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Hướng này." Giang Tư Úc lôi kéo Lộ Trạch Thanh xuyên qua bụi cây, đi lên cầu vượt.

Đứng ở trên cầu vượt, chỉ nhìn một cái liền có thể thấy em họ đã chạy vào một ngõ nhỏ. Không lâu sau thì em họ đạp xe đạp ra.

Mấy thiếu niên đuổi theo bị bỏ lại đằng sau.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Xem ra là không đuổi kịp.

Lộ Trạch Thanh không yên tâm nên đứng ở trên cầu một lúc nữa.

Xác định em họ đã đi xa thì cậu mới yên tâm. Lộ Trạch Thanh thấy em họ trốn thoát một cách dễ dàng như vậy, có lẽ ngày thường cũng hay chạy trốn.

Từ trước đến giờ Lộ Trạch Thanh chỉ gặp những người không ngại đánh nhau, chưa bao giờ cậu gặp loại người biết rõ mình không đánh lại mà còn phải thêm vài câu kiêu ngạo.

Tuy không đuổi kịp nhưng Lộ Trạch Thanh vẫn muốn dựa vào may mắn, đi theo hướng mà em họ vừa đi.

Giang Tư Úc có chút buồn cười.

"Xem ra thiếu niên thời kỳ trung nhị đều như vậy, ít nhất còn biết phải chạy."

Nghe Giang Tư Úc nhắc đến, Lộ Trạch Thanh có chút tò mò, "Em họ của anh cũng như vậy?"

"Mấy hôm trước còn bởi vì đánh nhau gãy xương mà vào bệnh viện."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Bỗng nhiên cảm thấy có em gái vẫn tốt hơn.

Ít nhất từ nhỏ đến lớn, tất cả phương diện của Từ Âm Âm đều không làm Lộ Trạch Thanh nhọc lòng.

Nhưng Lộ Trạch Thanh cũng không phải hoàn toàn không lo lắng.

Từ Âm Âm không gây chuyện nhưng cậu sẽ lo lắng có con trai tiếp cận Từ Âm Âm, Lộ Trạch Thanh thường xuyên nhắc nhở Từ Âm Âm phải tránh xa những người con trai quá ân cần.

"Anh xác định là hướng này sao?"

Giang Tư Úc gật đầu, "Hôm đó anh mua dâu tây đường phèn ở con hẻm này."

Vừa dứt lời thì hai người liền nhìn thấy em họ của Lộ Trạch Thanh đang chậm rì rì đi ra từ ngõ nhỏ, trong tay còn cầm dâu tây đường phèn.

Hai người đeo khẩu trang nên em họ không nhận ra hai người, em họ thậm chí không chú ý đến hai người đến là ai.

Em họ chỉ là đi sang bên cạnh để nhường đường, trên môi còn dính đường, em họ li.ếm khóe môi, nhìn qua còn khá vui vẻ.

"Lộ Giác Chu."

Bỗng nhiên bị người gọi tên, Lộ Giác Chu nhìn về phía hai người, thần sắc có chút mờ mịt.

"Chúng ta quen nhau sao?"

"Hình như là không mà."

Cậu ta cũng không rảnh ăn dâu tây nữa, nghi hoặc nhìn hai người.

"Hình như kẻ thù của tôi không có ai đẹp trai như vậy."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Lộ Trạch Thanh kéo xuống khẩu trang, hỏi cậu ta.

"Nhận ra không?"

Lộ Giác Chu chớp chớp mắt, càng thêm mờ mịt.

"Có chút quen mắt, không xác định, để tôi nhìn lại."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Không chờ Lộ Trạch Thanh nói cái gì, Lộ Giác Chu hỏi.

"Tôi đoạt bạn gái của anh hay là địa bàn của anh?"

Lộ Trạch Thanh nheo mắt, người em họ này còn rất dã.

