Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 61



"Mấy cậu cũng quá ngây thơ rồi."

"Lộ Trạch Thanh chọn đề đi ngang qua sân khấu mà thôi, cậu thật sự cho rằng cậu ta giống như chúng ta, đến đây để thử vai sao?"

Từ Tiệp Hành ngồi đối diện Lộ Trạch Thanh cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh miệt mà nhìn về phía Lộ Trạch Thanh.

"Lộ Trạch Thanh đã sớm gặp mặt đạo diễn Chân, cậu ta đã có vai diễn, mấy người lại đi đồng tình với cậu ta? Vẫn là tự đồng tình với chính mình đi."

Tầm mắt của vài nghệ sĩ chuyển qua.

"Cậu nghe được chuyện đó ở đâu?"

"Bạn của tôi ở trong bữa tiệc nhìn thấy Lộ Trạch Thanh và đạo diễn Chân nói chuyện, cũng không biết........ Lộ Trạch Thanh lấy được nhân vật nào."

Những người khác không nói gì, Từ Tiệp Hành tự mình nói tiếp.

"Nhưng mà dù sau lưng có kim chủ thì cũng không có khả năng nhận nam chính. Để một người chưa từng đóng phim diễn nam một* thì danh tiếng của đạo diễn Chân cũng bị ảnh hưởng đi. Lại nói, một nam chính khác là Giang Tư Úc, chẳng lẽ anh ta sẽ diễn cùng với loại nghệ sĩ lưu lượng này sao? Sao có thể."

(*Phiên vị: là thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim. Phiên một là chỉ diễn viên có vị trí cao nhất trong dàn diễn viên, thường được sắp xếp theo sức ảnh hưởng của diễn viên, từ từ thấp dần.)

Lộ Trạch Thanh cũng lười phản ứng cậu ta, không biết bao nhiêu lâu thì đến lượt cậu, cậu còn phải chuẩn bị cho phần hai nữa.

Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị.

Không biết phần đầu như thế nào nhưng phần hai khẳng định phải chuẩn bị thật tốt.

Những người khác cũng cảm thấy không thú vị, không đi tham gia đề tài này.

Từ Tiệp Hành nói bọn họ ngu, rốt cuộc ai mới ngu.

Mặc kệ Lộ Trạch Thanh có bối cảnh hay không, cậu ta chọc thủng trước mặt mọi người như vậy, nếu Lộ Trạch Thanh thật sự có bối cảnh thì cậu ta nghĩ Lộ Trạch Thanh sẽ tha cho cậu ta sao?

Hiện tại trong giới giải trí ai còn không biết Lộ Trạch Thanh đang xào CP với Giang Tư Úc. Quan hệ cụ thể của hai người thì không ai biết nhưng không phải là hôm qua Weibo vô cùng náo nhiệt à.

Từ Tiệp Hành không chỉ ngu mà còn nghĩ rằng bọn họ đều ngu?

Ở đây bất bình chỉ là muốn lợi dụng bọn họ, để mọi người cùng nhau cô lập Lộ Trạch Thanh.

Học sinh tiểu học cũng không trẻ con như vậy.

Nói đến quan hệ lợi ích, nếu Lộ Trạch Thanh có bối cảnh thì càng nên tạo mối quan hệ tốt mới phải. Cũng không nhất thiết phải thổi rắm cầu vồng, ít nhất không cần ngu đến nỗi đối nghịch với người ta.

Nhỡ đâu có cơ hội ở trong cùng một đoàn phim thì không phải là sẽ vô cùng xấu hổ à?

Bọn họ đến để thử vai, không phải đến để đạp đổ bát cơm của mình.

"Một phút một người rất nhanh, nửa tiếng là có thể xong 30 người, đừng để vào vòng hai mà không nói được một lời kịch nào."

"Có đạo lý, nếu may mắn thì mọi người đều là đồng nghiệp trong cùng một đoàn phim nha."

"Ha ha ha, mượn lời hay của cậu."

"Mặc kệ lấy được nhân vật nào, có phim đóng là được."

"Tuy tôi chọn được kịch bản của nhân vật chính nhưng chỉ cần cho tôi diễn nam ba nam bốn là được."

"Cái gì? Yêu cầu của cậu cao thế sao, tôi đã nói với người đại diện, có thể được chọn là được, diễn một tập tính một tập."

