Giang Tư Úc ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh.
"Đi vào đây đi."
Lộ Trạch Thanh không có việc gì thì khẳng định sẽ không ôm gối đầu tới tìm hắn.
"Phòng của em như thế nào? Hay là giường của em bị làm sao vậy?"
Lộ Trạch Thanh: "Không cẩn thận làm đổ trà xanh lên trên giường."
"Bảo em đừng lấy thì em không nghe." Giang Tư Úc muốn cười nhưng phải cố nén lại. "Đổ lên trên giường hay là lên chăn?"
Chăn ướt thì không làm sao, ngày mai thay ra giặt rồi phơi một ngày ở ngoài ban công là được. Nếu đệm bị ướt thì khá khó giặt, không giặt sạch được mùi trà xanh thì Lộ Trạch Thanh chưa chắc đã chịu nằm.
Đặt một cái đệm mới thì đơn giản nhưng phải chờ một hai ngày mới đến được.
"Tôi ngồi dậy bất ngờ quá." Vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh đầy u ám.
Giang Tư Úc đoán Lộ Trạch Thanh là dựa vào đầu giường chơi điện thoại rồi nhất thời quên mất đang cầm đồ vật trên tay.
"Chuyện gì mà kích động như vậy?"
Giang Tư Úc vừa hỏi, khoé miệng Lộ Trạch Thanh hơi hơi nhếch lên.
Dù sao Giang Tư Úc đã gặp qua Thích Nam, nói cho hắn cũng không sao cả. Muộn nhất là tuần sau, Dương An Húc và Thích Nam, ai sẽ về chỗ của người ấy.
"Tên thật của cậu ta là Dương An Húc, là anh em song sinh với Thích Nam." Lộ Trạch Thanh nói, "Anh đã gặp qua Thích Nam, bọn họ lớn lên rất giống nhau đúng không?"
Giang Tư Úc gật đầu, "Là việc hot search ngày hôm nay?"
"Đúng vậy."
Lộ Trạch Thanh đem gối đầu đặt ở trên giường, "Thầy Giang, anh ngủ bên kia."
Giang Tư Úc thật vất vả bình tĩnh thì lại bị câu nói này của Lộ Trạch Thanh làm cho trái tim lên xuống, yết hầu lăn lộn.
"Tùy tiện, thế nào cũng được."
Lộ Trạch Thanh đặt gối đầu xong lại cảm thấy không được lắm, cậu thật sự không quen ngủ cùng với người khác.
"Kiều An Nhiên và Trần Minh Phỉ ngủ một phòng nên tôi không đi quấy rầy hai người họ nữa." Lộ Trạch Thanh chú ý tới sô pha trong phòng của Giang Tư Úc là sô pha hai người, cậu nghĩ nghĩ, nói.
"Không thì để tôi ngủ ở sô pha đi, sô pha ở phòng tôi là sô pha đơn, tôi không nằm được."
"Tư thế ngủ của tôi không tốt lắm." Những lời này là Thích Trạch Vũ nói để Lộ Trạch Thanh không cần ngủ cùng với người khác.
"Tìm một tấm thảm lông là được rồi."
"Ngủ trên giường đi." Giang Tư Úc nhìn cái sô pha không quá rộng kia, "Em rất để ý việc ngủ cùng một giường với người khác sao?"
"Không phải."
"Không quen thôi."
Lộ Trạch Thanh lại không muốn nằm trên cái giường đầy mùi trà xanh, cậu do dự rất lâu mới đến đây gõ cửa, cậu cũng không ung dung như vẻ bên ngoài.
Tuy rằng cậu cùng Giang Tư Úc là bạn bè.
Nhưng Giang Tư Úc là gay, cậu cũng vậy.
Lộ Trạch Thanh khẳng định sẽ không làm cái gì, Giang Tư Úc cũng sẽ không, nhưng vẫn là có chút kỳ quái.
"Tôi cũng chưa từng ngủ với người khác." Giang Tư Úc đặt gối của Lộ Trạch Thanh lại xuống giường, "Nhưng nếu tối nay em ngủ trên sô pha thì chắc chắn tinh thần ngày mai sẽ không tốt."
Sô pha hai người cũng không rộng, dù Lộ Trạch Thanh mảnh khảnh thì cũng là một thanh niên cao một mét tám mấy, co người trên sô pha thì không thể nào ngủ ngon được.
"Mỗi người một cái chăn, sẽ không vượt rào." Giang Tư Úc giải thích, "Tính hướng của chúng ta giống nhau, nhưng tôi cũng sẽ không làm chuyện gì....."
"Tôi biết."
Lộ Trạch Thanh đánh gãy lời hắn, là cậu tới tìm Giang Tư Úc ngủ nhờ, ngượng ngùng xoắn xuýt sẽ khiến cậu giống như lo lắng Giang Tư Úc sẽ làm gì cậu vậy.
"Yên tâm, tôi sẽ cố gắng khống chế tư thế ngủ của mình."
Giang Tư Úc không nhịn được cong cong khóe miệng, "Em ngủ rồi còn có thể khống chế?"