"Không phải anh là......" Hai mắt của Lộ Giác Chu sáng lên, "Bọn họ thuê anh đến đánh tôi?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Sao em họ của cậu lại hưng phấn vậy?

Giang Tư Úc không nhịn được cười một tiếng, cũng kéo xuống khẩu trang.

Lộ Giác Chu nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.

"Anh lớn lên khá giống... diễn viên điện ảnh Giang Tư Úc kia."

"Giống hả?" Giang Tư Úc hỏi.

Lộ Giác Chu gật gật đầu.

"Mấy anh làm nghề này còn yêu cầu nhan sắc sao?"

"Bọn họ cho mấy anh bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi." Lộ Giác Chu thấy bọn Lộ Trạch Thanh không động thủ, cho rằng đã thuyết phục được, cậu ta đắc ý nói.

"Giúp tôi chụp vài bức ảnh của bọn họ, về sau có thể uy hiếp.... thôi, mấy cái loại này lưu vào điện thoại chỉ càng cay mắt, bằng không trùm bao tải đánh một trận đi."

Lộ Trạch Thanh hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cần phải ôn nhu ấm áp một chút. Cậu hơi hơi mỉm cười.

"Liệu có khả năng..... anh ấy chính là Giang Tư Úc không?"

"Sao có thể, Giang Tư Úc sao có thể xuất hiện ở......" Lộ Giác Chu khựng người, tầm mắt đột nhiên chuyển đến mặt Lộ Trạch Thanh, rốt cuộc cậu ta cũng nhận ra cảm giác quen thuộc là ở chỗ nào.

Không phải là có lẽ đã gặp qua ở đâu, mà là gương mặt này...... giống như, giống như có chút giống với cậu ta?

Lộ Giác Chu:????

Biểu cảm của Lộ Giác Chu vô cùng phong phú, vừa kinh ngạc lại vừa mờ mịt.

"Không phải anh là con riêng bên ngoài của cha tôi chứ?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Từ nhỏ Lô Giác Chu đã không ở trong nước, cũng không biết nhiều chuyện ở trong nước. Nhưng dù thời gian ở trong nước ít thì cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta gây chuyện khắp nơi.

Lộ Trạch Thanh ngắt lời Lộ Giác Chu, cậu sợ cậu sẽ nghe thấy điều suy đoán thái quá hơn. Lộ Trạch Thanh lạnh mặt nói.

"Tôi là anh họ của cậu, Lộ Trạch Thanh." Lộ Trạch Thanh nói xong, lại bổ sung một câu, "Em trai của Thích Trạch Vũ."

Lộ Giác Chu mở to hai mắt nhìn, nháy mắt buông bỏ khúc mắc.

Cậu ta đặc biệt làm như quen thuộc cọ đến bên người Lộ Trạch Thanh, hai mắt trừng lớn, tỉ mỉ nhìn Lộ Trạch Thanh.

"Nhìn cái gì?"

Lộ Trạch Thanh hỏi.

"Vừa rồi em nhận sai người, thật sự xin lỗi." Lộ Giác Chu thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ kia, làm như lấy lòng mà giữ chặt tay Lộ Trạch Thanh, "Anh họ, anh sẽ không giận em chứ?"

Nếu không phải vừa rồi được nghe ngữ khí kiêu ngạo và thái độ của Lộ Giác Chu thì Lộ Trạch Thanh đã bị bộ dáng ngoan ngoãn này lừa.

"Những người đó là thế nào?"

Lộ Giác Chu chớp chớp mắt, giả ngốc.

"Ai biết được, khả năng là ghen ghét em lớn lên quá đẹp."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Không đúng, anh cùng...... Từ từ. Anh ta thật sự là Giang Tư Úc?" Lộ Giác Chu mở to hai mắt nhìn, nghi hoặc mà nhìn về phía hai người. "Nhưng mà, hai người các anh sao lại ở bên nhau?"

Lộ Giác Chu không chú ý đến giới giải trí trong nước, cậu ta chỉ biết mình có một người anh họ thất lạc nhiều năm và tên của anh họ.

