Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 57



Lúc Lộ Trạch Thanh đi xuống tầng thì nghe thấy quản gia đang nói chuyện với dì giúp việc.

"Ngày hôm qua cô mang sữa bò lên cho Trạch Thanh thiếu gia đúng không?"

"Đúng vậy."

"Về sau không cần phải đưa cho cậu ấy nữa, từ nhỏ cậu ấy đã không thích uống, có lẽ cậu ấy ngại từ chối cô." Quản gia ở nhà họ Thích 20 năm, ông ta rất quen thuộc với sở thích của từng người trong nhà họ Thích.

Khi còn nhỏ Lộ Trạch Thanh cũng như thế, trước mặt người quen thì sẽ làm nũng, vì cậu biết cậu được sủng. Nhưng khi có người lạ tỏ ý tốt với cậu thì cậu luôn xấu hổ và không từ chối.

"Được, hôm qua cậu ấy không hề từ chối tôi, còn nói cảm ơn với tôi." Dì giúp việc giải thích, "Tối hôm qua Trạch Vũ thiếu gia bảo tôi đem cà phê cho cậu ấy, tôi liền nghĩ cũng đưa luôn cho Trạch Thanh thiếu gia một cốc sữa bò."

"Tối qua Trạch Vũ thiếu gia lại uống cà phê?"

"Đúng vậy." dì giúp việc thở dài, "Hai tuần nay cậu ấy đều thức đêm, có vẻ là rất bận, sau khi đem cà phê vào tôi cũng không quấy rầy cậu ấy."

"Được, đêm nay đừng đem lên cho cậu ấy nữa. Nếu cậu ấy hỏi thì cô bảo là cụ bà Thích nói vậy."

"Vâng."

Tháng trước dì giúp việc mới đến nhà họ Thích, cô vẫn chưa cảm thấy quen thuộc, chỉ cảm thấy mọi người đều rất tốt.

"Vậy tôi đi mua đồ ăn trước."

"Được, vất vả rồi." Quản gia bỗng nhớ đến "Tháng này vẫn chưa đưa tiền thức ăn cho cô. Từ tháng sau cô cứ gặp tôi để nhận tiền, nếu không đủ thì có thể ghi lại trước."

"Một ngày ba bữa, sắp xếp hợp lý là được. Về sau khi Trạch Thanh thiếu gia về nhà thì cô có thể mua thêm chút hải sản, cậu ấy thích ăn. Trái cây hay đồ ăn vặt cũng có thể mua nhiều một chút."

"Đúng rồi, cậu ấy thích ăn đồ ngọt, lại không thích quá ngọt, nếu cô có quen biết thợ làm bánh nào thì có thể giới thiệu đến đây."

"Hôm nhận việc tôi cũng đã nói luôn với cô, Thích tổng cùng bà cụ rất dễ ở chung, ngày thường đều rất thoải mái, tiền lương ngày lễ tết cũng gấp ba, còn có lì xì, tất cả đãi ngộ đều vô cùng tốt."

"Tôi nhớ hình như là có một người, chủ trước của tôi từng chuyển ra sống ở nước ngoài, cũng từng mời đầu bếp, không biết có hợp khẩu vị của Trạch Thanh thiếu gia hay không."

"Nếu hiện tại không có công việc thì cô có thể bảo người đó đến đây thử xem."

"Được, tí nữa tôi sẽ liên lạc với người đó."

Vương quản gia vừa xoay người thì nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đang đứng trên cầu thang.

"Trạch Thanh thiếu gia, cậu dậy sớm như vậy?"

"Chào buổi sáng chú Vương."

Lộ Trạch Thanh nghĩ đến những lời chú Vương nói, cậu không nhịn được hỏi một câu.

"Chú có thể nói cho cháu biết chuyện lúc nhỏ được không?" Lộ Trạch Thanh rũ mắt.

"Cháu không nhớ rõ lắm."

"Có thể." Quản gia cười cười.

"Khi còn nhỏ Trạch Thanh thiếu gia rất đáng yêu, mọi người đều vô cùng sủng cậu. Cậu hoạt bát hơn Trạch Vũ thiếu gia, cũng rất hay làm nũng, bà chủ và ông chủ rất chiều chuộng cậu."

"Chúng tôi đều cho rằng Trạch Thanh thiếu gia sẽ lớn lên trong sự sủng ái, trở thành một người không phải lo lắng điều gì, ngây thơ hồn nhiên."

Lộ Trạch Thanh so với hồi nhỏ thì trầm ổn, bình tĩnh hơn nhiều.

Khi còn nhỏ, dù vui hay không thì cậu đều trực tiếp biểu hiện trên mặt, khóc cũng vô cùng lớn, sợ người khác không biết cậu chịu thiệt thòi.