"Mấy cậu đã nói như vậy thì tôi diễn xác chết cũng được."

"Đi đi, đừng ảnh hưởng đến việc tôi đọc kịch bản."

"Mấy cậu cứ diễn xác chết của mấy cậu, tôi ít nhất cũng muốn diễn một nhân vật chân chó đi theo hầu hạ."

Mấy người hi hi ha ha, hoàn toàn không quan tâm chuyện mà Từ Tiệp Hành nói. Không đến nửa giờ, mấy người nói giỡn với nhau đều thay phiên bị gọi vào.

Quyết định vai phụ luôn nhanh chóng hơn vai chính rất nhiều.

Có người đi ra với vẻ mặt hưng phấn, rõ ràng là thử vai thành công.

Cậu nghệ sĩ lúc nãy ngồi cạnh Lộ Trạch Thanh đi ra, mấy người khác tiến lên hỏi, "Thế nào?"

"Tôi không phải tiểu hoàng tử, đạo diễn Chân cho tôi một nhân vật khác, bảo tôi phát huy tại chỗ. Có chút hồi hộp, tôi cho rằng mình biểu hiện không tốt nhưng đạo diễn Chân nói sẽ liên lạc với người đại diện của tôi."

"Vậy là cậu đã qua."

"Để tôi cọ cọ may mắn nào, nắm cái tay được chứ?"

"Bắt tay tính cái gì, tôi phải ôm lấy cái vận may này."

Cậu nghệ sĩ đi đến bên cạnh Lộ Trạch Thanh, ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi cậu, "Hình như vận may hôm nay của tôi khá tốt, vận may còn lại của tôi đều cho cậu."

Lộ Trạch Thanh cười một cái, chạm tay với cậu ta.

"Vậy tôi cũng tranh thủ một chút may mắn của cậu."

"Được nha."

"À, chưa giới thiệu, tôi là Kim Đình."

"Xin chào, tôi là Lộ Trạch Thanh." Lộ Trạch Thanh cảm thấy nếu giới thiệu Kim Đình với Kiều An Nhiên thì hai người bọn họ sẽ có rất nhiều đề tài để nói với nhau.

"Tôi biết."

"Hiện tại làm gì có ai không biết cậu."

Kim Đình cười cười, đang muốn nói cái gì, nhân viên công tác kêu tên Lộ Trạch Thanh.

"Tôi đi vào."

"Được, tôi cũng phải đi rồi, buổi tối tôi còn phải tham gia một hoạt động."

"Hẹn gặp lại."

Sau khi Lộ Trạch Thanh đi vào thì Kim Đình mới nhớ một chuyện, "Quên mất xin Wechat."

"Được rồi, người ta chỉ khách khí với cậu hai câu, cậu thật sự cho rằng người ta muốn làm bạn với cậu hả, hiện tại người ta cũng được coi là một lưu lượng nổi tiếng đó."

"Cười chết người, một tác phẩm cũng không có, dựa vào xào CP để trở thành lưu lượng."

"Loại người này chỉ ngạo mạn, thật......"

Kim Đình đánh gãy lời cậu ta, "Người đại diện không nói cho cậu biết ở trong giới giải trí cần phải quản chặt cái miệng của mình sao?"

"Cậu......" Từ Tiệp Hành trừng mắt nhìn Kim Đình một cái, "Tôi nói này, cậu cho rằng cậu bảo vệ cậu ta vài câu thì cậu ta có thể che chở cho cậu sao?"

"Nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh thì cũng không cần phải đến đây thử vai. Nói cho cùng thì bối cảnh của kim chủ cũng không đủ lớn thôi."

"Cậu...." Kim Đình đang muốn nói cái gì thì bị những người khác giữ lại.

"Cậu cãi nhau với cậu ta làm cái gì? Nếu cậu đã được chọn vai thì đừng nháo cho lớn chuyện, lúc đó lại ảnh hưởng đến mình."

Kim Đình tiếc nuối rời đi.

Nếu thật sự có thể cùng nhau vào đoàn đóng phim, đến lúc đó muốn xin WeChat cũng không muộn.

Bên kia.

Lộ Trạch Thanh đi vào phòng thử vai, hiện trường có vài nhân viên công tác, ngồi đó cơ bản đều là nhân viên biên kịch, nhưng ngoài đạo diễn Chân thì cậu không biết ai cả.

