Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 59



Kiều An Nhiên cũng ngốc một lúc.

"Bọn họ tặng quà cho cậu thì cậu nên cảm ơn bọn họ."

Lộ Trạch Thanh chưa từng phát sóng trực tiếp nhưng cậu nhìn qua tổ chương trình mở phát sóng trực tiếp, cậu biết có thể đóng không cho tặng quà được.

"Cảm ơn mọi người, đừng tặng nữa, tôi sẽ đóng tặng quà."

Lộ Trạch Thanh đã nói với người nhà về việc quay video món ăn để kiếm tiền quảng cáo. Chuyện này cậu cũng không cố ý giấu giếm khi quay chương trình, chẳng qua là khán giả cho rằng cậu đang ghi hình lại cuộc sống sinh hoạt.

Lộ Trạch Thanh sẽ chủ động nói với người trong nhà, cậu không muốn bà nội cảm thấy đau lòng vì cậu vất vả, cậu cũng đã nói với bà nội rằng quay chụp video này không hề vất vả.

Nhưng ban đầu tài khoản này không phải để kiếm tiền, Lộ Trạch Thanh kiếm tiền là dựa vào việc làm các công việc làm thêm.

Lộ Trạch Thanh không nói chuyện này cho bà nội, tuổi của bà đã lớn, nói cho bà biết thì càng làm bà đau thương hơn.

Tầm mắt của cậu dừng trên tài khoản [Dư Tình Chưa Dứt 99], cậu cảm thấy đây không giống người trong nhà, người biết đến tài khoản của cậu còn có.... Giang Tư Úc.

Lộ Trạch Thanh nghĩ nghĩ, hành động khoa trương như vậy rất giống Giang Tư Úc, hắn rất có thể tự cổ vũ cho CP của chính mình.

"Là người trong nhà và bạn bè của tôi." Lộ Trạch Thanh giải thích một chút, không tiếp tục chủ đề này nữa, "Tiếp tục đánh giá thôi."

Lộ Trạch Thanh mở túi kem ra.

"Cái này 46 tệ, vị chocolate và sữa bò, bên trong có quả hạch."

Lộ Trạch Thanh cắt kem ra để mọi người nhìn thấy nhân bên trong, cậu dùng nĩa xúc một miếng bỏ vào miệng.

"Có chút ngọt, cũng có chút đắng, không có nhiều mùi sữa, vị giống nhau, không đề cử mua."

[Muốn nói một chút, trọng điểm của tôi sai nhưng bảo bối của tôi có bạn bè và gia đình như thế từ khi nào vậy?]

[Người nhà của bảo bối của tôi là Thanh Đoàn? Trách không được mấy lần trước bảo bối đi đều đến thăm các nhà hàng mà Lộ Trạch Thanh từng đi.]

[Cười chết, là giúp người trong nhà theo đuổi người nổi tiếng sao?]

[Tôi vẫn luôn cho rằng bảo bối của tôi vô cùng đáng thương, hóa ra người nhà của bảo bối lại ngang tàn như vậy, ô ô ô]

Kiều An Nhiên cũng bóc ra một cái kem, học theo Lộ Trạch Thanh đặt kem lên bàn, dùng dao nĩa cắt ra.

"Bên ngoài là một lớp gạo nếp dẻo rất ngon, rất thơm vị sữa, ai thích vị sữa bò thì có lẽ sẽ thích, giá là 3 tệ, đề cử mua sắm."

............

[Nhìn qua quả thật rất ngon ]

[Lập tức đi chốt đơn.]

[Tay của chủ nhà thật là đẹp mắt, chị em tay khống* chú ý, xin hỏi mỗi ngày chủ nhà phát sóng lúc mấy giờ?]

(*tay khống: mê tay, nhan khống: mê nhan sắc....)

[Ha ha ha ha, nói ra thì có lẽ tầng trên không tin, fans già cũng là lần đầu tiên ngồi xổm xem phát sóng trực tiếp.]

[Cái bàn nhỏ này rất đẹp nha, ai có thể cho tôi biết loại nào tương tự như thế này không?]

[Tôi còn muốn hỏi thông tin về cái mâm, cả dao nĩa nữa.]

[Bàn sứ trắng cùng dao nĩa màu vàng kim, nhìn thật cao cấp.]

