Sau khi lên bờ hai người liền tách ra, Lộ Trạch Thanh muốn đi tụ họp với tổ chương trình. Vì có sự xuất hiện của Giang Tư Úc nên Tần Diên Xuyên không cho tổ phát sóng trực tiếp đi theo, chỉ có một người quay phim.
Lộ Trạch Thanh đi đến cửa thành cùng mọi người tập hợp.
"Trạch Thanh, cậu thật lợi hại. Tôi cũng không biết cậu từng học qua vũ đạo, cơ thể của cậu cũng thật mềm dẻo quá đi."
"Có phải là cậu có cơ bụng không, cảm giác lực eo của cậu cũng rất tốt." Kiều An Nhiên 'hắc hắc' cười hai tiếng muốn kéo quần áo của Lộ Trạch Thanh liền bị Lộ Trạch Thanh né tránh.
Màn ảnh của phòng phát sóng trực tiếp quét qua đây, khán giả vẫn còn đang chìm đắm vào điệu nhảy kia của Lộ Trạch Thanh, giờ phút này nhìn thấy Lộ Trạch Thanh biến mất đã lâu, làn đạn liền nhanh chóng dâng lên.
[Tránh được nhan sắc mê hoặc của Lộ Trạch Thanh, tránh được sự lãng mạn của Lộ Trạch Thanh, kết quả lại thua tại vũ đạo của Lộ Trạch Thanh, tôi...... cam tâm tình nguyện.]
[Đã đến chậm đã đến chậm, chị em đã có nhóm fans sao?]
[Kiều An Nhiên mau lên, đều không có người ngoài, có cái gì mà fans chúng tôi không thể xem.]
"Cầm sư thần bí như vậy, tôi cho rằng đến lúc chào kết thúc sẽ bỏ mặt nạ xuống cơ."
"Hai người ở trên sân khấu rất có cảm giác CP đó."
Trần Minh Phỉ tán đồng gật đầu, cậu ta đối với cái gì cũng không có nhiều hứng thú nhưng vừa rồi cũng không nhịn được xúc động muốn cắn CP.
"Chúng tôi.... hình như cũng không tương tác với nhau mà?" Đuôi lông mày Lộ Trạch Thanh hơi nhếch lên, đừng nói tương tác, ánh mắt của hai người họ cũng không đối diện nhau lần nào.
"Cảm giác CP cũng không nhất thiết phải tương tác với nhau, giống hai người thì chỉ cần đứng cạnh nhau cũng có thể khiến tôi cắn đến địa lão thiên hoang*."
(*dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng, lâu như đất trời, cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại, người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng hay dùng từ này. Ở đây có thể hiểu theo nghĩa đầu.)
"Không phải tập sau có khách mời mới sao? Đạo diễn có thể mời cầm sư của chúng ta đến không?" Vẻ mặt Kiều An Nhiên đầy chờ mong nhìn về phía Tần Diên Xuyên.
"Tôi có thể độc thân nhưng CP mà tôi cắn phải kết hôn tại chỗ."
Lộ Trạch Thanh:"..... Tôi có thể biểu diễn cho cậu một cái BE ngay tại đây."
"A a a a, đây là cái chuyện xưa quỷ quái gì." Kiều An Nhiên che miệng Lộ Trạch Thanh. "Đừng nói nữa."
Lộ Trạch Thanh:"....."
"Không đúng, ánh mắt của Lộ Trạch Thanh có vẻ rất cao, cậu có thấy được mặt của cầm sư không, đẹp trai hay không?"
Lộ Trạch Thanh gật đầu.
"Là nhìn thấy, hay là rất đẹp trai?" Kiều An Nhiên đuổi theo truy vấn, "Là đẹp trai đúng không?"
Lộ Trạch Thanh biết nếu không trả lời thì Kiều An Nhiên sẽ không dừng lại, cậu bất đắc dĩ mà vừa cười vừa phối hợp trả lời, "Đúng, rất đẹp trai."
[Đến Lộ Trạch Thanh còn nói là đẹp trai! Vậy nhất định là rất soái! Vì sao lại không tháo mặt nạ?]
[Quỳ xuống cầu đạo diễn để cầm sư có cơ hội lộ mặt.]
[Lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh khen người khác đúng không? Tôi thật sự rất muốn nhìn khuôn mặt đó.]
[Tôi tụt huyết áp mất, lại cắn một chút đường.]
Sau khi ngồi lên xe buýt, các vị khách mời đều có chút mệt mỏi, ngay cả Kiều An Nhiên luôn không ngừng nói chuyện dọc đường cũng yên tĩnh lại.