Giang Tư Úc ngồi bên cạnh đạo diễn Chân, Lộ Trạch Thanh liếc mắt một cái liền chú ý đến hắn.

Lộ Trạch Thanh đi vào, có một nhân viên nhận đề từ tay cậu đưa cho đạo diễn Chân.

"Chào các thầy cô, tôi là Lộ Trạch Thanh."

Gặp được người không quen biết thì gọi 'thầy cô' là được rồi, cậu chỉ có một phút, không thể nào chào hỏi từng người một được.

Đạo diễn Chân nhìn đề rồi đưa cho những người khác.

"Bắt đầu đi."

Trong tiểu thuyết, tiểu hoàng tử bị người bắt cóc. Cậu ta cho rằng đối phương h.am m.uốn tiền tài nên nói ra tên của cha mẹ, muốn dọa lui tên bắt cóc.

Nhưng mà, đối phương bị sự đơn thuần của cậu ta chọc cười.

"Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết là ai muốn cái mạng này của ngươi. Cái này cũng quá thảm rồi, thôi để ta nói cho ngươi biết."

Lộ Trạch Thanh không nhớ được lời kịch của từng người nhưng cậu vô cùng ấn tượng với tình tiết này.

Rất nhanh, cậu nhập vai vào nhân vật.

Thần sắc của cậu là cảnh giác và hồi hộp, lo lắng tên cướp sẽ làm hại đến chính mình. Khi nghe xong tên cướp nói ra cái gọi là chân tướng, người hại cậu ta không phải ai khác mà chính là hoàng huynh của cậu, mà phụ hoàng của cậu cũng dung túng chuyện này.

Tiểu hoàng tử là con của tiên đế.

Hoàng đế đương thời không có khả năng để cho người có khả năng cướp vị trí hoàng đế của mình sống sót.

Ban đầu hoàng đế không muốn mạng của tiểu hoàng tử, chỉ nghĩ nuôi cậu ta trở thành một phế vật đơn thuần vô hại. Nhưng theo thời gian tiểu hoàng tử lớn lên, giống như là huyết mạch trời sinh, tài năng trị quốc độc nhất của tiên đế dần dần biểu hiện ra trên người tiểu hoàng tử.

Một tiểu hoàng tử không có nhà mẹ để dựa dẫm, đột nhiên lại bộc lộ tài năng hơn người, ở trong triều cũng có người bắt đầu ủng hộ tiểu hoàng tử, chẳng sợ tiểu hoàng tử không có tâm tư đoạt vị thì hoàng đế cũng không thể nào nuôi hổ bên cạnh mình được.

Vì thế hoàng đế mượn tay của các hoàng tử đang tranh quyền đoạt vị, lại nhân cơ hội đi ra ngoài săn bắn mà động thủ.

Nhưng lần đầu nghe được chân tướng, tiểu hoàng tử không tin.

Từ nhỏ cậu ta luôn sống trong sự sủng ái của người khác, tất cả mọi người đều đối xử với cậu ta rất tốt, tiểu hoàng tử không tin mấy lời nói linh tinh từ miệng của một tên cướp.

Cho nên phản ứng của cậu ta là kháng cự cùng với vô cùng tức giận.

Cậu ta cảm thấy tên cướp này đã hết thuốc chữa, còn muốn ly gián quan hệ, điều này  làm cậu ta rất phẫn nộ.

Tiểu hoàng tử tự thuyết phục mình lần nữa.

Cậu ta đơn thuần nhưng cũng không ngốc, rất nhiều thời điểm cậu ta cố ý xem nhẹ những điểm kỳ quái hay những điểm đáng ngờ làm cậu ta không thoải mái.

Nếu có thể thì cậu ta không muốn biết cái gì cả, không muốn mấy cái gì mà tranh quyền đoạt vị, cậu ta chỉ muốn được cha mẹ yêu thương, huynh đệ hòa thuận.

Nhưng khi bị chỉ ra, tất cả những thứ mà cậu ta coi là hạnh phúc đó lập tức 'rơi' đầy đất.

Cậu ta phẫn nộ.

Lần đầu tiên muốn giết người.