[Đúng thật, trước kia tôi cảm thấy màu vàng kim rất phèn, hiện tại nhìn cái này thì chỉ thấy sự xa hoa.]

"Bộ đồ ăn là người trong nhà mua, tôi cũng không biết." Lộ Trạch Thanh một bên đánh giá, một bên bớt thời gian trả lời làn đạn.

Lộ Trạch Thanh đánh giá gần 50 loại kem, Kiều An Nhiên tỏ vẻ mấy ngày nữa sẽ không thèm ăn kem nữa. Vì cảm ơn sự hỗ trợ của Kiều An Nhiên, Lộ Trạch Thanh bảo cậu ta ở lại ăn bữa cơm.

Kiều An Nhiên ăn qua rất nhiều món ăn ngon do các đầu bếp làm nhưng cậu ta vẫn thích nhất đồ Lộ Trạch Thanh làm, nó có một loại hương vị của gia đình.

Cả năm cha mẹ và anh trai của cậu ta đều không ở nhà, rất nhiều lúc trong nhà chỉ có một mình Kiều An Nhiên và bảo mẫu, còn có đầu bếp. Nhưng điều mà Kiều An Nhiên muốn đó là cả nhà quây quần bên nhau, vô cùng náo nhiệt, tùy tiện ăn cái gì cũng được.

Nhà họ Thích và nhà họ Kiều khác nhau, công việc của nhà họ Thích chủ yếu ở trong nước, mà công việc của nhà họ Kiều lại ở nước ngoài. Thời gian bận rộn nhất thì trong nửa năm Kiều An Nhiên cũng không gặp được người nhà.

Lúc đó anh của cậu ta học ở nước ngoài, chỉ còn lại Kiều An Nhiên, cho nên cậu ta rất thích kết bạn, khi có nhiều người thì cậu ta sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.

"Cậu thích ăn gì thì để tôi làm cho?"

"Thật vậy sao?" Đôi mắt của Kiều An Nhiên sáng lên, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không tốt lắm. Lộ Trạch Thanh cười nói.

"Lúc tâm trạng tốt thì sẽ muốn nấu cơm, vừa lúc dì giúp việc mua về không ít hải sản."

"Vậy để tôi giúp cậu một tay."

Phòng bếp của nhà Lộ Trạch Thanh là phòng bếp mở, cũng rất lớn, ba bốn người ở trong cũng không chật chội.

Một người nấu cơm cho cả gia đình thì quả thật là có chút khó khăn, trong nhà có hai dì nấu cơm, ngày thường cũng đều thay phiên nhau hỗ trợ.

"Xử lý hải sản khá phiền phức, để tôi nhờ dì giúp việc làm hộ."

Nghe nói Lộ Trạch Thanh muốn xuống bếp thì dì giúp việc ngây ngẩn cả người.

"Trạch Thanh muốn ăn cái gì thì bảo dì làm là được rồi."

"Không sao đâu, để cậu ấy làm đi." Quản gia cười tủm tỉm, nhìn Lộ Trạch Thanh, "Hôm nay tâm trạng của Trạch Thanh thiếu gia rất tốt."

Lộ Trạch Thanh không phủ nhận.

Cậu rất thích không gian gia đình ấm áp.

------------

Bên kia.

Thích Trạch Vũ đang trên đường trở về thì phát hiện một bưu kiện chưa đọc.

Anh ta cho người đi điều tra xem ai ra lệnh cho Ngụy Dương vu khống Thất Thất. Trong ảnh chụp là một thiếu niên, cậu ta đội mũ lưỡi trai, mặc áo T-shirt màu trắng, đi vào một quán cà phê.

Thích Trạch Vũ nhìn phong cảnh xung quanh, cảm thấy có chút quen mắt.

"Tiểu Lý, cậu nhìn xem quán này ở nơi nào?"

"Thích tổng, là ở đường Thất Tinh bên kia." Tài xế biết rõ Thích Trạch Vũ mù đường, không chờ anh hỏi liền mở miệng, "Cách nơi này của chúng ta vài phút lái xe."

Thích Trạch Vũ dứt khoát quyết định.

"Đi tới quán cà phê này."

"Vừa rồi bà cụ Thích gọi điện thoại đến bảo tối nay Trạch Thanh thiếu gia xuống bếp nấu cơm, còn đưa bạn về nhà, thúc giục chúng ta không được về quá muộn."

