Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 63



Giang Tư Úc đặt tay lên vai Lăng Phong, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không nên tùy tiện đùa như vậy, rất không lễ phép."

Lăng Phong cảm thấy chính mình thật oan uổng, khi nào thì anh ta nói đùa.

"Tôi là nghiêm túc. Sao cậu có thể nghi ngờ tình cảm của tôi? Tôi đối với Thanh Thanh chính là nhất kiến chung tình. Không tin cậu sờ xem, trái tim của tôi còn đang nhảy bùm bùm này."

Nói xong, anh ta muốn lôi kéo tay của Giang Tư Úc nhưng bị hắn né tránh. Vẻ mặt của hắn ghét bỏ mà đẩy Quý Thiếu Quân về đến Lăng Phong.

Quý Thiếu Quân: "?"

"Thanh Thanh, tôi thật sự không có nói đùa." Lăng Phong sốt ruột biện giải, còn không tới gần Lộ Trạch Thanh thì cậu đã bị Giang Tư Úc giữ chặt, hắn kéo Lộ Trạch Thanh về phía mình.

"Nếu cậu biết tôi và em ấy đang xào CP thì tại sao còn theo đuổi em ấy?"

"Nó thì có sao đâu? Chỉ là xào CP, chắc chắn sẽ có ngày xé CP. Dù sao không phải chương trình của mấy cậu sắp kết thúc sao? Hai người khi nào thì xé CP vậy?"

Giang Tư Úc: "......"

Thẩm Tri Ngộ ôm cánh tay xem náo nhiệt, dựa vào vai Thích Nam, buồn cười mà nói. "Muốn nói vẫn là Thanh Thanh của chúng ta lợi hại, ba câu nói khiến cho anh em trở mặt thành thù."

Thích Nam: "...... Câm miệng của anh lại."

Quý Thiếu Quân nhanh chóng hoà giải.

"Đừng nói đùa ở chỗ này nữa, cứ ăn cơm trước đi đã......"

"Tôi và thầy Giang đã thỏa thuận xong, trong lúc xào CP không yêu đương." Lộ Trạch Thanh nói.

"Không sao cả, rất vất vả tôi mới có một đối tượng nhất kiến chung tình." Lăng Phong kiên trì, hoàn toàn không nhìn thấy mặt của Giang Tư Úc đã đen như đáy nồi, "Tôi có thể chờ đến khi hai người xé CP."

"Nhất kiến chung tình là đi cùng với giá trị nhan sắc." Lộ Trạch Thanh nghiêm túc chỉ ra, "Nếu ngài Lăng chỉ ở đây là nhan sắc thì thật xin lỗi, anh không nằm trong lựa chọn bạn đời của tôi."

Lăng Phong rất giật mình.

"Vì cái gì, tôi lớn lên còn rất đẹp trai. Đại học còn là giáo thảo trong khoa."

"Ngài Lăng rất ưu tú, nhưng trên thế giới người ưu tú có nhiều như vậy. Tôi không thể nào có hứng thú với tất cả những người ưu tú đi. Anh rất ưu tú, nhưng ưu tú của anh không liên quan đến tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi."

Lăng Phong buồn bực, lần đầu tiên gặp được lời từ chối quyết đoán như vậy.

"Vậy tiêu chuẩn của cậu là gì?"

Lộ Trạch Thanh suy nghĩ, "Tôi thích người đó thì chính là tiêu chuẩn, không liên quan đến sự ưu tú của người đó."

Nếu là những người khác, Lộ Trạch Thanh có thể nói vô tình hơn, nhưng anh ta là bạn của Giang Tư Úc cho nên Lộ Trạch Thanh vẫn nói một cách uyển chuyển.

Mặc kệ là Lăng Phong nghiêm túc hay chỉ hứng thú nhất thời, hay chỉ là nói đùa.

Lộ Trạch Thanh rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, không thích chính là không thích, cậu sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội theo đuổi. Chỉ cần đối phương biểu hiện một chút ý tứ muốn theo đuổi cậu thì cậu sẽ nhanh chóng phân rõ giới hạn.

Nếu đổi thành người khác, Lộ Trạch Thanh cũng sẽ không cho đối phương cơ hội làm bạn, trong suy nghĩ của cậu, làm bạn cũng có chút..... giống như có ý cho cơ hội.