Muốn giết những người này, giống như chỉ cần giết hết bọn họ thì có thể xây lại bức tranh hoà bình, cậu ta vẫn sẽ là tiểu hoàng tử được mọi người sủng ái.

Khuôn mặt của tiểu hoàng tử vô hại đơn thuần dần trở lên tối tăm tàn nhẫn, ánh mắt đầy lạnh lẽo, ác ý trong đáy lòng sinh sôi, gào thét muốn giết hết bọn họ.

"Phần biểu diễn của tôi xin kết thúc."

Lộ Trạch Thanh cúi người về phía người ngồi.

"Lộ Trạch Thanh, cậu từng đóng phim chưa?"

Hỏi chuyện là một cô gái khoảng 20 tuổi, cô là tác giả của bộ tiểu thuyết này.

"Không có."

Lộ Trạch Thanh nói thật, cô gái gật đầu, "Tôi là người ngoài vòng, phương diện kỹ thuật diễn vẫn là để cho người chuyên nghiệp nhận xét đi. Nhưng cậu cho tôi một cảm giác, đôi mắt của cậu rất hấp dẫn."

"Vẻ ngoài, thân hình cùng khí chất của cậu, tất cả đều phù hợp nhất với nhân vật trong nguyên tác trong tất cả nghệ sĩ mà hôm nay tôi gặp được."

Đạo diễn Chân cong môi, cười nói.

"Xem ra cô Tang của chúng ta rất vừa lòng với Trạch Thanh."

Giang Tư Úc cũng cong môi, "Tôi cũng rất vừa lòng với cộng sự của tôi."

"Vẫn chưa quyết định mà cậu đã nhận trước rồi." Đạo diễn Chân nói đùa, "Vậy nếu tôi chọn người khác thì có phải là.... thầy Giang sẽ không diễn nữa không?"

Giang Tư Úc hơi hơi mỉm cười, lễ phép lại khách khí, "Đương nhiên sẽ không. Nhưng...... tôi nói nhận kịch bản này, không nhất định là nhận nhân vật quốc sư."

"Thầy Giang đang chơi chữ sao?"

Cô Tang, tác giả nguyên tác nghe xong cũng buồn cười.

"Ý của thầy Giang là, nếu tiểu hoàng tử không phải là Lộ Trạch Thanh thì anh sẽ không diễn vai quốc sư này sao?"

Khoé môi Giang Tư Úc vẫn giữ nụ cười, không nói 'đúng vậy' cũng không nói 'không phải .

"Tôi vẫn tin tưởng ánh mắt của đạo diễn Chân và cô Tang đây."

"Áp lực cũng thật lớn." Đạo diễn Chân nhướng mày, "Lộ Trạch Thanh, chuẩn bị sẵn sàng phần hai chưa?"

"Đã đọc rồi."

"Thầy Giang, cậu đi lên đối diễn với cậu ấy."

"Được." Giang Tư Úc chậm rì rì đứng dậy, đi về phía Lộ Trạch Thanh, "Xin chào, tôi là cộng sự tạm thời."

Lộ Trạch Thanh phối hợp nói một câu, "Xin chào, thầy Giang."

"Bắt đầu đi."

Phần diễn thứ hai là lần đầu tiểu hoàng tử gặp mặt quốc sư.

Ai cũng biết tiểu hoàng tử là một người nhan khống, cậu ta vô cùng có hứng thú và khoan dung đối với những vật hay người đẹp.

Độ khoan dung được quyết định bởi giá trị sắc đẹp cao hay thấp.

Lần đầu tiên tiểu hoàng tử gặp quốc sư, cậu ta không biết thân phận của đối phương, chỉ muốn đem người này để ở bên cạnh mình, cũng không phải là có tâm tư khác, đơn thuần là thưởng thức cái đẹp mà thôi.

Người hầu bên cạnh cậu ta không ai là có giá trị nhan sắc thấp, mặc kệ là nam hay nữ, mà cậu ta là đóa hoa nổi bật nhất trong đó.

Cậu ta không chỉ thưởng thức người khác mà còn thưởng thức chính mình.

Theo lời nói của cậu ta, nếu cậu ta là một người phụ nữ thì cậu ta sẽ gả cho một người đàn ông như cậu ta. Hoặc là cậu ta sẽ cưới một người phụ nữ có vẻ đẹp giống như cậu ta.