Thích Trạch Vũ nhìn thời gian, hôm nay anh ta tan làm sớm, vẫn chưa đến 6 giờ.

"Đã biết, cứ đi đến đây xem một chút."

Tài xế quay xe đi đến đường Thất Tinh. Thích Trạch Vũ đi vào quán cà phê, liếc mắt một cái liền chú ý đến mục tiêu.

Cậu ta ngồi một mình ở bàn bốn người, không biết là đang đợi ai, hoặc là......

"Xin chào, xin hỏi anh muốn uống gì?" Người phục vụ hỏi.

Thích Trạch Vũ tùy tiện quét mắt thực đơn, gọi một ly cà phê. Gọi xong đồ uống thì anh ta dứt khoát đi về phía thiếu niên, ngồi đối diện với cậu ta.

"Dương Miễn."

"Thích tổng." Dương Miễn nhìn anh ta một cái, cúi đầu tiếp tục quấy cà phê, "Bảo tiêu nói với tôi là gần đây có người đi theo tôi."

"Là người của Thích tổng nhỉ."

Thích Trạch Vũ không có phủ nhận, "Đúng vậy."

"Nhà của cậu không ở thành phố A, mới vừa về nước không lâu, làm sao lại quen biết với Thích Nam?"

Dương Miễn không có ngoài ý muốn khi Thích Trạch Vũ tìm được cậu ta nhưng tốc độ của Thích Trạch Vũ có chút nhanh.

"Tôi cũng rất bất ngờ, một Lộ Trạch Thanh cũng làm Thích tổng để bụng như vậy."

"Không phải là cậu cố ý để tôi tìm được cậu sao?" Thích Trạch Vũ không muốn vòng vo với cậu ta, anh ta còn đang vội.

"Có lẽ Thích Nam rất sợ tôi phát hiện ra cậu, nhưng cậu lại cố ý để lộ...."

"Ai nói tôi cố ý bại lộ thân phận, nhà họ Thích ở thành phố A có địa vị gì, muốn tìm một người như tôi còn không dễ dàng sao."

"Cha mẹ của cậu có nói với cậu không, một mình ở trong nước thì không cần quá khoa trương."

"Không có." Dương Miễn cười nhạo một tiếng, "Xin lỗi, tôi có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, còn cha tôi, anh có thể coi như ông ta đã chết rồi."

Thích Trạch Vũ sửng sốt một chút, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy có người hận cha mẹ của mình như vậy, còn là một đứa trẻ chưa thành niên. Anh ta nhăn mày, chưa nói cái gì thì Dương Miễn lại nói.

"Tôi muốn thực hiện một cuộc hợp tác cùng có lợi với anh."

Cậu ta không hề úp mở, "Vì tỏ vẻ thành ý của tôi, tôi có thể nói thẳng với Thích tổng."

"Trong cửa hàng châu báu, là tôi cố ý ngăn Lộ Trạch Thanh, cũng cố ý tạo mâu thuẫn, đây là bước đầu tiên để Thích tổng chú ý."

"Kế hoạch thứ hai chính là sau sự việc này, chính là ở bữa tiệc mừng của cụ bà Thích, để tên ngu xuẩn kia hãm hại Lộ Trạch Thanh."

"Kế hoạch này còn có vài bước nữa chưa thực hiện nhưng Thích tổng đã tìm đến cửa. Điều này cho thấy Thích tổng thật sự có năng lực."

"Nếu đổi người khác thì có lẽ Thích tổng cũng không chú ý đến tôi nhanh như vậy."

Thích Trạch Vũ không nói gì.

Dương Miễn nói không sai, nếu cậu ta cố ý gây sự trong bữa tiệc, gây sự với khách khứa khác, nhà họ Thích vẫn ra mặt, Ngụy Dương cũng vẫn bị đuổi ra nhưng họ sẽ không cảnh giác đến mức đi điều tra chuyện này.

Việc Thất Thất ngã bị thương còn chưa tìm ra hung thủ, còn vụ án bắt cóc vẫn chưa có kết quả gì. Người nhà họ Thích quyết định trước tiên không công bố thân phận của Thất Thất ra ngoài, chỉ sắp xếp bảo tiêu để đảm bảo an toàn cho Thất Thất.

"Đừng nói chuyện vô nghĩa, tôi đang vội, nói thẳng vào việc đi."