Nhưng người này là bạn bè của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh không chê quá nhiều.

"Hơn nữa tôi mới 20 tuổi, trước mắt không tính toán yêu đương."

"Anh là bạn của thầy Giang, tôi rất vinh hạnh có thể làm quen với anh, anh rất ưu tú, mong anh cũng sẽ tìm được một người ưu tú như vậy cũng thích anh."

Mặt của Lăng Phong đầy suy sụp, nhất kiến chung tình của anh ta, đến nhanh nhưng đi còn nhanh hơn.

Khoé môi Giang Tư Úc cong lên, đây cũng là nguyên nhân mãi mà hắn không thổ lộ.

Chuyện gì Lộ Trạch Thanh cũng rất nghiêm túc, chuyện tình cảm cũng vậy.

Nếu cậu không thích thì cậu sẽ quyết đoán từ chối, sẽ không cho ai một cơ hội nào.

Lăng Phong giống Giang Tư Úc lúc 20 tuổi.

Ngay lúc đó Giang Tư Úc cũng tự tin cho rằng, cứ cho là bị từ chối, chỉ cần hắn không buông tay, tiếp tục theo đuổi thì Lộ Trạch Thanh nhất định sẽ đồng ý.

Nếu Lộ Trạch Thanh dễ dàng bị thuyết phục như vậy thì trong hai năm xa cách, cậu đã sớm có đối tượng rồi, cứ cho là hắn ưu tú thì như Lộ Trạch Thanh nói, trên thế giới này có rất nhiều người ưu tú.

Lộ Trạch Thanh chỉ thiên vị người cậu thích, chỉ có người mà cậu thích mới có thể là tiêu chuẩn ngoại lệ của cậu.

Giang Tư Úc đã khắc sâu chuyện này cho nên hắn áp dụng phương pháp nước ấm nấu ếch.

Không một tiếng động lẻn vào sinh hoạt của Lộ Trạch Thanh, tham dự vào mỗi sự kiện trong cuộc đời cậu, làm cậu quen thuộc với sự tồn tại của hắn.

Đương nhiên, Lộ Trạch Thanh cũng không phải là người lâu ngày sinh tình với người thường xuyên xuất hiện trong sinh hoạt hàng ngày.

Đôi lúc Giang Tư Úc cũng mờ mịt, nhưng hắn nhìn thấy Lộ Trạch Thanh thì mờ mịt đều sẽ biến thành quyết tâm nhất định phải đem người về nhà.

"Tôi rất xin lỗi." Lộ Trạch Thanh rất nghiêm túc nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng.

Lăng Phong vẫy vẫy tay, "Là tôi đường đột, cậu từ chối tôi cũng là bình thường, nhưng tôi muốn nói rõ lại, tôi không có nói đùa, rung động là sự thật."

"Ngài Lăng vừa mới chạy đến đây."

"Đúng vậy." Lăng Phong không biết vì sao chủ đề lại nhảy đến chuyện này.

"Vận động mạnh dẫn đến tần suất tim đập nhanh hơn, không thể lấy khoảnh khắc này để suy nghĩ có phải là rung động hay không."

Lăng Phong nhịn không được bật cười.

Quả thật vừa rồi anh ta có chút nóng vội, Lộ Trạch Thanh lớn lên đẹp như vậy, nhất thời anh ta có chút rung động là bình thường. Nhưng hiện tại anh ta cảm thấy, Lộ Trạch Thanh nghiêm túc từ chối thật sự là quá đáng yêu.

Không chờ anh ta nói cái gì, Quý Thiếu Quân không nghe được nữa, túm anh ta đi lên phía trước, "Đi nhanh lên, ăn cơm trước đã, đói chết rồi."

Sáu người đi đến một nhà hàng tư nhân.

Lúc này Lăng Phong không biểu hiện vội vàng như lúc nãy nữa, giống như chưa xảy ra chuyện gì, rất tự nhiên ở chung với Lộ Trạch Thanh.

Trong lúc đó Lộ Trạch Thanh quan sát phản ứng của Quý Thiếu Quân vài lần, thấy tâm trạng của anh ta tốt, không thấy chút thất tình nào cả. Đương nhiên Lộ Trạch Thanh sẽ không chủ động hỏi chuyện, nhỡ đâu lại chọc vào vết thương của người ta.