Thân thể của Lộ Trạch Thanh có chút mỏi mệt nhưng đầu óc lại không yên tĩnh như thế, không biết tại sao cậu lại nhớ đến sợi dây đỏ kia của Giang Tư Úc.
Cậu mở Weibo, tìm kiếm tên Giang Tư Úc cùng vài từ ngữ mấu chốt, quả nhiên là tìm được rất nhiều bài viết mọi người thảo luận về chuyện này, nhưng đều là những bài viết từ rất lâu.
Lộ Trạch Thanh tìm được một video đã được cắt ghép từ một cuộc phỏng vấn.
Chần chờ một chút vẫn là nhấn vào.
Hình ảnh của Giang Tư Úc có hơi non nớt so với hiện tại, vẫn là khuôn mặt vô cùng đánh mạnh vào người đối diện kia, cảm giác thiếu niên mạnh mẽ như tràn ra cả màn hình.
Là Giang Tư Úc lúc 19 tuổi.
"Gần đây không chỉ có một lần bị chụp được sợi dây đỏ này, là có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
Giang Tư Úc khi mới 19 tuổi vẫn chưa khéo đưa đẩy như hiện tại, hoặc có thể nói là so với hiện tại..... ngốc hơn một xíu. Đối mặt với máy quay phỏng vấn vẫn là bộ dạng 'tôi là người đẹp trai nhất thế giới'.
"Là một người bạn nhỏ tặng."
"Là yêu đương sao?"
"Không phải."
Giang Tư Úc nhăn mày lại, thoạt nhìn giống như hắn muốn khoe ra sợi dây đỏ này, nhưng lại không có ai khen sợi dây này được bện có bao nhiêu đẹp.
Trọng điểm của bọn họ tất nhiên là người tặng đồ.
Trên mặt của Giang Tư Úc 19 tuổi toát ra vẻ ngây thơ phù hợp với độ tuổi này, không dự đoán được rằng sẽ bị hỏi đến vấn đề yêu đương.
"Không có yêu đương, chính là bạn bè."
Giang Tư Úc có chút không vui, không biết là do vấn đề bị hỏi vẫn là do bị phóng viên nghi ngờ tình bạn hữu nghị thuần khiết, hắn trả lời.
"Cậu ấy còn chưa thành niên đâu."
Lộ Trạch Thanh:"....."
Thấy dáng vẻ khốn đốn của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh có chút buồn cười.
Cái gì gọi là càng bôi càng đen, một câu thì có thể giải quyết xong, lại cứ phải thêm một câu không rõ ý vị nữa.
Tiếp theo chính là người đại diện cắt đứt phóng viên phỏng vấn.
"Xin lỗi, Tư Úc của chúng tôi còn nhỏ, không yêu đương, trước mắt chỉ chú tâm vào việc học cùng diễn kịch." Người đại diện đi lên cứu cánh.
............
Tắt đi video phỏng vấn, Lộ Trạch Thanh không khỏi nghĩ đến cậu bạn nhỏ trong lời của Giang Tư Úc.
Mười tám mười chín tuổi cũng vừa tạm biệt tuổi dậy thì, cũng chưa đi vào thế giới của người trưởng thành, ở giữa khoảng thời gian của thiếu niên và thanh niên.
Thời kỳ này có mong muốn trở lên thành thục như người lớn, đối với những điều sẽ xảy ra đều tò mò cùng mong đợi, cũng là lúc ngu ngốc và tự luyến nhất.
Thời kỳ này chính là lúc nghĩ khi ra khỏi mái trường mình sẽ trở thành người như thế nào, là lúc tràn đầy tự tin rằng khi bước vào xã hội, mình nhất định sẽ trở thành một người giống như lý tưởng, không có sự lải nhải của người lớn, công việc đi vào quỹ đạo, tất cả tương lai đều rực rỡ lóa mắt.
Chính tại thời điểm tuổi tác luôn cho mình là trung tâm mà có thể khiến Giang Tư Úc nhắc đến 'người bạn nhỏ', cùng với sợi dây đỏ đã phai màu kia.
Vậy thì đó chắc chắn là một người bạn vô cùng quan trọng.
------------
"Đến rồi."
"A! Cậu có biết tôi đã chạy suốt một một trưa không?" Kiều An Nhiên khóc không ra nước mắt, " Tôi vẫn luôn đi nhầm đường, có quá nhiều đường nhỏ."
"Hiện tại tôi chỉ muốn nằm trên giường thôi."
Không chỉ chạy, đua ngựa, bắn tên, mỗi thẻ trải nghiệm đều không quá nhẹ nhàng. Lộ Trạch Thanh cũng đã lâu không khiêu vũ, luyện tập một buổi chiều cũng khiến cậu có vài phần mệt mỏi.