Dù Dương Miễn có tâm cơ thì cũng chỉ là một thiếu niên choai choai, Thích Trạch Vũ lăn lộn trên bàn đàm phán lâu như vậy, anh ta sẽ không dễ dàng bị Dương Miễn dắt đi.

"Dù tôi không nói thì có lẽ anh cũng đoán được." Dương Miễn nâng mi, "Chỉ có tên ngốc Thích Nam kia mới cảm thấy chính mình không bị lộ."

"Anh đã biết thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Trong tay tôi có bằng chứng mà anh muốn, nhưng phải thực hiện trao đổi, anh giúp tôi một việc."

"Cậu cảm thấy nhà họ Thích của chúng tôi không lấy được chứng cứ trong tay của cậu sao?"

Dương Miễn nắm chặt tay, rồi lại nhanh chóng thả lỏng, "Vậy Thích tổng đến tìm tôi không phải là chỉ vì uống một ly cà phê với tôi chứ?"

"Thưa anh, cà phê của anh." Người phục vụ đưa ra cà phê đã được đóng gói xong.

"Cảm ơn."

Thích Trạch Vũ trực tiếp đứng lên.

"Tôi đến là muốn nhìn một chút cậu sắm vai nhân vật gì ở đây. Hiện tại đã nhìn được, tôi không có hứng thú, chỉ muốn cảnh cáo cậu một câu, cách xa Lộ Trạch Thanh ra."

"Nếu không, dù cậu chưa thành niên thì tôi cũng sẽ không dễ dàng tha cho cậu."

Thích Trạch Vũ cầm cà phê trong tay, xoay người lưu loát. Đột nhiên, Dương Miễn đứng lên.

"Nhưng mà chứng cứ trong tay anh không thể đầy đủ bằng của tôi. So với việc phí thời gian đi điều tra thì tôi có thể trực tiếp đưa cho anh, không phải như vậy càng nhanh sao? Có lẽ thời gian của Thích tổng rất quý giá đi?"

Thích Trạch Vũ dừng chân, "Làm sao tôi biết chứng cứ ở trong tay cậu là thật?"

"Trưa mai 12 giờ, chờ ở dưới công ty của tôi. Tôi chỉ cho cậu nửa giờ, nếu cậu có đủ thành ý thì chúng ta có thể bàn lại việc hợp tác."

Lần này Thích Trạch Vũ không dừng lại nữa, anh ta trực tiếp đi ra ngoài quán cà phê.

"Trẻ con thì chính là trẻ con, đúng là thiếu kiên nhẫn."

Thích Trạch Vũ chỉ cố ý giả vờ như chẳng hề để ý, nếu Dương Miễn muốn thu hút sự chú ý của anh ta thì có nghĩa là cậu ta có chuyện muốn hợp tác, và chuyện này chỉ có thể hợp tác với nhà họ Thích.

Đây là lợi thế lớn nhất của nhà họ Thích.

Trong cuộc đối thoại vừa rồi, Thích Trạch Vũ không hề hỏi mục đích của cậu ta, cũng không hỏi cậu ta có phải là biết Thích Nam đã bị bại lộ hay không.

Chỉ cần lúc đó anh ta biểu hiện ra sự để ý thì Dương Miễn sẽ chỉ nói ra một cách mơ hồ, Thích Trạch Vũ sẽ vô cùng bị động, cho nên Thích Trạch Vũ muốn nắm quyền chủ động trong tay.

Chỉ cần anh ta đủ mạnh thì Dương Miễn sẽ ở thế yếu.

Thất Thất đã nói qua với anh ta, nếu thật sự Thích Nam đang ở cạnh Thẩm đại thiếu gia thì nhất định em ấy đang an toàn.

Tuy anh ta không biết tại sao Thất Thất lại khẳng định như vậy nhưng dù sao đó cũng là Thẩm đại thiếu gia, khi còn nhỏ đã làm hàng xóm với nhau khá lâu, dù hiện tại không quá thân nhưng anh ta cũng không có lý do gì để hại Thích Nam.

Cũng sắp đến chủ nhật, ngày hẹn gặp mặt của Thất Thất và Thẩm đại thiếu gia, đến lúc đó thì sẽ biết hết nguyên nhân thôi.

Bởi vì Thích Trạch Vũ phản ứng rất tùy ý, còn lấy ra thân phận địa vị của nhà họ Thích ở thành phố A, anh ta đã nắm chặt quyền chủ động trong tay mình.