"Tôi không biết nhiều về việc Trạch Thanh thiếu gia bị lừa bán, nhưng tôi biết chắc chắn cậu đã chịu rất nhiều khó khăn."

"Khi mới có được tin tức của cậu thì ông bà chủ đã thương lượng làm sao để có thể đưa cậu về nhà."

"Hôm nay cậu cố ý hỏi tôi về chuyện còn nhỏ, có lẽ cậu muốn biết cậu của hiện tại và cậu của quá khứ có khác nhau quá nhiều hay không, đúng không?"

"Thật ra cậu không cần phải để ý chuyện này."

"Khi còn nhỏ Trạch Thanh thiếu gia là một người tình cảm, hiện tại Trạch Thanh thiếu gia lại rất lễ phép và ôn nhu. Mặc kệ cậu có thế nào, tính cách ra sao thì cậu chính là cậu, đều là con của ông bà chủ."

"Quan hệ huyết thống không thể nào từ chối được."

"Dù cho Trạch Thanh thiếu gia không nhớ những chuyện khi còn nhỏ nhưng cậu vẫn lựa chọn trở về nhà họ Thích, bởi vì tận sâu trong tim cậu, đây là nhà của cậu, là nơi cậu để ý nhất."

"Tình cảm của ông bà chủ đối với cậu cũng như vậy."

Lộ Trạch Thanh bị những lời của chú Vương làm xúc động.

Trong trí nhớ của cậu chỉ có những lời chỉ trích và ghét bỏ của vợ chồng kia.

"Ai sẽ thích đứa trẻ như mày, quái gở không hợp với mọi người, có vài chuyện đơn giản cũng không hiểu. Trách không được cha mẹ của mày không cần mày."

"Mày là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, là chúng tao thu nhận mày."

Những lời này xuất hiện rất nhiều lần trong trí nhớ của Lộ Trạch Thanh, nhưng cậu không thèm để ý, bởi vì cậu không cần cha mẹ nuôi kia thích, cũng không cần họ thừa nhận.

Lộ Trạch Thanh không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào về cậu.

Nhưng người nhà họ Thích, cậu sẽ suy nghĩ rất nhiều, vì cậu để ý đến họ.

Để ý suy nghĩ của cha mẹ ruột, để ý đến bà nội hiền từ, cũng để ý đến người anh trai dù không đáng tin cậy nhưng thật ra cũng vẫn rất đáng tin cậy.

Cậu để ý đến người nhà họ Thích, vì yêu mến và để ý nên cậu càng không dám gần gũi thân mật hơn.

Chú Vương nói không sai.

So với việc thử từng chút một thì cứ mạnh dạn bước lên trên một bước.

"Cảm ơn chú Vương, cháu đã biết."

"Khi còn nhỏ Trạch Vũ thiếu gia luôn chê cười cậu trẻ con, ấu trĩ, chỉ biết làm nũng. Nhưng thật ra người ấu trí chính là cậu ấy, trẻ con nhưng lại luôn giả thành thục như người lớn mới là trẻ con nhất."

Quản gia cười cười.

"Từ nhỏ Trạch Thanh thiếu gia đã vô cùng nhạy bén, biết xem mặt đoán ý, rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người, nhìn qua giống như là cả nhà chăm sóc cậu, nhưng chính cậu cũng đang chăm sóc tất cả mọi người."

"Hôm qua người giúp việc A Linh đưa sữa bò cho cậu, cậu không thích uống nhưng cũng không từ chối lòng tốt của cô ấy."

Khi Lộ Trạch Thanh chưa tròn một tuổi thì quản gia đã đến nhà họ Thích, nếu Lộ Trạch Thanh không bị lừa bán thì ông cũng coi như là người nhìn cậu lớn lên.

Thoạt nhìn, khi còn nhỏ Lộ Trạch Thanh luôn nghịch ngợm lại gây chuyện nhưng thật ra lại thông minh hơn những người khác, bảo là cáu kỉnh nhưng cũng là làm nũng.

Thậm chí còn hiểu chuyện hơn Thích Trạch Vũ.

Nhìn qua thì từ nhỏ đến lớn Thích Trạch Vũ đều không làm người khác nhọc lòng, nhưng nếu đã gây chuyện thì chỉ có chuyện lớn chứ không có chuyện nhỏ. Thất Thất thì khác, cậu sẽ phạm một ít sai lầm, bị chỉ ra thì sẽ chủ động xin lỗi, dùng năng lực của mình để đền bù.

Người nhà họ Thích dung túng cậu cũng là có nguyên nhân, bởi vì Lộ Trạch Thanh sẽ không học cái xấu trong sự dung túng đó.

Khi ông nội Thích còn trên đời cũng thường xuyên nói: Nhìn qua Thanh Thanh không trầm ổn như Tiểu Vũ nhưng lại hiểu chuyện hơn rất nhiều so với Tiểu Vũ.