"Đúng rồi, Thanh Thanh, buổi chiều cậu thử vai như thế nào?" Thẩm Tri Ngộ bỗng nhiên nghĩ đến, còn chưa có hỏi kết quả.

"Coi như là qua, còn chưa có ký hợp đồng."

"Thật là lợi hại." Thẩm Tri Ngộ bưng chén rượu lên, "Như thế nào thì cũng nên làm một ly, chúc mừng một chút."

"Đúng đúng đúng, chúc mừng Thanh Thanh."

Mấy người khác cũng nâng ly.

"Cảm ơn."

Lộ Trạch Thanh nhìn về phía Giang Tư Úc, khóe môi hơi hơi cong lên, "Tôi cũng kính thầy Giang một ly, vất vả dạy học bù cho tôi."

Đáy lòng buồn bực của Giang Tư Úc đã sớm bay hết.

"Không vất vả, tôi rất vinh hạnh."

Lần này Lăng Phong rốt cuộc nhìn ra một chút không đúng, anh ta nhắn tin vào nhóm bạn thuở nhỏ.

[F]: Tiểu Giang đối với Thanh Thanh hình như......

[Quý]: Mẹ nó, rốt cuộc cậu cũng phát hiện. Cậu lại không phát hiện thì tôi sợ Giang cẩu sẽ đánh cậu một trận.

[F]: Này có là cái gì, mọi người đều là anh em tốt, cạnh tranh công bằng có cái gì không được?

Giang Tư Úc cúi đầu nhìn đối thoại trong nhóm, giật giật ngón tay.

[Y]: Không được.

[F]...... Chúng ta vẫn là anh em tốt? Hào phóng một chút không được sao?

[Y]: Tôi hiểu biết Thanh Thanh, cậu tỏ tình chẳng khác gì bị loại trừ.

[Y]: Cho nên, dù là đối thủ cạnh tranh, chúng ta cũng không phải.

[Y]: Tuy nhiên chờ hai người chúng tôi ở bên nhau thì có thể mời cậu một bữa cơm, như vậy đủ hào phóng chứ?

[Quý ]: Mẹ nó! Giang Tư Úc, cậu ngày càng không biết xấu hổ.

[Y]: Có đối tượng ai còn muốn mặt mũi.

Giang Tư Úc yên lặng thu hồi điện thoại, không tính toán cãi cọ với bọn họ. Thích Nam bỗng nhiên gọi hắn một tiếng, "Ngài Giang."

"Tôi nghe Thanh Thanh nói, anh rất chiếu cố anh ấy, tôi cũng kính anh một ly để tỏ lòng biết ơn."

Giang Tư Úc tự đổ cho mình một ly rượu.

"Thanh Thanh là bạn của tôi, đây là điều nên làm." Cách không chạm ly, uống hết trong một lần.

"Tôi có chỗ không hiểu, nói ra hy vọng ngài Giang không tức giận." Sắc mặt của Thích Nam nhu hòa, "Sao ngài Giang lại lựa chọn xào CP với Thanh Thanh của chúng tôi?"

"Em ấy rất phù hợp." Giang Tư Úc rất quen thuộc việc này, nói nhiều sai nhiều, cho nên không cần phải nói quá kĩ càng tỉ mỉ.

"Phương diện kia thích hợp?" Thích Nam không buông tha hắn, tiếp tục truy vấn, "Người tài giỏi như ngài Giang đây nếu muốn tìm đối tượng hợp tác thì quá dễ dàng. Theo như những gì tôi biết, lúc đó Thanh Thanh bị toàn mạng chửi bới, danh tiếng cũng không tốt."

"Hẳn là cậu cũng biết Thanh Thanh ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi. Trước mắt phòng làm việc cũng chỉ có hai nghệ sĩ là tôi và Thanh Thanh, hai chúng tôi xào CP chính là mang lại lợi ích lớn nhất."

"Như vậy sao?" Thích Nam cười cười.