"Đi thôi, về nhà."

Thích Trạch Vũ kết thúc cuộc trò chuyện mà chưa đến 15 phút, mang theo tâm trạng vui vẻ về nhà.

Dương Miễn còn ngồi ở quán cà phê, Thích Trạch Vũ vừa đi, sắc mặt của cậu ta lập tức tối lại.

Quả nhiên cậu ta vẫn rất chán ghét Lộ Trạch Thanh.

Thật ra Dương Miễn cũng không có nhiều ác ý như vậy đối với Lộ Trạch Thanh, nhưng cậu ta không hiểu được.

Lần ở cửa hàng châu báu đó là cậu ta cố ý trêu chọc Lộ Trạch Thanh trước mặt Thích Nam.

Sau đó ở bữa tiệc mừng thọ, dù cậu ta nói với Thích Nam là cậu ta đã mua hot search nhưng thật ra không phải. Dương Miễn cũng không biết là ai làm, cậu ta chỉ mượn chuyện này hù dọa Thích Nam.

Sau bữa tiệc Dương Miễn mới bắt đầu chú ý Lộ Trạch Thanh.

Cậu ta phát hiện Lộ Trạch Thanh giống cậu ta, lúc nhỏ hay lúc thiếu niên đều không tốt, bị lừa bán, bị ngược đãi, bị sửa đổi nguyện vọng đại học, thậm chí khi mới có chút nổi tiếng thì lại bị vu khống không phụng dưỡng cha mẹ.

Trên mạng chỉ có vài câu khái quát nhưng Dương Miễn vẫn cảm nhận được loại thống khổ tối tăm không nhìn thấy ánh sáng kia.

Khác nhau chính là.

Lộ Trạch Thanh bị cha mẹ nuôi ngược đãi, Dương Miễn thì lại bị bạo lực gia đình từ chính cha ruột và mẹ kế.

Đều là người chịu ngược đãi.

Dù mọi chuyện đã được đưa ra ánh sáng nhưng cậu ta chưa từng thấy qua Lộ Trạch Thanh lấy chuyện này để bán thảm, cố ý khơi gợi sự đau lòng của người khác.

Rất nhiều lần Dương Miễn từng nghĩ đến, nếu cha mẹ cứ thế mà chết đi thì có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng cậu ta không thể làm gì, chỉ có thể nhịn lại những ý nghĩ xấu xa đang dần to lớn.

Cậu ta không tin Lộ Trạch Thanh không có.

Cũng không tin Lộ Trạch Thanh giống như những gì đã biểu hiện ra bên ngoài.

Một bên cậu ta cố gắng không chú ý đến Lộ Trạch Thanh, một bên lại không nhịn được suy nghĩ, nếu Lộ Trạch Thanh là cậu ta thì Lộ Trạch Thanh sẽ làm như thế nào?

Trước khi về nước, Dương Miễn đã không tính toán làm một con rối, cậu ta chỉ là thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng khi biết Lộ Trạch Thanh đưa cha mẹ nuôi kia vào ngục giam, đáy lòng cậu ta cũng có ý tưởng tương tự.

Cậu ta cố ý bại lộ thân phận, cố ý để Thích Trạch Vũ phát hiện cậu ta, lại lợi dụng nhà họ Thích để đối phó người đàn ông và người phụ nữ chó chết ghê tởm kia.

Có thể tạo ra mâu thuẫn chính là Thích Nam.

Không đúng.

Hẳn là nên gọi là.

Dương An Húc.

Là anh trai tốt khác cha khác mẹ của cậu ta.

Là con chó được người cha thân yêu và mẹ kế đối xử tốt như vậy, cũng là con chó vô cùng nghe lời.

------------

Lúc Thích Trạch Vũ về đến nhà thì Lộ Trạch Thanh cũng vừa cởi tạp dề.

Lúc cậu nấu ăn trong bếp, bà nội Thích luôn đứng canh giữ một bên, sợ cậu bị dao cắt vào tay hay bị chảo dầu làm bỏng, vô cùng lo lắng.

Lộ Niệm Sơ kéo bà ra phòng khách nghỉ ngơi nhưng bà nội Thích vẫn luôn ngẩng cổ nhìn về phía phòng bếp.