"Ngươi là công tử nhà ai?"Tiểu hoàng tử gọi lại quốc sư vừa đi qua mình, "Thấy bổn hoàng tử mà lại không hành lễ sao?"

Không phải tiểu hoàng tử cố ý làm khó dễ, cậu ta chỉ đơn giản muốn nói chuyện với quốc sư.

"Xin lỗi, thần không nhìn thấy."

"Vậy ngươi hiện tại đã nhìn thấy." Tính cách của tiểu hoàng tử vô cùng kiêu ngạo, cậu ta nâng cằm chờ hắn vấn an cậu ta.

"Gặp qua tiểu hoàng tử."

Tiểu hoàng tử không quá vừa lòng.

"Ngươi còn không có trả lời vấn đề của ta, ngươi là người nhà ai? Sao ta lại chưa gặp qua ngươi?"

"Ngươi nếu không nói rõ thì ta sẽ coi ngươi là kẻ cắp, thích khách mà bắt lại."

Tiểu hoàng tử cố ý hù dọa hắn nhưng trên mặt quốc sư không lộ ra nửa điểm hoảng loạn, vẫn là bộ dáng thanh lãnh kia.

Lần đầu tiên tiểu hoàng tử nhìn thấy người biết thân phận của cậu ta lại không nịnh nọt, a dua nịnh hót, điều này làm cậu ta có vài phần tò mò hứng thú.

Là tò mò đối với thân phận của quốc sư, cũng tò mò về con người này.

"Tiểu hoàng tử, Thánh thượng gọi thần vào. Nếu ngài lại ngăn thần lại, Thánh thượng trách tội xuống dưới......"   

Tiểu hoàng tử nhíu mày suy nghĩ.

"Vậy ngươi đi trước, đợi lát nữa đến Ngự Hoa Viên tìm ta."

Tiểu hoàng tử tự chủ trương mà thay quốc sư quyết định mọi thứ, cũng chưa cho người ta cơ hội nói lời nào.

"Nói rồi đó, ta đi thả diều."

Nói xong, cậu ta vô cùng vui vẻ xoay người rời đi.

So với vòng thử vai đầy cảm xúc đầu thì vòng này đơn giản hơn nhiều. Lúc trước cậu đã từng đối diễn với Giang Tư Úc, tuy không phải là đoạn này nhưng vẫn là có chút ăn ý, đối diễn cũng rất mượt mà.

Sau khi xem trong vòng đầu của Lộ Trạch Thanh thì đạo diễn Chân đã định ra nhân vật này, kỹ thuật diễn của Lộ Trạch Thanh khá tốt, nhưng cũng vẫn còn không gian phát triển thêm.

Để cho đạo diễn Chân nhìn trúng Lộ Trạch Thanh đó chính là sự lý giải của cậu về nhân vật này.

Không ai có thể hiểu biết nhân vật hơn tác giả sáng tạo ra nhân vật, mà Lộ Trạch Thanh xem như là cũng hiểu rõ nhân vật này.

Kỹ thuật diễn, bề ngoài, khí chất cùng thân hình đều rất phù hợp, một điểm cộng đó là cậu và Giang Tư Úc vô cùng có cảm giác CP.

Đạo diễn Chân không có lý do gì mà không chọn Lộ Trạch Thanh.

Tổ đạo diễn và tác giả nguyên tác đều nhất trí thông qua.

Đạo diễn Chân cũng không nói gì nhiều, trực tiếp chọn Lộ Trạch Thanh diễn nhân vật này, cụ thể về vấn đề hợp tác thì sẽ liên hệ người đại diện của Lộ Trạch Thanh để bàn bạc sau.

"Lộ Trạch Thanh, chúng tôi rất chờ mong sự hợp tác với cậu."

"Cảm ơn các thầy cô đã cho tôi cơ hội." Lộ Trạch Thanh khiêm tốn trả lời.

Lộ Trạch Thanh được chọn nằm trong dự kiến của Giang Tư Úc. Hắn đã diễn nhiều phim như vậy, ánh mắt nhìn người sẽ không kém, hắn biết Lộ Trạch Thanh rất thích hợp với vai diễn này.

"Chúc mừng nha." Giang Tư Úc vươn tay về phía Lộ Trạch Thanh, "Rất chờ mong được hợp tác cùng thầy Lộ."