"Tuy tôi không phải là người ở trong giới nhưng cũng có chút hiểu biết, xào CP có thể thu lợi trong thời gian ngắn nhưng Thanh Thanh ra mắt không lâu, công việc cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, sự phát triển của anh ấy không nên bị giới hạn trong việc xào CP. Chờ đến lúc anh ấy có nhiều tác phẩm hơn nữa thì xào CP chính là hạn chế của anh ấy."

"Đến lúc đó, ngài Giang sẽ đồng ý tháo gỡ quan hệ CP sao?"

"Dù sao thì Thanh Thanh của chúng tôi cũng ký hợp đồng ở phòng làm việc của anh, tôi chỉ suy nghĩ nhiều hơn một chút, ngài Giang cũng không cần phải tức giận."

Giang Tư Úc không nghĩ tới việc khó nhất lại là ở 'Thích Nam' đang ngồi ở trước mặt này.

Hai Thích Nam, diện mạo giống nhau, ngoại trừ bào thai song sinh thì Giang Tư Úc không thể nghĩ đến khả năng khác.

"Sẽ không đâu." Trả lời chính là Lộ Trạch Thanh.

"Anh đã ước định với thầy Giang, sau một năm thì sẽ xé CP."

Giang Tư Úc: "?"

Bọn họ ước định lúc nào?

Lộ Trạch Thanh cong cong khóe mắt.

"Hiện tại anh đang nhận được lợi ích từ thầy Giang, nếu nói kĩ thì anh hẳn là nên cảm ơn thầy Giang." Lộ Trạch Thanh buồn cười, nói, "Tiểu Nam, sau này sẽ phát triển như thế nào thì trong lòng anh hiểu rõ, cái này không cần phải hỏi thầy Giang."

Thích Nam nhướng mày, giống như xem thường Giang Tư Úc.

Nhìn qua Thanh Thanh chỉ xem Giang Tư Úc là bạn bè nhưng trong lời nói vẫn có chút che chở. Thích Nam cũng từng được Thanh Thanh bảo vệ nên cậu ta biết nếu Thanh Thanh muốn che chở ai thì nhất định sẽ che chở, hỏi tiếp cũng chỉ vô dụng.

Nhưng hiển nhiên Thanh Thanh che chở cậu ta là bởi vì tình thân, còn đối với Giang Tư Úc...... Thích Nam cũng không thể nói cái gì.

Có lẽ Thanh Thanh không nhận ra Giang Tư Úc thích cậu, nhưng Thanh Thanh cũng không tự ý thức được, cậu không dùng những tiêu chuẩn đối với người khác lên người Giang Tư Úc.

Thích Nam khẳng định.

Nếu người tỏ tình là Giang Tư Úc, mặc dù sẽ bị từ chối nhưng cũng không phải là không giữ lại một chút cơ hội nào như lúc nãy.

Thanh Thanh rất bênh vực người của mình, điểm này mỗi người trong nhà họ Thích đều biết.

Đây chắc chắn không phải chỉ là che chở đơn giản của bạn bè.

Giang Tư Úc ở trong lòng Thanh Thanh, là có đặc quyền.

Thích Nam không nói ra, người đứng bên ngoài càng nhìn rõ mọi chuyện hơn so với người trong cuộc, nếu Thanh Thanh không nhận ra thì cậu ta cũng không tính toán nói.

Còn Giang Tư Úc, còn phải chờ xem xét.

Nghe được sự che chở trong lời của Thanh Thanh, tâm trạng của Giang Tư Úc cực kỳ tốt, hắn vô cùng có ý xấu mà cong cong môi về phía Lăng Phong, ý muốn khoe khoang đặc biệt rõ ràng.

Lăng Phong: "......"

Sau đó, tâm tình cực tốt - Giang Tư Úc, dưới ánh nhìn của mọi người, gắp một miếng ớt bỏ vào miệng.

Lăng Phong và Quý Thiếu Quân vui sướng khi người gặp họa, lại thấy Giang Tư Úc dừng một chút, dường như không có việc gì mà nuốt xuống.

Giang Tư Úc cong môi, "Đồ ăn nhà này ăn ngon thật."

Lăng Phong, Quý Thiếu Quân: "......"

--------

Mấy người cũng không tụ tập lâu, ăn cơm xong, Lộ Trạch Thanh tính toán về nhà, vì cậu nhận được tin cha mẹ đã về nhà.