Quản gia và nhóm dì giúp việc đều khen Lộ Trạch Thanh có tay nghề giỏi, chỉ có bà nội Thích chú ý xem cậu có bị bỏng ở đâu không, xác định không có thì bà mới thả lỏng.

"Bà nội, bà không cần phải lo lắng như vậy, cháu......" Một câu 'thuần thục' kẹt trong cổ cậu, cậu sợ nói ra sẽ làm bà nội Thích đau lòng.

"Sao bà không đến đây nếm thử xem cháu nấu cơm có ngon không?"

Lộ Trạch Thanh lôi kéo bà nội Thích ngồi vào bàn cơm.

"Cháu nói trước, bà không thể nói là không ăn ngon đâu." Lộ Trạch Thanh nói đùa thì trên mặt bà nội Thích mới có ý cười.

"Thanh Thanh học cái gì cũng rất nhanh, khẳng định ăn sẽ rất ngon."

Kiều An Nhiên ngồi bên cạnh Lộ Trạch Thanh, ngửi mùi đồ ăn làm cho cái bụng không biết cố gắng kêu lên. Thích Hoài cười nói, "Nếu không thì chúng ta ăn trước đi."

Kiều An Nhiên có chút xấu hổ, giữa trưa cậu ta đã ăn một bát lớn, lại ăn rất nhiều kem, bị đói cũng quá nhanh đi, "Vẫn là chờ Thích đại ca một chút đi ạ."

Đang nói.

Thích Trạch Vũ đi vào, "Mới vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm."

Hôm nay là tài xế lái xe đưa anh ta trở về, Thích Trạch Vũ không đi lên từ ngầm gara mà trực tiếp đi từ cửa vào.

"Anh, anh trở về rồi."

"Mau đi rửa tay, Thanh Thanh đã làm một bàn lớn đầy đồ ăn."

"Có dì giúp việc thì mới có thể xong nhanh như vậy được, chỉ xử lý tôm và cua cũng đã tốn hơn một tiếng rồi."

Thích Trạch Vũ ngồi ở phía bên cạnh còn lại của Lộ Trạch Thanh.

"Nhiều đồ ăn như vậy?"

"Trong nồi còn có tôm hùm đất."

"Có ngay, để tôi đem lên." Dì giúp việc cười tủm tỉm đi vào phòng bếp, "Ngửi rất thơm, một mình Trạch Thanh có thể làm hết cũng đã rất giỏi."

Lộ Niệm Sơ cũng nói theo.

"Đúng vậy, đừng thất thần nữa, ăn nhanh đi thôi."

"Mẹ nếm thử món cá này ."

Kiều An Nhiên cười cười, "Vậy cháu cũng không khách khí nữa."

"Món cua hấp này ăn ngon thật."

"Thanh Thanh, sao cái gì cậu cũng biết, thật là lợi hại nha." Trong miệng của Kiều An Nhiên đã đầy đồ ăn nhưng vẫn không nhịn được khen Lộ Trạch Thanh.

"Bà nội, bà thấy ngon chứ?" Lộ Trạch Thanh đều đã nói đến như vậy, bà nội Thích bị bộ dáng xin khen ngợi này chọc cười.

Khi còn nhỏ Thất Thất cũng sẽ yêu cầu khen ngợi như vậy.

"Đương nhiên là ăn ngon, kỹ năng nấu nướng của Thanh Thanh nhà chúng ta đặc biệt giỏi."

"Cha mẹ?" Tầm mắt của Lộ Trạch Thanh chuyển hướng về phía cha mẹ.

"Ăn ngon, đặc biệt ngon."

Thích Hoài liên tục gật đầu, đưa ra một câu trả lời khẳng định, "Ăn ngon."

Thích Trạch Vũ lập tức ngồi thẳng, nên đến lượt anh ta. Lời khen của anh ta đã đến bên miệng nhưng Thanh Thanh bỏ qua anh ta, cậu yên lặng ăn cơm.

Thích Trạch Vũ: "?"

Anh ta hoàn toàn không có khí thế không do dự như khi nãy gặp Dương Miễn, "Tại sao lại không hỏi anh?"

Lộ Trạch Thanh: "...... Mọi người đều nói ăn ngon là được."

Thích Trạch Vũ: "?"

Trí nhớ của bà nội Thích vô cùng tốt, bà vui cười hớn hở mà nói, "Nên như thế."