Cậu sẽ không để mình phạm vào sai lầm lớn.

Giống như hiện tại, dù Lộ Trạch Thanh không lớn lên ở nhà họ Thích, gặp nhiều khó khăn như vậy nhưng không tự sa ngã, cũng không hối tiếc hay đổ lỗi cho ai.

Không nộp được tiền học thì cậu sẽ tự đi làm để kiếm tiền.

Muốn thoát khỏi cha mẹ, cậu sẽ chăm chỉ học tập, dựa vào năng lực của mình để đạt được thành công. Cậu biết chính mình muốn gì, cũng sẽ vì thứ mình muốn mà nỗ lực.

Thậm chí còn tự mình vào đại học, tự lo liệu cho mình và cho em gái.

Dù chịu phải những đối đãi không công bằng nhưng khi đối mặt với ý tốt của người khác, Lộ Trạch Thanh vẫn luôn đáp lại.

Cậu sẽ không chủ động, nhưng chỉ cần đối phương chủ động thì cậu sẽ đáp lại, cũng chẳng sợ đó chỉ là một chuyện nhỏ.

Mặc kệ Lộ Trạch Thanh ở nơi nào, cậu vĩnh viễn đều là Lộ Trạch Thanh. Tính cách có thể thay đổi do hoàn cảnh nhưng tâm tính thì sẽ không.

Một mình cậu trải qua nhiều việc như vậy, cũng đã đưa ra quyết định không muốn tìm cha mẹ ruột, nhưng khi Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ đưa tay ra cho cậu, sau khi chần chờ thì Lộ Trạch Thanh cũng dũng cảm vươn tay ra.

"Cậu có muốn đến xem phòng vũ đạo khi còn nhỏ của cậu không?" Vương thúc cười tủm tỉm hỏi.

"Được ạ."

"Thật ra phòng vũ đạo này là ông chủ bố trí cho bà chủ, sau khi cậu vào nhà trẻ thì cậu cũng đi theo bà chủ, bắt đầu học khiêu vũ, phòng vũ đạo cũng trở thành của cậu."

"Bên cạnh là phòng vẽ tranh của Thích Nam thiếu gia."

Lộ Trạch Thanh nhìn một vòng căn phòng vũ đạo bốn năm mươi mét vuông, trong phòng còn có không ít đạo cụ.

"Cậu có muốn đến xem phòng vẽ tranh của Thích Nam thiếu gia không?"

"Được ạ."

Quản gia lại đưa Lộ Trạch Thanh đến phòng vẽ tranh.

"Cháu tập múa ở bên cạnh sẽ không làm ồn sao?" Lộ Trạch Thanh hỏi.

"Sẽ không, Thích Nam thiếu gia còn rất hay ôm dụng cụ vẽ tranh vào phòng vũ đạo để vẽ."

Lộ Trạch Thanh đi vào theo quản gia, trong phòng treo rất nhiều tranh vẽ.

"Năm 16 tuổi Thích Nam thiếu gia được mẹ đẻ đón đi, vì thế bà chủ đã đau khổ rất lâu, lại sợ Thích Nam thiếu gia thấy gánh nặng nên không dám thể hiện ra ngoài."

Cảm xúc của Lộ Niệm Sơ đã bình tĩnh từ lâu nhưng chú Vương vẫn hay nghe cô nói: Thất Thất không tìm được, Nam Nam lại rời đi.

Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút.

"Bị đón đi ạ?"

"Đúng vậy, lúc Thích Nam thiếu gia 16 tuổi, mẹ đẻ của cậu ấy tìm đến cửa, ông bà chủ có hỏi qua Thích Nam thiếu gia có muốn ở lại nhà họ Thích không. Thích Nam thiếu gia không nỡ rời xa ông bà chủ nhưng cũng đau lòng mẹ ruột của chính mình."

"Thích Nam là bị lừa bán?"

"Không phải, bởi vì trái tim có vấn đề, mẹ ruột của cậu ấy không gánh vác được tiền viện phí, cũng không muốn cậu ấy chịu khổ nên bỏ cậu ấy ở bệnh viện."

"Bà ta nghĩ nếu bị vứt bỏ, mọi chuyện sẽ bị làm lớn thì có lẽ sẽ có người giúp đỡ."

Lộ Trạch Thanh nhíu mày, không đồng tình lắm với cách làm này.

"Vậy hiện tại cậu ta đã bình thường sao?"

"Hiện tại Thích Nam thiếu gia đã khỏe mạnh, có thể vận động giống như là những người bình thường."

Lộ Trạch Thanh thấy một quyển tranh vẽ, lật vài bức tranh ký họa, cậu cho rằng Thích Nam chỉ vẽ tranh sơn dầu.