"Cảm ơn, tôi cũng rất chờ mong được hợp tác lần thứ ba cùng thầy Giang."

Giang Tư Úc cong khóe môi, hôm nay hắn đến là đối diễn với CP, diễn viên đã được chọn thì hắn cũng không còn chuyện gì khác, buổi thử vai còn tiếp tục.

Hai người cùng nhau rời phòng.

"Buổi tối muốn cùng nhau chúc mừng một chút hay không?"

Lộ Trạch Thanh nhìn thời gian, "Được, nhưng mà thầy Giang phải chờ tôi một lúc."

"Còn có chuyện khác?" Giang Tư Úc suy đoán, có lẽ cậu về nhà chia sẻ chuyện tốt này với cha mẹ, "Bằng không tôi đưa em về nhà trước?"

"Tôi không trở về nhà, buổi chiều có hẹn với một người bạn."

Giang Tư Úc đang muốn hỏi cậu hẹn bạn bè gì, hai người đi ra khỏi tòa nhà thì có một chiếc Panamera màu đỏ cam dừng ở bên cạnh hai người.

Dưới ánh mặt trời đặc biệt lóa mắt, rất khó khiến người ta không chú ý.

"Thanh Thanh, tôi tới đón cậu nè."

Thẩm đại thiếu gia mở cửa xe, đi về phía Lộ Trạch Thanh, anh ta nhìn thấy Giang Tư Úc đang đứng bên cạnh, hơi hơi mỉm cười với hắn.

"Cảm ơn Giang đại thiếu gia, đưa đến đây là được rồi."

Sắc mặt của Giang Tư Úc tối sầm, hắn khó có thể tin nhìn về phía Lộ Trạch Thanh.

"Em nói bạn bè là cậu ta?"

"Bạn bè?" Thẩm đại thiếu gia không quá vừa lòng với xưng hô này, "Tôi xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là bạn bè tốt nhất kiêm bạn thuở nhỏ của Thanh Thanh."

Lộ Trạch Thanh: "......" Cậu không có thừa nhận.

"Buổi chiều có chút việc muốn cùng nhau đi tìm......"

Lộ Trạch Thanh do dự tìm từ, không phải là cậu muốn gạt Giang Tư Úc, nếu là việc của cậu thì cậu có thể nói hết cho Giang Tư Úc.

Cũng không sợ Giang Tư Úc biết.

Nhưng đương sự trong chuyện này là...... Thích Nam.

Lộ Trạch Thanh cảm thấy trước khi biết rõ nguyên nhân thì không nên thay Thích Nam nói cái gì.

"Muốn đi tìm một người bạn có chút chuyện, chờ xong rồi thì tôi sẽ đi tìm thầy Giang được không?"

Thẩm đại thiếu gia suy nghĩ một chút, "Buổi tối cậu không ăn cơm cùng với chúng tôi?"

Lộ Trạch Thanh: "...... Cậu có nói với tôi là có hoạt động ăn cơm này đâu?"

"Cái này cũng cần phải cố ý nói sao? Gặp mặt đương nhiên là cùng nhau ăn một bữa cơm, không phải rất bình thường sao?"

Lộ Trạch Thanh trầm mặc.

"Là một việc rất quan trọng, sau khi về tôi sẽ giải thích với anh."

Lộ Trạch Thanh cũng không biết vì cái gì gặp một người bạn cũng phải trịnh trọng giải thích với Giang Tư Úc như vậy.

"Được không?"

"Tôi không phải là không cho em đi, chỉ là gặp một người bạn mà thôi. Em đi đi, buổi tối tôi tự ăn cơm là được rồi, dù sao chỉ có một người, đơn giản pha một gói mì là được."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Ngữ khí vô cùng đáng thương này là chuyện gì?

"Em ngồi xe của cậu ta sao?" Giang Tư Úc hỏi.

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

"Vậy sau khi xong việc thì nói với tôi, tôi đi đón em."

"Không......"

"Cứ như vậy, mau đi đi." Giang Tư Úc thay cậu mở cửa xe giống như hắn mới là chủ xe, lại đẩy Lộ Trạch Thanh ngồi vào, sau đó nhìn về phía Thẩm đại thiếu gia.