"Bà nhớ lúc Thanh Thanh lần đầu đi nhà trẻ, nhận được hoa hồng nhỏ*, mỗi người chúng ta đều thay phiên khen ngợi Thanh Thanh, cũng chỉ có cháu, nói rằng có một đóa hoa thì có gì cần khen."

(*Cũng tương tự như phiếu bé ngoan bên mình đó, hoa hồng nhỏ này sẽ được giáo viên vẽ trên tay của đứa trẻ ngoan)

Thích Trạch Vũ giảo biện: "...... Lúc ấy cháu cũng nhỏ."

"Thanh Thanh muốn cháu khen nó, cháu còn nói nó trẻ con."

Thích Trạch Vũ: "......"

Khi còn nhỏ anh ta có chút làm người khác không thích, nhưng ở tuổi đó không phải là đứa trẻ nào cũng như thế sao, đến cẩu còn không thích nổi, nếu Thanh Thanh lớn lên ở nhà họ Thích, khẳng định cũng.....

Sẽ không.

Thanh Thanh từ nhỏ đến lớn đều đáng yêu như vậy.

Thích Trạch Vũ sợ Thanh Thanh sẽ nhớ lại chuyện lúc nhỏ, anh ta nhớ lại một chút, hình như anh ta trêu chọc Thanh Thanh rất nhiều, về sau hình như đến một tiếng 'anh' cũng không nghe được nữa.

Khó mà làm được.

Thanh Thanh không hỏi anh ta, anh ta cũng có thể chủ động khen.

"Nấu ăn ngon, hương vị cũng ngon, là đồ ăn ngon nhất trong tất cả món anh từng ăn."

Lộ Trạch Thanh nhịn cười.

"Anh, đoạn sau có chút nói quá."

Thích Trạch Vũ nghĩ thầm: Một chút cũng không nói quá, chính là ăn ngon nhất. Không hổ là em trai của anh ta, học gì cũng rất nhanh, làm gì cũng có thể làm tốt nhất.

----------

Lộ Trạch Thanh ở nhà ngủ mấy ngày, quá rảnh rỗi đến mức học được cách ngủ nướng. Vẫn là dì giúp việc nói cho cậu biết Giang Tư Úc đã đến thì cậu mới bò dậy từ trên giường.

"Sao anh đến sớm như vậy?" Lộ Trạch Thanh ngáp một cái.

"Không có việc gì nên đến đây luôn."

"Đợi lát nữa đi nơi nào học, hay là học luôn ở trong phòng của tôi, cũng chỉ có hai người chúng ta."

"Em cứ rửa mặt và ăn sáng trước đi, tí nữa tôi sẽ đưa em đến một nơi."

Trên người Lộ Trạch Thanh còn mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, Lộ Niệm Sơ chuẩn bị rất nhiều quần áo, bao gồm cả đồ ngủ bốn mùa, tận mười mấy bộ.

Cậu có một phòng để quần áo rất lớn, không khác biệt lắm với phòng để quần áo của Giang Tư Úc ở căn hộ kia.

Nhưng Lộ Trạch Thanh vẫn thích mặc bộ quần áo này, hơn 10 tệ nhưng rất mềm mại, khi ngủ còn rất thoải mái.

"Tôi xuống nhà chờ em."

"Được."

Lộ Trạch Thanh không chậm trễ nhiều thời gian, rửa mặt xong, thay đổi bộ quần áo liền xuống tầng, dì giúp việc bưng lên bữa sáng.

"Tôi vừa hỏi Tiểu Giang, cậu ấy nói cậu ấy cũng chưa ăn sáng, vừa vặn hai người ăn với nhau."

"Mẹ cháu đâu ạ?"

"Phu nhân cùng ông chủ đến thành phố B công tác, đêm nay chưa chắc đã trở về."

Lộ Trạch Thanh nhớ đến Thích Trạch Vũ đã từng nói chuyện này với cậu.

"Trạch Vũ đi làm, cụ bà có lẽ đang ngủ."

Mỗi ngày chưa đến 5 giờ sáng cụ bà Thích đã tỉnh ngủ, chờ mọi người trong nhà ăn sáng xong thì bà lại lên giường nằm, có khi sẽ ngủ tiếp, có khi thì xem điện thoại.

"Vâng, cháu biết rồi ạ."

"Thấy em đã quen ở đây thì tôi cũng yên tâm."

Lộ Trạch Thanh cười hỏi.