Có bức là cục đã, có khi là cây cỏ, cứ lật tiếp, cậu nhìn thấy một đứa trẻ bốn năm tuổi.

Lộ Trạch Thanh nhận ra đó là cậu.

Quan hệ trước kia của cậu và Thích Nam rất tốt sao?

Lộ Trạch Thanh nhẫn lại, tiếp tục lật từng trang, đều là những biểu tình khác nhau khi cậu còn nhỏ.

Thời gian cuối cùng vừa vặn là lúc Thích Nam 16 tuổi bị mẹ đẻ đón đi.

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến câu nói kia của bà nội Thích.

"Nam Nam chỉ vẽ tranh phong cảnh, không vẽ chân dung. Trước kia cũng chỉ vẽ qua một người là cháu."

Ngón tay của Lộ Trạch Thanh dừng lại, những bức tranh sau là dáng vẻ hơi lớn hơn một chút.

"Đây là......"

"Là Thích Nam thiếu gia căn cứ ảnh chụp còn nhỏ của Trạch Thanh thiếu gia mà vẽ ra, cậu ấy nói cậu ấy không biết sau khi cậu lớn lên nhìn như thế nào, dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào vẽ ra được."

Bức tranh ký họa kia vẽ có lẽ là khoảng bảy tám tuổi.

Lộ Trạch Thanh tiếp tục lật, quyển ký họa này dày như vậy, có lẽ là gộp nhiều quyển vào với nhau.

Tờ cuối cùng.

Cậu lật đến một bóng dáng được ký họa.

Chỉ liếc mắt một cái, cậu nhanh chóng nghĩ đến bức tranh sơn dầu của họa sĩ Q kia.

Bóng dáng một thiếu niên dưới ánh mặt trời lặn.

"Cháu có thể chụp lại không?"

"A?" Quản gia bị lời cậu nói làm cho sửng sốt, "Có thể đi, năm đó Thích Nam thiếu gia cũng không mang những thứ này đi."

Lộ Trạch Thanh vẫn rất để ý chuyện này.

Cậu cũng không biết nói như thế nào.

"Khi còn nhỏ, quan hệ của cháu và Thích Nam vô cùng tốt?"

"Đúng vậy."

Quản gia cười nói, "Mỗi lần cậu bị Trạch Vũ thiếu gia chọc tức thì cậu sẽ vô cùng tủi thân mà đi tìm Thích Nam thiếu gia để cậu ấy an ủi cậu."

Không đúng.

Rất kỳ quái.

Lộ Trạch Thanh vẫn cảm thấy rất quái dị, cậu cứ cảm thấy cậu không thể nào liên hệ chủ nhân của phòng vẽ tranh này với Thích Nam của hiện tại.

Có một loại cảm giác không đúng, không thể nói lên lời.

"Đi thôi, tôi đưa Trạch Thanh thiếu gia đi dạo những nơi khác."

Lộ Trạch Thanh buông quyển ký họa xuống, cùng quản gia đi ra ngoài.

Vì trong lòng vẫn đang suy nghĩ nên quản gia gọi cậu vài câu thì cậu mới phản ứng được.

"Rất xin lỗi, là cháu thất thần."

"Trạch Thanh thiếu gia, làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là nghĩ đến một chút chuyện."

Quản gia không hỏi nhiều, "Trạch Thanh thiếu gia đói chưa? Để tôi bảo chị Bình làm bữa sáng trước?"

"Không đói bụng, chờ mọi người là được rồi ạ."

Lộ Trạch Thanh cho rằng cậu thức dậy rất sớm, kết quả lúc đi cùng quản gia ra ngoài sân thì cậu nhìn thấy Giang Tư Úc chạy bộ trở về.

"Chào buổi sáng Thanh Thanh."

"Chào buổi sáng thầy Giang. Anh đi ra ngoài từ khi nào vậy?"

"5 giờ."

Giang Tư Úc mặc đồ thể dục người giúp việc chuẩn bị cho hắn, tóc bị mồ hôi làm ướt, mồ hôi theo cằm chảy xuống quần áo, áo màu trắng bị làm ướt khiến người khác có thể nhìn xuyên thấu.

Lộ Trạch Thanh không đứng gần hắn nhưng cũng cảm giác được độ ấm trên người hắn. Giang Tư Úc lớn lên đẹp, dáng người cũng tốt, vận động xong còn nhiễm một thân hormone.

Rõ ràng người vận động là Giang Tư Úc nhưng trái tim của Lộ Trạch Thanh cũng đập nhanh hơn bình thường, cậu hơi dịch người sang bên cạnh.

"Thầy Giang đi tắm rửa trước đi."

"Được, đợi lát nữa lại xuống tìm em."

"Quan hệ của Trạch Thanh thiếu gia và Giang thiếu gia thật tốt."

"Rất tốt ạ." Lộ Trạch Thanh thừa nhận, "Là người tốt nhất cháu gặp được."