Còn là gần đây mới biết được, đến ảnh chụp của Lộ Trạch Thanh cậu ta cũng chưa được nhìn, càng không biết chuyện hai người yêu đương.

Người lớn cũng không có khả năng thảo luận vấn đề với một đứa trẻ vị thành niên như cậu ta.

"Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em 15...... sắp 16." Lộ Giác Chu lại hiểu lầm ý của Lộ Trạch Thanh, cậu ta lập tức đứng thẳng thân mình, "Em chỉ là chưa lớn thôi, em không lùn."

Nghe câu đó thì Giang Tư Úc cong môi, đúng là anh em bà con, trước kia Lộ Trạch Thanh cũng từng nói như vậy.

"Anh họ."

Lộ Giác Chu dính sát vào Lộ Trạch Thanh, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta lại không có nửa điểm xa lạ, "Anh có thể làm như không nhìn thấy em không?"

Lộ Trạch Thanh nhướng mày.

"Em không nói thì thiếu chút nữa anh đã quên. Chú nói với anh là ngày mai em mới xuống máy bay?"

"Vì cái gì về nước lại không trở về nhà?"

"Em, em chỉ là về trước một ngày."

Lộ Giác Chu chột dạ rũ mắt, Lộ Trạch Thanh liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu ta đang nói dối.

Thoạt nhìn thì rất giống bọn thiếu niên du côn kia nhưng lại không có kĩ năng nói dối, bộ dáng chột dạ làm cho người khác muốn giả vờ không biết cũng không được.

"Thế sao? Hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp anh đúng không?" Lộ Trạch Thanh lạnh mặt vạch trần, "Nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh gặp em."

Quả nhiên, Lộ Giác Chu lập tức luống cuống.

"Em, em..... được rồi, là em về nước trước, em thật sự không gây chuyện gì. Anh đừng nói cho cha của em biết..... cầu xin anh." Cậu ta giống như trẻ con, kéo kéo tay Lộ Trạch Thanh, còn làm nũng.

Thấy Lộ Trạch Thanh không dao động, cậu ta lại chắp tay trước ngực, đáng thương nhìn Lộ Trạch Thanh, trong nháy mắt từ thiếu niên phản nghịch biến thành bạn nhỏ ngoan ngoãn.

"Chiêu này vô dụng."

Lộ Giác Chu lại nhìn về phía Giang Tư Úc, cậu ta không biết quan hệ của hai người này là gì, nhưng hình như quan hệ của anh họ và Giang Tư Úc rất tốt, người này đã đứng xem trò cả buổi rồi.

"Giang đại ca." Lộ Giác Chu người này giống là với ai cũng có thể quen thuộc, "Anh giúp em cầu xin anh họ đi."

Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh liếc nhìn nhau một cái, cố ý trêu Lộ Giác Chu.

"Lần này tính toán ra bao nhiêu tiền để hối lộ anh?"

"Có thể chứ?"

Lộ Giác Chu thậm chí không cảm thấy Giang Tư Úc đang đùa cậu ta, vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn.

"Không được."

Giang Tư Úc cười cười, "Anh không làm việc khiến anh họ em không vui."

Lộ Giác Chu phát hiện chính mình bị chơi, lại xụ mặt, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Tư Úc.

"Hai người có quan hệ gì, như thế nào còn gần gũi hơn so với em và anh họ?"

"Quả thật là gần gũi hơn quan hệ của hai người."

Giang Tư Úc tự nhiên mà dắt lấy tay Lộ Trạch Thanh, không hề gánh nặng mà công khai trước mặt Lộ Giác Chu.

"Nhìn không ra sao, em trai."

Lộ Giác Chu: "?"

"Anh là bạn trai của anh họ em."

Lộ Giác Chu: "......"

Sửng sốt vài giây, Lộ Giác Chu mới lấy lại tinh thần, lần đầu tiên gặp mặt anh họ liền được công khai thông báo như vậy!!!