"Tiểu Nam, ngày mai anh phải quay chương trình, có lẽ tuần sau mới có thể đến thăm em."

"Anh không thúc giục em về nhà nhưng em cũng đừng chạy."

"Em có thể chạy đi đâu?" Thích Nam không nghĩ tới Lộ Trạch Thanh sẽ lo lắng cái này, "Thật sự. Anh cho rằng Thích Trạch Vũ sẽ không biết em ở nơi này sao?"

Lộ Trạch Thanh tưởng tượng, cũng đúng.

Lúc trước cậu không biết Thích Nam ở viện điều dưỡng nhưng cũng đã nói với Thích Trạch Vũ là hôm nay sẽ đi gặp Thích Nam. Hơn nữa bên người cậu còn có bảo tiêu Thích Trạch Vũ sắp xếp.

"Được rồi, anh đi đây, tuần sau gặp lại."

Mấy người đều đã uống rượu, về nhà tất nhiên phải gọi tài xế trong nhà đến đón. Thẩm Tri Ngộ trực tiếp để cái xe vô cùng nổi bật của anh ta ở bãi đỗ xe, bên cạnh xe của Giang Tư Úc.

Giang Tư Úc thay Lộ Trạch Thanh mở ra cửa sau, rồi cũng theo sau ngồi vào.

Thẩm Tri Ngộ đành phải yên lặng mở ra cửa xe ghế phụ, vẻ mặt khó chịu ngồi xuống. Đều nói hình tam giác có tính ổn định, anh ta cùng Thanh Thanh, Thích Nam ba người là vừa vặn.

Giang Tư Úc tới xem náo nhiệt gì.

Thẩm Tri Ngộ gắt gao nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, Giang Tư Úc đừng nghĩ ở dưới mi mắt của anh ta làm cái gì.

"Hôm nay em uống không ít rượu."

Ánh đèn trong xe lờ mờ, gương mặt của Lộ Trạch Thanh hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt như lưu ly, Giang Tư Úc nhận ra tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, con ngươi còn mang theo sự vui sướng mà ngày thường không có.

"Vui vẻ như vậy?"

"Ừm." Lộ Trạch Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, "Chính là vô cùng vui vẻ."

Hôm nay thử vai thành công.

Lại gặp được Thích Nam.

Cha mẹ cũng về nhà, cậu còn muốn nói hai tin tức tốt này cho bọn họ.

"Hôm nay tâm trạng của thầy Giang cũng rất tốt."

"Đúng vậy." Giang Tư Úc hào phóng thừa nhận, "Tôi vui vì em thử vai thành công."

Đương nhiên, còn bởi vì Thanh Thanh che chở hắn trước mặt những người khác.

Lộ Trạch Thanh cong cong khóe mắt, lông mi hơi run rẩy, hoàn toàn quên trên xe còn có một tài xế cùng với Thẩm Tri Ngộ sắp hòa vào không khí.

"Thanh Thanh thử vai thành công, tất nhiên là mọi người đều rất vui." Anh ta mạnh mẽ gia nhập chủ đề này, "Chờ bắt đầu quay, tôi cùng Tiểu Nam sẽ đi thăm ban cậu."

"Được." Lộ Trạch Thanh còn chưa từng vào đoàn phim, cũng có chút tò mò.

"Thầy Giang, anh có biết đại khái sẽ quay trong bao lâu không? Có phải là trong lúc quay sẽ không thể rời khỏi đoàn phim không?"

"Bốn đến sáu tháng đi, nếu thời gian kéo dài thì có thể sẽ ăn Tết ở đoàn làm phim."

"Giao thừa cũng không thể nghỉ sao?"

"Cái này muốn xem đoàn phim sắp xếp như nào, có lẽ sẽ cho về, hoặc có lẽ phải ở lại chạy tiến độ quay phim."

"À."

Đây là Tết âm lịch đầu tiên Lộ Trạch Thanh về nhà, nếu có thể cậu muốn đón Tết ở nhà. Đương nhiên ở đoàn làm phim thì cũng không sao. Cậu cảm thấy có lẽ cha mẹ và anh cũng sẽ đến thăm ban, đến xem cậu.

"Có chút say xe."

Lộ Trạch Thanh nhỏ giọng nói một câu, cậu ngồi xe có lúc say có lúc không, hôm nay lại uống thêm rượu nên đầu có chút choáng váng.