Quản gia cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, "Trạch Thanh thiếu gia vẫn giống như khi còn nhỏ. "

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Trạch Thanh thiếu gia miệng ngọt lại làm cho người ta thích, nhưng mỗi lần để cậu khen người khác thì cậu lại không nói lên lời. Gặp được những tình huống như này thì cậu luôn khen đối phương rất tốt."

Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút, ngày hôm qua cậu còn lập lời thề son sắt với Giang Tư Úc, chỉ khen qua một người là hắn.

"Cháu khen qua rất nhiều người sao?"

"Không có."

Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng thở ra.

"Cũng chỉ khen qua giáo viên nhà trẻ, bạn cùng học vũ đạo, ông chủ cửa hàng bánh kem... còn có con husky mà nhà họ Thẩm nuôi ở kế bên."

Lộ Trạch Thanh: "............"

"Nhà họ Thẩm ở bên cạnh?" Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên nghĩ đến, cậu nghe Phó Khâm và Kiều An Nhiên nói qua, đại thiếu gia nhà họ Thẩm.

Cũng chính là công chính của cuốn tiểu thuyết.

"Trạch Thanh thiếu gia không nhớ rõ đi, khi còn nhỏ cậu cùng Thích Nam thiếu gia thường xuyên chơi cùng với Thẩm đại thiếu gia."

"Khi còn nhỏ cậu rất thích để Thẩm đại thiếu gia gọi cậu là 'anh', cậu ấy và Thích Nam luôn đi theo sau cậu, về sau hỏi ra mới biết được, Thẩm đại thiếu gia lớn hơn cậu nửa tháng. Nhưng cậu không nghe, bắt người ta phải gọi cậu là 'anh'."

Lộ Trạch Thanh: "......" Như thế nào đột nhiên lại đào phải lịch sử đen.

Đang nói chuyện thì có người gõ cổng. Lộ Trạch Thanh ngước mắt nhìn lại, một thanh niên đang đứng ngoài sân.

Không phải người khác, là nhân vật chính mà bọn họ vừa nói đến ____ Thẩm đại thiếu gia.

"Thẩm thiếu gia, mời đi vào ngồi." Quản gia nhiệt tình mà mở cửa, mời anh ta đi vào.

"Mới vừa về nước không lâu, mấy ngày trước còn tham gia đại thọ của bà nội Thích, mãi đến hôm nay cháu mới kịp đến đây thăm hỏi."

"Không sao cả, chắc chắn cậu có rất nhiều việc khi mới về nước. Nếu có yêu cầu hỗ trợ gì thì cũng không cần khách khí."

Thẩm đại thiếu gia cười cười, "Một chút tâm ý nhỏ ạ."

"Thẩm thiếu gia có chút khách khí."

"Chú Vương, chỉ là một chút tâm ý." Thẩm đại thiếu gia nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, "Đã lâu không gặp, Thanh Thanh."

Lộ Trạch Thanh hơi hơi hé miệng, cũng nói trở về câu. "Đã lâu không gặp."

"Rất vui khi có thể nhìn thấy cậu một lần nữa, mấy năm nay cậu cũng rất vất vả rồi."

"Không sao cả."

"Đi vào nói chuyện chứ?" Rốt cuộc Lộ Trạch Thanh cũng có tự giác của chủ nhà.

"Được."

Bọn họ không có vào nhà, chỉ ngồi ở ghế đá ngoài vườn hoa nói chuyện phiếm.

"Cậu đã ăn sáng chưa?"

"Ăn qua." Thẩm đại thiếu gia ôn hòa mà cười cười, "Ngày hôm đó nhìn thấy cậu trong bữa tiệc, bởi vì đi khá vội nên không thể nào chào hỏi với cậu được, mong cậu sẽ không để trong lòng."

"Sẽ không."

Quản gia đứng ở một bên, "Hai cậu cứ nói chuyện, tôi đi chuẩn bị chút trà bánh."

"Làm phiền chú Vương rồi." Trả lời chính là Thẩm đại thiếu gia.

"Thẩm đại thiếu gia tìm tôi là có việc sao?"

Nghe được Lộ Trạch Thanh hỏi như vậy, Thẩm đại thiếu gia cũng không kinh ngạc.

Anh ta có thể uyển chuyển từ chối chú Vương chuẩn bị trà bánh nhưng vì muốn nói chuyện riêng với Lộ Trạch Thanh nên mới trả lời như vậy. Lộ Trạch Thanh rất thông minh, chỉ một chút liền có thể nhìn ra ý tứ của anh ta.

"Lại nói, hồi nhỏ cậu luôn bảo tôi gọi cậu là 'anh Trạch Thanh', hiện tại đột nhiên khách khí như vậy làm tôi không quen."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Cậu cứ gọi tên của tôi là được rồi."