Này thích hợp sao?

Cậu ta mới mười lăm tuổi!!

Cậu ta còn là một đứa trẻ.

Vì để thể hiện chính mình không quá khiếp sợ, Lộ Giác Chu áp xuống biểu tình muôn màu muôn vẻ, hừ nhẹ một tiếng.

"Bạn trai thì làm sao?"

"Em, anh của em lớn lên đẹp trai như vậy, có đến mười tám bạn trai cũng không có vấn đề gì!"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh ho khan một tiếng, giơ tay đâm Giang Tư Úc một cái, để hắn đừng nói chuyện.

Giang Tư Úc ủy khuất nhìn Lộ Trạch Thanh, ánh mắt kia như là đang chất vấn Lộ Trạch Thanh vì cái gì không phản bác lại.

"Ba vấn đề, em thành thật trả lời, anh có thể suy xét không nói cho chú biết."

Lộ Giác Chu một giây ngoan ngoãn, liên tục gật đầu.

"Anh, anh hỏi đi."

"Khi nào trở về? Hiện tại ở nơi nào? Vì cái gì không trở về nhà?"

Lộ Giác Chu do do dự dự, Giang Tư Úc mang thù ở bên cạnh quạt gió đốt lửa.

"Hiện tại trẻ con đều phản nghịch, nếu không vẫn là trực tiếp nói cho cha mẹ. Làm sao em họ em lại nói thật cho em biết được."

Lộ Trạch Thanh không nói chuyện, nhưng thần sắc kia như là khẳng định lời Giang Tư Úc nói.

"Em về từ hôm trước." Lộ Giác Chu không dám chần chờ, mở miệng nói.

Lộ Trạch Thanh nhìn cậu ta, chờ Lộ Giác Chu tiếp tục thẳng thắn.

"Hiện tại ở nhà của một người bạn."

"Hôm trước em vừa làm sai một việc, hiện tại quay về chắc chắn sẽ bị cha đánh."

"Vậy tối mai về sẽ không bị đánh?" Giang Tư Úc không hiểu.

"Đương nhiên, ngày mai chính là giao thừa, nhà ai ăn tết mà còn đánh con."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Vậy sao lại quay về trước? Ngày mai về không phải tốt hơn sao?"

"Em ở nhà một mình rất cô đơn, hơn nữa em cũng không làm gì, đám vừa nãy bắt nạt bạn của em, em chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm....."

"Vậy có phải là anh nên bảo chú khen ngợi em không?"

"Đừng đừng đừng, anh à, anh thân ái của em, em sai rồi." Lộ Giác Chu luôn không nhịn được khoe mẽ.

"Cha của em luôn cảm thấy em gây chuyện, rõ ràng là không phải là em sai, anh đừng nói cho ông ấy biết. Ngày mai em sẽ về nhà, em đảm bảo không làm chuyện xấu."

"Em cầu xin anh đó."

Lộ Trạch Thanh có vài phần chần chờ.

Cuối cùng Giang Tư Úc đưa Lộ Giác Chu về nhà bạn của cậu ta, biết được địa chỉ, cũng biết là người bạn nào thì sẽ không còn lo lắng quá nữa.

Sau đó, Lộ Trạch Thanh - chưa từng quản em trai gọi điện cho Thích Trạch Vũ.

Thích Trạch Vũ chắc chắn sẽ hiểu Lộ Giác Chu hơn Lộ Trạch Thanh.

"Em ấy chính là thiếu đánh như vậy, em không cần phải quản nó."

Thích Trạch Vũ ngoài miệng nói như vậy nhưng cũng không có ý tố giác Lộ Giác Chu, Lộ Trạch Thanh nhận ra Thích Trạch Vũ hơi bảo hộ cậu em họ này.

"Anh quen biết với bạn của em ấy không?"