Giang Tư Úc ngồi gần hơn, "Muốn dựa vào người tôi nghỉ ngơi một chút hay không, còn nửa tiếng nữa mới về đến nhà."

Thẩm Tri Ngộ lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm Giang Tư Úc. Giang Tư Úc làm như không nhìn thấy, giọng điệu mềm mại trấn an Lộ Trạch Thanh, "Tôi giúp em ấn trán, sẽ thoải mái hơn một chút."

Lộ Trạch Thanh chần chờ một giây, Giang Tư Úc chủ động ôm lấy bờ vai của cậu, "Dựa vào đùi của tôi đi, em có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, đến nơi tôi sẽ gọi em."

Giang Tư Úc không cho Lộ Trạch Thanh cơ hội từ chối, đỡ Lộ Trạch Thanh, để cậu nằm trên đùi hắn, nhẹ nhàng giúp cậu giảm bớt cảm giác choáng váng.

Lộ Trạch Thanh mở to mắt, đèn ở ghế sau bị tắt đi, Lộ Trạch Thanh chỉ có thể nương ánh đèn ngoài cửa sổ mà miêu tả rõ ràng đôi mắt và lông mi của Giang Tư Úc.

"Thầy Giang, anh lớn lên thật là đẹp mắt."

Lộ Trạch Thanh có chút tiếc nuối, nếu cậu cũng biết vẽ tranh thì tốt rồi.

Tầm mắt cậu dừng ở cái mũi cao thẳng, xuống chút nữa cậu thấy khoé môi của Giang Tư Úc đang hơi hơi cong lên.

"Đẹp hơn Lăng Phong chứ?"

"Ừm."

Đôi mắt của Giang Tư Úc đen nhánh, như một cái đầm nước sâu, Lộ Trạch Thanh không nhịn được mà bị hấp dẫn, cậu không rời được mắt, lại có chút buồn cười.

Xem ra Giang Tư Úc còn có thể trị say xe.

"Cười cái gì?" Ánh mắt Giang Tư Úc nhu hòa, lực tay vừa phải ấn vào thái dương của Lộ Trạch Thanh, "Không thoải mái thì nhắm mắt nghỉ ngơi."

"Vốn dĩ có chút say xe, hiện tại lại không sao rồi."

Giang Tư Úc kinh ngạc.

"Kỹ thuật của tôi tốt như vậy?"

Lộ Trạch Thanh cũng cười theo.

"Đúng, kỹ thuật của thầy Giang rất tốt, nếu không thì về sau mở một cửa hàng mát xa đi?"

Giang Tư Úc cười cười.

"Hoan nghênh bạn học Thanh Thanh lúc nào đến thăm cũng được."

Thẩm Tri Ngộ chưa từ bỏ ý định mà xoay đầu, "Hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, không bằng thêm một người là tôi nữa đi?"

Giang Tư Úc: "......"

Đúng là không nên để Thẩm Tri Ngộ lên xe.

Lộ Trạch Thanh nhắm hai mắt lại, Giang Tư Úc không nói chuyện, bên trong xe lập tức yên tĩnh.

Nhưng chỉ một lúc, Lộ Trạch Thanh lại mở bừng mắt.

"Làm sao vậy?"

Lộ Trạch Thanh dù sao cũng cao một mét tám mấy, vì dựa vào đùi Giang Tư Úc nên không thể nào duỗi thẳng chân được, bây giờ chân cậu có chút tê.

"Chân đã tê rần."

Lộ Trạch Thanh đang muốn ngồi dậy, Giang Tư Úc lại ấn cậu xuống.

"Trước tiên đừng nhúc nhích, sẽ càng tê hơn."

Giang Tư Úc hơi hơi cúi người, bàn tay to rộng bao trùm phía sau cẳng chân của Lộ Trạch Thanh, cảm xúc ấm áp cách một lớp vải truyền vào chân Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh theo bản năng ngừng thở, đầu của cậu vẫn còn gối lên đùi của Giang Tư Úc.

Giang Tư Úc cúi người về phía trước, eo bụng dán vào tai Lộ Trạch Thanh, cậu hơi hơi nghiêng đầu, nhưng mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Giang Tư Úc vẫn vây quanh hơi thở của cậu, thậm chí Lộ Trạch Thanh còn nghe thấy tiếng tim đập của Giang Tư Úc.