Lộ Trạch Thanh: "...... Tôi không nhớ tên của cậu."

Thẩm đại thiếu gia: "......"

"Nói thẳng đi." Lộ Trạch Thanh nhắc nhở, "Chú Vương sẽ ra rất nhanh."

"Chính là rất lâu không gặp, muốn hỏi một chút cậu có thời gian không? Cùng nhau đi ra ngoài chơi một chút, về sau cũng là hàng xóm với nhau, cũng giúp gia tăng tình cảm?"

Lộ Trạch Thanh không nói gì.

"Được rồi."

"Cậu có nghĩ tới......"

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Gặp họa sĩ Q một lần?"

Lộ Trạch Thanh: "!"

"Cậu quen người đó?"

Thẩm đại thiếu gia nói, "Tôi xem qua chương trình mà cậu tham gia, cậu có hứng thú với họa sĩ Q đúng không? Tôi có thể giới thiệu cho hai người làm quen?"

Anh ta lấy điện thoại ra, mở ra mã QR.

"Thêm bạn tốt với tôi, chúng ta nói chuyện trên WeChat?"

Lộ Trạch Thanh vừa lấy ra điện thoại thì chú Vương đã đem trà bánh ra, đều là đồ ăn vặt, còn có chút đồ nhẹ ăn sáng.

"Cảm ơn chú Vương, vừa lúc có chút khát."

Thẩm đại thiếu gia thu hồi điện thoại.

"Sao cậu không quan tâm tình hình hiện tại của tôi như thế nào? Là người hàng xóm lớn lên cùng kiêm em trai, cậu nên hỏi tôi đang sống như thế nào chứ?"

Lộ Trạch Thanh: "...... Cuộc sống của cậu thế nào?"

"Khá tốt."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cuộc đối thoại này thật vô nghĩa.

Thẩm đại thiếu gia không lập tức rời đi, thật ra rất thảnh thơi mà ngồi ăn đồ ăn nhẹ cùng Lộ Trạch Thanh, Lộ Trạch Thanh muốn hỏi cái gì nhưng hiển nhiên Thẩm đại thiếu gia không muốn nói chuyện trước mặt người khác.

[Coca muốn thêm đá]: Khi nào thì cậu đưa tôi đi gặp họa sĩ Q?

[S]: Mấy hôm nay không được, cuối tuần này cậu tìm thời gian liên hệ tôi.

[Coca muốn thêm đá]: Có phải là cậu biết cái gì hay không?

Hai người ngồi đối diện, không ai nói chuyện, dùng WeChat nói chuyện với nhau.

[S]: Không phải cậu đã đoán được sao?

[Coca muốn thêm đá]: .

Không bao lâu, người nhà họ Thích bắt đầu xuống tầng, thấy Thẩm đại thiếu gia thì nhiệt tình mời anh ta ăn bữa sáng.

"Cảm ơn cô Lộ nhưng cháu còn có chút việc."

"Rất lâu cháu không gặp Thanh Thanh, nghe nói cậu ấy đã trở về nên cháu mới qua đây thăm một chút."

Lộ Niệm Sơ cười nói, "Khi còn nhỏ quan hệ của ba đứa rất tốt, luôn chơi cùng với nhau."

"Đúng vậy, hiện tại cũng vẫn rất tốt." Thẩm đại thiếu gia đứng lên, "Cô Lộ, cháu đi trước. Hẹn Thanh Thanh nếu có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm."

"Được, có thời gian thì hãy đến ăn cơm."

Sau khi Thẩm đại thiếu gia rời đi, Lộ Trạch Thanh hỏi Lộ Niệm Sơ.

"Khi còn nhỏ quan hệ của chúng con rất tốt sao?"

"Đúng vậy, khi đó con cùng Tiểu Thẩm học cùng nhà trẻ, Nam Nam nhỏ hơn mấy tháng nên chưa đến tuổi, mỗi ngày nó đều ngồi ngoài này chờ hai đứa đi học về."

Quan hệ của ba người họ rất tốt?

Quan hệ của anh ta và Thích Nam cũng rất tốt.

Thẩm đại thiếu gia cùng Thích Nam......

Hôm nay Thích Nam ở nhà nhưng mà Thẩm đại thiếu gia không nói một câu nào về Thích Nam.

"Khi còn nhỏ quan hệ của ba đứa rất tốt, luôn chơi cùng với nhau"

"Đúng vậy, hiện tại cũng vẫn rất tốt."

Loại trừ khả năng Thẩm đại thiếu gia nói bậy, vậy có quan hệ tốt với Thẩm đại thiếu gia chỉ có...... Họa sĩ Q.

Bóng dáng ký họa trong phòng tranh của Thích Nam cực kỳ giống bóng dáng trong bức tranh sơn dầu của họa sĩ Q.