"Thầy Giang lo lắng quá sao? Mấy ngày hôm trước đều là tôi chủ động liên lạc với thầy Giang."

Giang Tư Úc biết cậu đang nói đùa, hắn cũng nó theo.

"Tôi sợ em thấy phiền."

Lộ Trạch Thanh nhỏ giọng nói thầm. "Khi nào thì tôi chê anh phiền?"

Giang Tư Úc nói trong lòng: Vậy thì sẽ liên lạc nhiều hơn.

"Được rồi, mấy hôm nay bận một việc, tí nữa sẽ nói cho em biết."

Lộ Trạch Thanh có chút chờ mong việc mà Giang Tư Úc sẽ nói.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Tư Úc muốn dẫn cậu ra ngoài.

"Chờ tôi một chút."

Mấy hôm trước cậu đi trung tâm thương mại với Thích Trạch Vũ, cậu có mua một món quà cho Giang Tư Úc.

Cậu trở về phòng, không lâu sau cầm theo một cái hộp nhỏ xuống tầng.

"Đừng xem luôn."

Giang Tư Úc:"....... Hiện tại tôi rất tò mò."

"Đi thôi, thầy Giang." Lộ Trạch Thanh mặc kệ, lấy lại món quà, "Hôm nay học xong mới có thể mở quà."

Hai người ra cửa, Giang Tư Úc trực tiếp đưa Lộ Trạch Thanh đi ra ngoài.

"Không ngồi xe?"

"Không cần, tản bộ đi."

9 giờ, mặt trời vẫn chưa quá chói, khu biệt thự có rất nhiều cây xanh, dọc đường đi bộ có bóng cây che mát, cảm thấy đặc biệt sảng khoái.

"Cổng đã ở đây rồi." Lộ Trạch Thanh chỉ về phía cổng lớn.

"Chưa nói là muốn đi ra ngoài."

Giang Tư Úc vừa nói xong, Lộ Trạch Thanh liền cảm thấy...... Thao tác này có chút quen thuộc.

Quả nhiên.

Đi tiếp chưa đến mười phút, Giang Tư Úc dẫn cậu vòng đến khu B.

"Thầy Giang, anh cũng có nhà ở đây sao?"

"Ừm, mới vừa có."

"Vốn dĩ muốn mua bên khu A nhưng lại không có nhà trống hay có ai muốn bán, chỉ có thể hỏi được ở nơi này, nhưng cũng không xa lắm, đi bộ mười phút liền đến."

Giang Tư Úc nói xong, mang theo Lộ Trạch Thanh đi đến cổng lớn.

"Hoan nghênh Thanh Thanh của chúng ta tới làm khách." Giang Tư Úc nói chuyện vô cùng trịnh trọng, Lộ Trạch Thanh cong cong khóe môi, "Cho nên, mấy ngày nay anh bận chuyện này?"

"Đúng vậy, giấy tờ chuyển nhà rất phiền phức."

Lộ Trạch Thanh hỏi hắn.

"Thầy Giang, anh vì cái gì muốn dọn đến đây ở?"

"Là bởi vì tôi sao?"

Giang Tư Úc bước vào cửa mà suýt chút nữa vấp ngã, bị Lộ Trạch Thanh đánh bóng thẳng* đến trở tay không kịp.

(*Hành động thẳng thắn, không vòng vo)

"Em cảm thấy thế nào?" Lúc Giang Tư Úc hỏi ra vấn đề này, trong lòng có chút hồi hộp.

Khi 19 tuổi, Giang Tư Úc là một thanh niên cuồng nhiệt, thích đánh bóng thẳng, thổ lộ cũng trực tiếp. Ngược lại, sau bốn năm Giang Tư Úc lại có chút ngại ngùng.

"Tôi cảm thấy là như vậy."

Giang Tư Úc hồi hộp đến nỗi ra mồ hôi tay, hắn muốn Thanh Thanh phát hiện một chút gì đó, lại sợ Thanh Thanh phát hiện tâm tư kín đáo của hắn. Hắn ra vẻ thoải mái mà hỏi một câu, "Em còn biết cái gì?"

"Tôi còn biết...."

Khoé mắt của Lộ Trạch Thanh cong cong.

"Tài khoản [Dư Tình Chưa Dứt 99] là của anh."

"Tôi đoán có đúng không?"

____________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Giang có dám thừa nhận hay không?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.