"Làm phiên Thẩm đại thiếu gia lái xe chậm một chút, Thanh Thanh của chúng tôi dễ bị say xe."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Thẩm đại thiếu gia làm như không nhận ra lời tuyên thệ chủ quyền trong lời nói của Giang Tư Úc, hơi hơi mỉm cười.

"Thanh Thanh giao cho tôi, anh cứ yên tâm đi."

Giang Tư Úc: "......"

Lời này càng nghe càng không ra gì.

Cái gì kêu giao cho anh ta?

Anh ta cho rằng anh ta là ai?

Còn không phải là hàng xóm của nhà họ Thích, bạn chơi cùng với Thanh Thanh khi còn nhỏ sao?

Đừng nói Thanh Thanh mất trí nhớ, mấy cái ký ức nhỏ như vậy còn không tính là ký ức nữa, bạn chơi cùng trò đóng vai gia đình thôi, tính là cái gì bạn tốt.

Giang Tư Úc không tiếp tục trận 'cãi nhau' của học sinh tiểu học nữa, Thanh Thanh nói là chuyện quan trọng thì nhất định là chuyện quan trọng, hắn không muốn làm chậm trễ thời gian của Thanh Thanh.

Hắn làm lơ lời nói của Thẩm đại thiếu gia.

Một tay Giang Tư Úc đè nặng cửa xe, cúi xuống nói với Lộ Trạch Thanh.

"Ăn cơm có thể, đừng uống rượu. Kết thúc gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón em."

Bộ dạng không yên tâm này của Giang Tư Úc làm Lộ Trạch Thanh không từ chối được.

".......Được rồi."

Thẩm đại thiếu gia mang theo vẻ mặt khó chịu lên xe.

"Cậu và Giang Tư Úc có quan hệ gì?"

Vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh lạnh nhạt, "...... Cậu cảm thấy là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó."

"Tôi nghe Tiểu Nam nói, hai người đang xào CP."

"Xào CP chính là giả vờ yêu đương, cái này tôi còn hiểu được."

"À, cho nên thì sao?" Lộ Trạch Thanh hỏi.

Thẩm đại thiếu gia, "Cậu đối với hắn không lạnh lùng như vậy, tại sao lại đối với tôi lạnh lùng như thế?"

Nói xong, anh ta lại cảm thấy những lời này vô cùng quen tai. Ha, anh ta cũng từng hỏi Thích Nam như vậy.

Còn không phải là không gặp nhiều năm sao.

Hai người này không hề đáng yêu như hồi nhỏ, một chút cũng không quý trọng mối quan hệ hữu nghị giữa ba người, nếu không phải là dựa vào sự gắn kết của anh ta thì cái thuyền nhỏ này đã chìm giữa biển rộng rồi.....

Thẩm đại thiếu gia đột nhiên phản ứng lại.

Không đúng.

Thích Nam cùng Lộ Trạch Thanh, hai người chính là anh em, dù không có anh ta thì tình nghĩa của hai người họ vẫn tiếp tục, người bị vứt bỏ chỉ có anh ta?

Thẩm đại thiếu gia: "......" Dựa vào cái gì?

Anh ta cảm thấy tạm thời không thuyết phục được Thích Nam, liền trước tiên bắt đầu thuyết phục Lộ Trạch Thanh.

"Cậu phải nhớ kỹ, quan hệ của ba chúng ta mới là tốt nhất....."

"Hiện tại Tiểu Nam có khỏe không?" Lộ Trạch Thanh đánh gãy lời nói của Thẩm đại thiếu gia, "Sao em ấy không liên hệ cho chúng tôi mà chỉ liên hệ với cậu?"

Nhắc tới cái này, Thẩm đại thiếu gia liền bắt đầu khoe khoang.

"Vậy có nghĩa là Tiểu Nam vẫn còn nhớ thương tôi."

Lộ Trạch Thanh mặt vô biểu tình, Thẩm đại thiếu gia ủ rũ, "Được rồi, tôi gặp được em ấy ở nước ngoài."

"Trong một lần triển lãm, nhưng em ấy giả vờ không quen biết tôi."

Nói mấy câu là có thể rõ ràng mọi chuyện nhưng lại bị Thẩm đại thiếu gia thêm mắm dặm muối nói gần hai mươi phút.