Lộ Trạch Thanh cảm thấy đáp án đã vô cùng rõ ràng.

Nếu họa sĩ Q là...... Vậy Thích Nam hiện tại là ai?

"Mẹ, con......"

"Có thể ăn cơm rồi."

Trong phòng truyền ra tiếng của dì giúp việc, tiếp theo là tiếng của Thích Trạch Vũ, "Mẹ, Thanh Thanh, vào ăn cơm."

"Con muốn nói gì?"

"Không có gì ạ."

Lộ Trạch Thanh lại đem lời định nói nuốt vào, Thích Nam còn ở trong phòng. Đợi lát nữa Thích Trạch Vũ muốn đi làm, cậu có thể lấy cớ ngồi nhờ xe để nói chuyện, trước hết phải bàn bạc với Thích Trạch Vũ đã, để quyết định xử lý chuyện này như thế nào.

"Đi thôi, đi vào ăn cơm."

"Đồ ăn ngày hôm qua cũng rất ngon."

Lộ Niệm Sơ vừa nghe thì vô cùng vui mừng, "Con thích sao? Vậy về sau nếu không có thời gian về nhà ăn, mẹ sẽ bảo người đóng gói lại đem sang cho con?"

"Sẽ không không có thời gian."

Lộ Niệm Sơ sửng sốt, liền nghe Lộ Trạch Thanh nói.

"Mẹ, con rất thích nơi này, con tính toán hai ngày này liền dọn về đây ở."

Lộ Niệm Sơ: "!"

"Con nói thật?"

Ý cười trên mặt Lộ Niệm Sơ không dừng lại được, đôi mắt sáng long lanh, "Vậy một lúc nữa mẹ đi cùng con về dọn đồ đạc?"

"Nếu không thì bảo anh của con hôm nay đừng đến công ty nữa, mẹ không hiểu được suốt ngày anh con bận cái gì nữa."

"Vâng."

Đi vào phòng, Lộ Niệm Sơ không chờ được mà nói tin tốt này cho mọi người, Thích Hoài cười vui đến mức nếp gấp ở khóe mắt cũng hiện ra, "Vậy thì tốt quá, hay là để cha lái xe giúp cho con?"

"Con....."

"Cha, hôm nay cha còn có một cái hội nghị, để con đi cùng với Thanh Thanh được rồi." Thích Trạch Vũ lập tức cho mình nửa ngày nghỉ, công ty bỏ tiền để thuê nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật, anh ta không đến công ty một ngày thì cũng xảy ra vấn đề gì.

"Được, vậy làm phiền anh đi cùng em."

Vừa lúc mượn cơ hội này nói chuyện với Thích Trạch Vũ.

Lộ Trạch Thanh không nghĩ tới chính là, Thích Trạch Vũ cũng có chuyện phải nói cho cậu.

Trầm mặc hồi lâu chính là Giang Tư Úc, hắn tức khắc cảm thấy bát cháo trong tay không còn ngon chút nào, nhưng hắn làm gì có lý do gì ngăn không cho Lộ Trạch Thanh về nhà?

"Thầy Giang, tôi vẫn tiếp tục thuê nhà, anh đừng cho người khác thuê được không?"

"Đương nhiên."

Giang Tư Úc đã chuẩn bị tâm lý nhưng đột nhiên lại nghe được những lời này của Lộ Trạch Thanh, tâm tình của hắn nháy mắt tốt lên, chỉ cần không trả lại nhà thì Lộ Trạch Thanh vẫn còn đến ở.

"Thanh Thanh, con thuê nhà của Tiểu Giang?"

"Đúng vậy, con không tìm được nơi nào phù hợp, thầy Giang nói rằng anh ấy có nhà trống nên cho con thuê với giá thấp hơn giá thị trường."

"Làm sao lại không biết xấu hổ như vậy được." Thích Trạch Vũ lập tức nói, "Giá bao nhiêu, anh hỗ trợ cho em."

"Không cần."

Giang Tư Úc lạnh nhạt từ chối.

Thích Trạch Vũ thật mang thù, còn nhớ thương việc hắn chiếm tiện nghi của anh ta tối hôm qua.

----------

"Giỏ hoa hôm nay thật đẹp."

Thẩm đại thiếu gia đem bó hoa mới c.ắm vào bình hoa, cầm lấy bình tưới cây nhỏ tưới hoa, thanh niên ngồi trên ghế xoay người lại. Anh ta nhẹ nhàng lên tiếng.

"Anh đã gặp cậu ấy."

Thanh niên đột nhiên ngước mắt, nhìn về phía Thẩm đại thiếu gia, "Anh gặp Thanh Thanh?"

"Đúng."