______ thịch thịch thịch.

Không biết tại sao nhưng trái tim của Lộ Trạch Thanh đập nhanh hơn, yết hầu của cậu hơi lên xuống, một hơi nghẹn lại.

Mùi hương trên người của Giang Tư Úc từ từ thâm nhập về phía cậu.

Lộ Trạch Thanh cảm thấy trên người của mình đầy hơi thở của Giang Tư Úc, lúc này cậu mới ý thức được tư thế này quá thân mật.

"Đã hết tê rồi." Lộ Trạch Thanh đẩy Giang Tư Úc, bên tai có chút nóng, "Tôi muốn ngồi dậy."

Giang Tư Úc cho rằng Lộ Trạch Thanh không thích bị nửa ôm như vậy, hắn ngồi thẳng đứng dậy, nhưng phản ứng của Lộ Trạch Thanh rất lớn, đột nhiên ngồi dậy.

"Tê."

Chân vẫn chưa hết tê mà biên độ động tác của Lộ Trạch Thanh quá lớn làm cho chân của cậu chịu nhiều áp lực hơn. Trong lúc nhất thời còn cái gì mà tim đập nhanh, tất cả sự chú ý của cậu tập trung hết vào đùi.

"Hai người đang làm gì vậy?" Thẩm Tri Ngộ nghe thấy âm thanh sột soạt phía sau, không nhịn được xoay người nhìn chằm chằm hai người.

"Chân của tôi đã tê rần." Lộ Trạch Thanh giải thích.

Thẩm Tri Ngộ nhìn chằm chằm Giang Tư Úc, Giang Tư Úc không chút để ý mà nhìn lại một cái, dường như đang khiêu khích.

"Tôi xoa giúp em nhưng em lại không cần."

"Tôi tự mình làm được."

Lộ Trạch Thanh cong người, vừa động thì chân lại càng tê hơn, Giang Tư Úc chỉ cho rằng cậu không thích đụng chạm gần gũi như vậy, hắn cũng không dám chủ động, "Chân của em còn hơi run run."

"Không cố."

Căn bản Lộ Trạch Thanh không dám động.

"Em như vậy thì không được."

"Tới rồi." Tài xế dừng xe trước nhà Lộ Trạch Thanh, nhưng lúc này Lộ Trạch Thanh không thể nào xuống xe được.

"Thẩm Tri Ngộ, cậu đi về trước đi, tôi ngồi lại một chút."

Nhà của Thẩm Tri Ngộ ở ngay bên cạnh nhưng Lộ Trạch Thanh không xuống xe, anh ta kiên quyết không đi.

"Cậu đi về trước, tôi ở lại với Thanh Thanh một lúc." Giang Tư Úc không chút lưu tình nào mà hạ lệnh đuổi khách.

"Tôi cũng ở lại chờ Thanh Thanh một lát."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Không cần." Ba người ở trong xe chờ cậu như vậy khiến cậu vô cùng xấu hổ.

Thẩm Tri Ngộ chưa từ bỏ ý định, cuối cùng không chịu được ánh mắt nóng rực của hai người, xuống xe, trong miệng anh ta còn oán giận bất bình.

Lộ Trạch Thanh có chút buồn cười, nhưng nghĩ đến tình trạng của mình thì lại không cười nổi.

"Em tính toán ngồi một đêm ở trong xe sao?"

Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, "Tôi cũng không thể khống chế được lúc nào thì chân bị tê."

Đã không còn Thẩm Tri Ngộ, thái độ của Giang Tư Úc cứng rắn lên vài phần, trực tiếp x.oa n.ắn cẳng chân cho Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh: "!"

Ngón tay của cậu không tự giác cuộn tròn, "Được rồi được rồi"

"Em không sợ đau nhưng lại sợ chân tê?" Giang Tư Úc nhớ rõ lúc cánh tay của Lộ Trạch Thanh bị thương, dù bôi thuốc thì cậu cũng không nháy mắt chút nào.

"Nó không giống nhau."

Nhờ sự giúp đỡ của Giang Tư Úc mà Lộ Trạch Thanh cảm thấy tốt hơn nhiều, chỉ còn một chút tê, cậu đẩy cửa xe ra.