"Ông ngoại có quan hệ với ông Tần bên kia, em ấy ở nhà họ Tần chắc chắn là ông ngoại biết, chẳng qua là chưa nói thôi, chúng ta cũng cứ giả vờ như không biết đi."

Hiện tại Lộ Trạch Thanh có chút bội phục Lộ Giác Chu, còn có chút buồn cười, đại khái là tự cho rằng đã lừa gạt được mọi người, kết quả.... vẫn là ở dưới mí mắt của nhà họ Lộ, chỉ là không có ai vạch trần.

Cũng không phải là chuyện lớn gì, có lẽ chú cũng không nỡ đánh em họ, chỉ muốn hù dọa một chút.

"Đi thôi, đi trở về."

Giang Tư Úc ôm Lộ Trạch Thanh, luyến tiếc buông tay, "Sao em lại không có chút luyến tiếc nào vậy?"

Lộ Trạch Thanh chớp chớp mắt, "Không có sao?"

Giang Tư Úc gật đầu, lên án nói.

"Hơn nữa chúng ta đã lâu không......"

Lộ Trạch Thanh che miệng Giang Tư Úc lại, trừng mắt nhìn hắn một cái, "Trên đường lớn đừng nói hươu nói vượn."

Giang Tư Úc bày ra vẻ mặt vô tội.

"Anh không nói bậy, đã lâu rồi chúng ta không ăn sáng cùng nhau."

Lộ Trạch Thanh: "......" Cậu vô cùng hoài nghi, câu Giang Tư Úc định nói không phải câu này.

"Làm sao bây giờ, còn không tách ra mà đã bắt đầu nhớ em rồi."

"Khua môi múa mép."

Lộ Trạch Thanh không ngăn được ý cười trên miệng, cậu cũng như những cặp đôi khác đang yêu nhau, không cảm thấy những lời nói của chính mình có bao nhiêu ngọt ngấy.

"Vậy làm sao bây giờ, anh về nhà ăn tết với em nha?"

"Không được, đại thọ của ông nội, anh phải quay về."

"Sao anh lại không nói sớm?"

"Nói sớm thì em sẽ về cùng với anh sao?"

"Em có thể chuẩn bị quà để anh mang về."

Lộ Trạch Thanh tự hỏi một cái chớp mắt, lại cảm thấy cậu cùng Giang Tư Úc hình như còn chưa đến mức đó, lấy thân phận bạn trai đưa quà có bất ngờ quá không.

"Không cần đưa."

Giang Tư Úc nghiêm túc nói.

"Đối với ông nội của anh, mang đối tượng về nhà chính là món quà tốt nhất."

"Sang năm anh muốn mang em về nhà ăn tết."

Lộ Trạch Thanh suy tư một lát, gật đầu.

"Vậy làm sao bây giờ, em cũng muốn đưa anh về nhà ăn tết."

Có lẽ đây là câu hỏi chung của các cặp đôi, rốt cuộc nên về nhà ai ăn tết.

Đây là vấn đề sang năm mới cần phải suy xét.

"Chuyện này tính sau, khuya rồi, anh cần phải quay về."

Lộ Trạch Thanh đẩy Giang Tư Úc ra.

"Bạn học Giang, không cần nhão nhão dính dính như vậy."

"Chúng ta chỉ tách ra vài ngày ngắn ngủi, không phải vài năm."

Giang Tư Úc không buông tay, lại sát lại ôm Lộ Trạch Thanh.

"Chúng ta mới yêu đương bao lâu mà em đã bắt đầu đối xử với anh như vậy rồi, có phải là em định tìm mười tám người bạn trai không?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cho nên nói.

Bạn trai quá dính người thì nên làm cái gì bây giờ.

-------

Sáng ngày hôm sau.

Lộ Trạch Thanh mở video ngày hôm qua đã đăng lên, đây là tối hôm qua cậu ngồi cắt nối biên tập. Bình luận đã có khoảng mấy vạn, cậu mở ra xem thử, không khác suy đoán của cậu lắm.