"Tóm lại cậu cũng không biết mấy năm nay Tiểu Nam sống như thế nào?"

Lộ Trạch Thanh cảm thấy cậu đã nghe xong một đoạn vô nghĩa.

Thẩm đại thiếu gia này hình như không quá thông minh, quả nhiên bộ dáng nho nhã lễ độ ở bữa tiệc kia chỉ là để lừa người.

Thẩm đại thiếu gia: "Thì không phải còn chưa có hỏi rõ ràng sao, vừa lúc cậu cũng ở, chúng ta ba cái......"

"Hiện tại Tiểu Nam ở nơi nào?" Đuôi lông mày của Lộ Trạch Thanh hơi nhíu lại, không vừa lòng lắm với suy nghĩ của mình, "Không phải là đang ở cùng cậu chứ?"

"Nếu tìm được rồi thì khẳng định nhà họ Thích chúng tôi sẽ đón em ấy về nhà." Hiện tại Lộ Trạch Thanh càng có ý thức mình chính là một phần của nhà họ Thích.

(*Lam: Thật sự làm phiền vì cắt ngang mọi người, nhưng đoạn này tui cũng thấy rất quen, hình như đây là tâm trạng của anh cả Thích Trạch Vũ🤣)

Trong tiểu thuyết hai người là một đôi, nhưng hiện tại xem ra hình như còn không thành.

"Không có, tôi vẫn ở bên cạnh nhà của cậu, em ấy ở viện điều dưỡng."

"Em ấy bị bệnh sao?"

"Không phải." Thẩm đại thiếu gia thấy cậu sốt ruột, nói thẳng, "Em ấy nói ở nơi đó thoải mái, thanh tịnh."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Nếu cậu có thể khuyên em ấy trở về thì là chuyện tốt, nhưng cậu cũng biết đứa em song sinh của Tiểu Nam đó.... chính là một con sói mắt trắng."

Vốn đang nói chuyện chính, Thẩm đại thiếu gia vừa nói một lúc thì chủ đề liền lệch đường ray, như là hôm qua anh ta nói cái gì với Thích Nam, bị Thích Nam ghét bỏ như thế nào....

Nghe Thẩm đại thiếu gia lải nhải, Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy cả đầu đều đau.

"Trước hết cậu đừng nói chuyện."

Thẩm đại thiếu gia: "?"

"Tôi có chút say."

Thẩm đại thiếu gia: "...... A? Cậu thật sự say xe?"

Lộ Trạch Thanh: "Say cậu."

Thẩm đại thiếu gia sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười.

Lộ Trạch Thanh: "?" Có tật xấu?

"Khi còn nhỏ cậu cũng là một bộ mặt không có biểu tình, âm dương quái khí như này."

Lộ Trạch Thanh: "......"

--------------

Bên kia.

Giang Tư Úc có chút buồn bực, hắn gọi điện thoại cho Quý Thiếu Quân.

"Ra ngoài ăn cơm không?"

"Chậc." Giọng điệu của Quý Thiếu Quân đầy khoa trương, "Nghe một chút đi, Giang đại thiếu gia rốt cuộc nhớ tới còn có một thằng bạn lớn lên cùng này, thật sự làm người khác cảm động nha."

Giang Tư Úc: "Đừng nói lời vô nghĩa, có đi không?"

"Đi thì khẳng định là đi, nhưng...... Tôi đang ở chỗ Lăng Phong, nếu không thì cậu qua đây đi."

Giang Tư Úc suy nghĩ một chút, suy đoán việc của Lộ Trạch Thanh sẽ không kết thúc như vậy, hắn lên tiếng, "Được."

"Cậu chạy đến viện điều dưỡng làm cái gì?"

"Ha, viện điều dưỡng của bọn họ đang thiết kế khu cảnh quan, tôi liền đến xem một chút."

"Cậu mở một nhà hàng Pháp mà cũng có thể hiểu thiết kế cảnh quan?" Giang Tư Úc tỏ vẻ hoài nghi.

"Tôi không hiểu, còn cậu thì hiểu sao?" Quý Thiếu Quân không cam lòng yếu thế tấn công lại: "Nga, thầy Giang của chúng ta hiểu như vậy thì sao vẫn chưa bắt được Lộ Trạch Thanh đến tay?"

Giang Tư Úc: "......"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.