"Tôi về đây, ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp."

Chờ Lộ Trạch Thanh đi vào, Giang Tư Úc mới bảo tài xế lái xe.

Lộ Trạch Thanh đóng cửa lại, thay xong dép lê, với vừa bước vào thì tất cả đèn trong phòng đều bị tắt.

Mất điện?

Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút, đang muốn lấy điện thoại để chiếu sáng thì đột nhiên có ánh đèn sáng lên, là ánh đèn màu vàng.

Tiếp theo, Thích Trạch Vũ đẩy một cái xe nhỏ ra, trên xe là một cái bánh kem được cắm nến.

Lộ Niệm Sơ, Thích Hoài cùng bà nội Thích đi theo sau Thích Trạch Vũ.

Hôm nay là sinh nhật của ai sao?

"Thanh Thanh, chúc mừng nha, thử vai thành công."

Lộ Trạch Thanh lúc này mới phản ứng lại, đây là đang chúc mừng cậu.

"Con...... Sao mọi người đều biết?"

"Sao lại không nói với con để con về nhà sớm một chút?"

"Hiện tại về cũng không muộn." Lộ Niệm Sơ cười nói, "Mau đến đây, đây là bánh kem mà bà nội chọn, bánh này được mua ở cửa hàng mà trước kia con rất thích."

Lộ Trạch Thanh đã từng ăn loại bánh kem này ở nhà họ Thích, cậu nhớ rõ muốn đặt bánh ở đây thì cần phải đặt trước.

"Mọi người đặt khi nào vậy?"

"Đầu tuần." Thích Hoài kéo Lộ Trạch Thanh đến bàn ăn, "Đứng ở đó làm gì, đến đây."

"Bà biết mà, Thanh Thanh của chúng ta giỏi như vậy, chắc chắn sẽ thử vai thành công, vì thế nên bà đã đặt trước bánh kem ."

"Đúng vậy, cha và mẹ của con cũng cố ý trở về để chúc mừng con."

"Cảm ơn bà nội."

Bánh kem này là một bất ngờ đối với Lộ Trạch Thanh.

Quả thật cậu vội vã trở về vì muốn chia sẻ tin tốt này, nhưng cậu không nghĩ đến mọi người sẽ chuẩn bị bất ngờ này cho cậu.

"Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn anh."

"Con......"

"Muốn ước nguyện hay không?"

"Không phải là bánh sinh nhật cũng có thể ước nguyện sao?" Lộ Trạch Thanh ngơ ngác nhìn Lộ Niệm Sơ.

"Vì cái gì không thể, có ngọn nến thì có thể ước nguyện."

"Đúng đúng đúng, ước một điều ước đi."

Lộ Trạch Thanh bị lôi kéo đứng vào chính giữa, dưới sự khuyên bảo của người nhà, cậu nhắm mắt lại, nghiêm túc nghĩ một điều ước nhỏ.

Lúc trước Lộ Trạch Thanh chưa từng được chúc mừng vì chuyện gì, cũng sẽ không ai vì Lộ Trạch Thanh mà chuẩn bị những thứ này.

Khi còn là thiếu niên, không phải là cậu không từng hâm mộ những bạn học khác.

Thi được kết quả tốt hay được phần thưởng, cha mẹ sẽ chúc mừng cho bọn họ, có rất nhiều bạn được đi ăn một bữa tiệc lớn, cũng có khi được tặng quà.

Lộ Trạch Thanh không tham gia thảo luận những cái đó, bởi vì cậu không có cái gì cả.

Hiện tại, cậu có người nhà yêu cậu, sẽ vì cậu mà tạo bất ngờ, vì cậu mà chúc mừng.

Tiếc nuối mười mấy năm qua đã được lấp đầy trong khoảnh khắc này.

Thổi tắt nến, đèn được bật lên, Lộ Niệm Sơ là người đầu tiên lấy quà ra.

"Chúc mừng Thanh Thanh của chúng ta đã nhận được bộ phim đầu tiên trong cuộc đời mình. Mong rằng Thanh Thanh sẽ luôn thuận lợi, tương lai sáng lạn, lộng lẫy như bầu trời đầy sao."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.