Quả thật có nhiều fans chú ý đến tay của Giang Tư Úc.

[Đôi tay này đã xuất hiện rất nhiều lần ở trong video của chủ blog.]

[+1, cho nên người tay đẹp thì đến tay của bạn bè xung quanh cũng đẹp.]

[Vì sao lại không phải là bạn trai? Tôi nhớ rõ bảo bối đã từng nói mình có đối tượng.]

[Đúng nha!!! Cứu mạng, tôi nhìn một bàn tay mà cũng có thể cắn CP sao?]

[Mọi người, lẩu thịt bò ở nơi này rất ngon, tôi không cho phép có người không biết đến, tất cả nhất định phải đi!!!]

[Theo dõi chủ blog không lỗ chút nào, có thể xem đánh giá, còn có thể cắn CP.]

[Cho nên thật sự là bạn trai sao? Có thể cắn không?]

Lộ Trạch Thanh trả lời bình luận này, cậu lạnh lùng trả lời hai chữ, [Có thể.]

[A a a a, đây là công khai.]

[A a a, thật ngọt.]

[Tôi cắn CP này trước.]

[Hai CP tôi cắn năm nay đều là thật, vận may thật tuyệt.]

[Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, tôi cắn Dư Tình Chưa Dứt là thật, chủ blog cùng với trợ lý cũng là thật, a a a a a, cứu mạng, cắn một cái chuẩn một cái.]

Lộ Trạch Thanh xem xong bình luận, nhàn rỗi không có việc gì lại bấm vào hot search, ăn xong mấy cái dưa, đang định rời khỏi thì nhận được WeChat của đạo diễn Chân.

Đạo diễn Chân kêu gọi mọi người chia sẻ Weibo về buổi họp báo tuyên truyền phim ở trong nhóm.

Lộ Trạch Thanh tìm kiếm thì phát hiện tài khoản chính thức của đoàn phim đã thành lập siêu thoại, mấy bài trước đó trong siêu thoại đều là các nghệ sĩ của đoàn phim chia sẽ.

Một trong các diễn viên chính, Giang Tư Úc đã chia sẻ video báo trước của Weibo chính thức.

[Giang Tư Úc V]: Chờ mong.

Lộ Trạch Thanh nhìn qua một lượt bài chia sẻ của mọi người, cuối cùng cậu chia sẻ cái kia của Giang Tư Úc, cũng ghi một câu 'chờ mong'.

"Thanh Thanh, bà nội cùng Trạch Vũ tới rồi."

Lộ Trạch Thanh buông điện thoại, trả lời một câu "Tới ngay.", cậu đi xuống tầng nghênh đón bà nội Thích và Thích Trạch Vũ.

Cả gia đình ăn tết mới là náo nhiệt.

"Bà nội, bà ngồi xe có mệt hay không?" Lộ Trạch Thanh đỡ bà nội Thích ngồi xuống ghế sofa.

"Ngồi xe hai tiếng chắc rất mệt đúng không ạ, để cháu lấy cho bà chén nước." Chú Lộ nở nụ cười cầm ly nước, "Trạch Vũ, ly này là của cháu."

"Cảm ơn chú ạ."

"Không có gì."

Mọi người nói chuyện vài câu, Lộ Trạch Thanh đưa bà nội Thích có chút say xe lên tầng.

Điện thoại của Lộ Trạch Thanh đã rung khá lâu, "Cháu cứ nghe điện thoại trước đi."

Là cuộc gọi từ Giang Tư Úc.

"Không có việc gì ạ." Lộ Trạch Thanh đỡ bà nội Thích vào phòng, cởi giày, tất giúp bà, đắp chăn đàng hoàng mới rời đi.

Ra khỏi phòng, Lộ Trạch Thanh gọi WeChat cho Giang Tư Úc.

"Làm sao vậy thầy Giang?"

"Thanh Thanh."

"Em quên đổi tài khoản."

Lộ Trạch Thanh: "!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.