Thẩm đại thiếu gia đi đến bên cạnh người thanh niên, ngòi bút của cậu vẫn dừng lại ở đường cong đang phác thảo, người trên tranh đúng là người mà anh ta vừa gặp, Lộ Trạch Thanh.

"Vẽ đẹp như vậy, tại sao lại không đăng lên Weibo?"

Thanh niên rũ xuống mi mắt, tiếp tục phác hoạ, "Còn chưa có vẽ xong."

"Vẽ xong thì em cũng không đăng."

Thanh niên: "...... Anh biết tại sao anh lại làm người ta ghét không?"

"Lời này của em có chút...." Thẩm đại thiếu gia nhăn mi, nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra từ, "Sao em đối xử với Thanh Thanh ôn nhu như vậy, đối với anh thì lại không có kiên nhẫn như vậy?"

"Cậu ấy không giống như anh, luôn làm người ghét."

"Thích Nam, em nói như vậy sẽ làm anh muốn tức giận."

"À."

Thích Nam thờ ơ, không chớp mắt, tầm mắt dừng trên giấy vẽ, "Anh cản trở ánh sáng của em."

Thẩm đại thiếu gia nhận lệnh ngồi xuống đối diện, "Như vậy được rồi chứ, em cũng sẽ vẽ cho anh một bức chứ?"

"Em còn vẽ cho bà nội Thích."

"Chờ anh đến đại thọ 70 tuổi thì em cũng có thể vẽ cho anh một bức tranh."

Thẩm đại thiếu gia không phục, "...... Sao Thanh Thanh lại có thể có?"

Thích Nam không nói chuyện, đáy lòng trả lời một câu.

Trong lòng em thì cậu ấy luôn có đặc quyền.

Rất nhiều người nói trẻ em không có ký ức trước năm tuổi, nhưng thật ra cũng không phải, chỉ cần ký ức đủ khắc sâu thì sẽ nhớ cả đời.

Khi Thích Nam ở bệnh viện lúc nhỏ, có rất nhiều đứa trẻ được chơi với cha mẹ, cậu ta không có cha mẹ, tính cách cũng rụt rè.

Những đứa trẻ trong bệnh viện tư nhân này chủ yếu là con cháu nhà có tiền, tính cách kiêu căng, thích trêu chọc cậu ta.

Cậu ta sẽ không tức giận, cho nên khi nhàm chán thì những đứa trẻ đó sẽ tìm cậu ta chơi. Thích Nam không cảm thấy làm sao, cậu ta chỉ muốn có người ở bên cạnh để nói chuyện, mặc kệ ý tốt hay ý xấu, có người bên cạnh cậu ta là được.

Sau đó, những đứa trẻ đó được ra viện, bọn họ không lưu luyến một cái gì hay bất cứ ai. Có khi ngủ dậy một giấc thì nghe người hộ sĩ nói hôm nay ai ra viện.

Cũng có người nói hẹn gặp lại với cậu ta, hoặc khi nào có cơ hội sẽ đến bệnh viện tìm cậu, nhưng về sau cũng không xuất hiện.

Cũng chỉ có Thanh Thanh nói với cậu ta.

"Tôi muốn cậu làm em trai của tôi, cậu về nhà với tôi được không?"

Thật ra Thích Nam không để ở trong lòng, lời của một đứa trẻ thì sao có thể tin được, người lớn sẽ suy xét đến rất nhiều vấn đề, không phải chỉ cần một hai câu là có thể quyết định.

Thời điểm bị vứt bỏ, Thích Nam không khóc, bị người khác bắt nạt cũng không khóc, cơ thể khó chịu cũng không khóc.

Các bác sĩ và hộ sĩ trong bệnh viện đều khen cậu ta dũng cảm.

Nhưng mà, khi Thanh Thanh xuất hiện trước mặt cậu ta một lần nữa, vươn tay cười nói với cậu ta.

"Em trai, tôi đến đón cậu về nhà."

Ngày đó, Thích Nam khóc.

Cậu ta còn nhớ rõ vẻ mặt lúc đó của Thanh Thanh, cậu cho rằng cậu đã nói sai cái gì, bối rối, hoảng loạn mà dỗ dành cậu ta.

"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, cha mẹ tôi cũng sẽ đối xử tốt với cậu."

"Còn có anh trai của tôi, tôi và bọn họ đều sẽ yêu cậu, về sau cậu chính là em trai của tôi, chúng ta là người một nhà."

"Tôi có thể kể chuyện trước khi ngủ cho cậu."

"Cậu biết chữ sao?" Thích Nam nín khóc, mỉm cười, nước mắt còn treo trên khóe mắt.

"Tôi có thể học." Thanh Thanh rất nghiêm túc nhìn cậu ta, cũng rất nghiêm túc mà hứa hẹn. "Về sau mỗi ngày tôi đều sẽ kể chuyện trước khi ngủ cho cậu, cậu đừng khóc, được không?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.