Tần Diên Xuyên phất phất tay, các vị khách giống như được đặc ân, ăn ý mà cùng nhau xoay người lên tầng hai, chúc ngủ ngon nhau rồi ai về phòng người đó.
Sau khi Lộ Trạch Thanh tắm xong thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi mở cửa thì chỉ thấy Kiều An Nhiên cùng với Trần Minh Phỉ đứng đó, bốn mắt tỏa sáng.
Lộ Trạch Thanh:"....."
"Làm sao vậy?"
Vẻ mặt của Kiều An Nhiên hưng phấn, "Tôi nhắn cho cậu nhiều tin nhắn WeChat như vậy mà cậu không trả lời, cứ nghĩ rằng cậu đã ngủ."
Lộ Trạch Thanh quay đầu lấy khăn lông.
"Không đâu, gặp được chuyện gì tốt mà hai người hưng phấn như vậy?"
Cậu nghiêng người để hai người đi vào phòng, đóng cửa lại sau đó rót nước cho hai người, "Không có đồ uống gì, uống tạm vậy."
Kiều An Nhiên nhận lấy ly nước, đặt ở một bên, "Vậy khẳng định cậu vẫn chưa xem điện thoại rồi."
Lộ Trạch Thanh gật đầu, thấy vẻ mặt của hai người liền đoán được chuyện gì.
"Về tôi?"
Kiều An Nhiên liên tục gật đầu.
"Cậu lên hot search."
Lộ Trạch Thanh khựng người: Chỉ có chuyện này?
Cậu nghi hoặc mà nhìn về phía hai người, cậu cũng phải không phải là lần đầu bị chửi lên tận hot search.
"Chính cậu xem đi!"
Lộ Trạch Thanh click mở Weibo, kinh ngạc khi hot search đầu tiên và thứ hai đều là cậu.
#Lộ Trạch Thanh khiêu vũ#
#Lộ Trạch Thanh cầm sư#
[A a a a a, chị em à, đều trở thành fans của Lộ Trạch Thanh cho tôi! Quá cổ quá cổ.]
[Cứu mạng, đây là cái nhan sắc thần tiên gì vậy. Tôi biết Lộ Trạch Thanh đẹp nhưng tôi mới biết Lộ Trạch Thanh khiêu vũ tuyệt như vậy!]
[Cảm ơn, đã trèo tường.]
[Thật thơm, tuy muộn nhưng đã đến, đã chuyển thành fans, cảm ơn.]
Lộ Trạch Thanh click Weibo của chính mình, trước khi tập hai phát sóng, cậu vẫn là một tuyến mười tám, fans còn không bằng một số người nổi tiếng trên mạng.
Ai có thể biết sau khi tập hai kết thúc, cậu từ một cái tuyến 18 biến thành tiểu lưu lượng đang bắt đầu nổi.
"Thấy được sao?" Kiều An Nhiên còn hưng phấn hơn so với Lộ Trạch Thanh, "Tôi biết mà, cậu tốt như vậy, mọi người chắc chắn sẽ thích."
"Đúng." Trần Minh Phỉ trêu ghẹo, "Cẩu phú quý, chớ tương quên*".
(*khi khó khăn nghèo khó thì bên nhau, khi giàu sang thành công cũng không nên quên đi những điều, những người bên cạnh lúc khó khăn)
Lộ Trạch Thanh cười khẽ một tiếng.
"Tôi còn có thể 'phú' hơn hai người sao?"
Nhìn đến số fans trên Weibo, phản ứng đầu tiên của Lộ Trạch Thanh không phải là vui vẻ mà là.... có khả năng trong một thời gian nữa cậu không cần phải lo lắng về vấn đề công việc.
Điều này chính là một việc đáng để vui mừng.
Lộ Trạch Thanh lại click mở hot search thứ hai.
Fans CP có phải quá nhanh hay không, cậu chỉ tắm rửa một chút, đến siêu thoại* cũng có.
(*Siêu thoại: Những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, thu hút sự quan tâm của nhiều người.)
Lộ Trạch Thanh:"......"
[Tôi thật sự cầu xin, nếu tổ chương trình có lương tâm, hãy tạo thêm một cơ hội có thể cùng sân khấu lần nữa, tôi thật sự sẽ quỳ xuống để cầu xin đó!]
[Đây là khó khăn gì của thế gian, tôi vừa mới trở thành fans của bảo bối Thanh Thanh, sau đó lại nói cho tôi biết tập phát sóng trực tiếp thứ hai đã kết thúc?]
[Khách mời đến tham gia ở tập ba có thể là cầm sư không , tôi mặc kệ, phải là cầm sư, phải là cầm sư.]
[Muốn cầm sư +1]
[Muốn cầm sư +19999]