"...... Không biết." Lộ Trạch Thanh nghĩ, "Có lẽ bên cạnh có người ngủ thì tôi sẽ cẩn thận hơn?"
Giải quyết xong vấn đề ngủ, Lộ Trạch Thanh lại nói với hắn về việc của Thích Nam.
Tâm trạng của Giang Tư Úc rất tốt, vì Lộ Trạch Thanh nguyện ý nói những chuyện của cậu cho hắn biết. Lúc trước Lộ Trạch Thanh không nói một câu, sau đó dần thân thiết thì hỏi một câu trả lời một câu.
Lại đến hiện tại.
Lộ Trạch Thanh nguyện ý chia sẻ với hắn.
"Cho nên, Thích Nam là con nuôi? Lời của Thẩm Tri Ngộ cũng là sự thật, khi còn nhỏ quan hệ của ba người rất tốt?"
"Không nhớ rõ nữa." Lộ Trạch Thanh nghĩ, "Thích Nam là em của tôi, Thẩm Tri Ngộ...... Tôi không thân. Cậu ta cùng Thích Nam tương đối thân thiết."
Nghe câu giải thích, Giang Tư Úc đoán được cái gì đó, "Hai người bọn họ là một đôi?"
"...... Còn không tính." Nhắc tới cái này Lộ Trạch Thanh lại nhịn không được, "Thẩm Tri Ngộ khờ như vậy có thể theo đuổi được Tiểu Nam sao?"
Giang Tư Úc: "......"
Tuy rằng Thẩm Tri Ngộ rất khờ nhưng nghe Lộ Trạch Thanh nói như vậy, Giang Tư Úc có cảm giác hắn cũng bị trúng một mũi tên.
"Có lẽ Thích Nam thích Thẩm Tri Ngộ như vậy." Giang Tư Úc nói.
"Vẫn là ngủ đi." Lộ Trạch Thanh cởi dép, lên giường nằm, đắp chăn.
"Ngủ ngon, thầy Giang."
"...... Ngủ ngon."
Giang Tư Úc tắt đèn, ban đêm tiếng tim đập càng ngày càng rõ ràng, hắn không biết Lộ Trạch Thanh có ngủ được không, dù sao hắn không ngủ được.
Trong đêm đen truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.
Hai người không chỉ cách một cái chăn mà còn là một khoảng cách khá lớn, nhưng lúc Lộ Trạch Thanh xoay người thì Giang Tư Úc vẫn cảm nhận được rất rõ ràng, hắn mở to mắt, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Lộ Trạch Thanh ở trong đêm tối.
Không biết người khác nằm với nhau có cảm giác gì, dù sao hiện tại tâm trạng của Giang Tư Úc vô cùng...... phức tạp.
Có chút hưng phấn, lại có chút hồi hộp, còn có chút......
"Anh nóng sao?"
"Có chút." Giang Tư Úc trả lời, "Để tôi điều chỉnh điều hòa xuống thấp một chút."
"Tôi bật đèn."
Giang Tư Úc đứng dậy mở đèn đầu giường, sau khi điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống thì lại nằm xuống.
"Anh ngủ không được sao?" Lộ Trạch Thanh hỏi.
"Ừm."
"Tôi cũng không ngủ được. Khả năng hôm nay đã ngủ quá nhiều trên đường đi."
"Tôi cũng vậy."
Trong phòng lại yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở đan xen của hai người.
Bầu không khí như vậy có chút xấu hổ, Lộ Trạch Thanh nhắm mắt lại, cưỡng bách chính mình nhanh vào giấc ngủ, nhưng càng muốn ngủ lại càng không ngủ được.
Hai mắt cậu trừng lớn, ngốc ngốc nhìn trần nhà.
Nằm yên khiến cả người đều khó chịu, Lộ Trạch Thanh muốn động, cậu nhấc eo khỏi nệm, một tay chống giường, cẩn thận mà xoay người.
Động tĩnh rất nhỏ nhưng ở trong không gian yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng.
Giang Tư Úc không có động tác, hắn căn bản không dám động, cũng không dám nói chuyện. Hắn nên ngủ ở sô pha mới đúng, khó chịu thì cũng chỉ có chút khó chịu.
Hắn đánh giá quá cao định lực của mình, sao có thể nằm cùng giường với người mình thích mà không có một chút phản ứng nào được.
Như thế mới là không bình thường.
Giang Tư Úc không chỉ cảm thấy nóng mà còn rất muốn đá chăn ra, cái điều hòa này không có chút tác dụng làm lạnh nào cả.
'bịch' một tiếng.
Giang Tư Úc chần chờ một lúc, lên tiếng hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chăn rơi xuống mặt đất."
Lộ Trạch Thanh rầu rĩ trả lời, giường rất lớn, nhưng vì không vượt tuyến nên hai người đều nằm ra tận mép giường, Lộ Trạch Thanh nghiêng người, chăn liền rơi xuống đất.
Cậu hơi dịch một chút về phía giữa giường.
Cảm nhận được Lộ Trạch Thanh tới gần, Giang Tư Úc yên lặng dịch một chút về hướng mép giường. Hắn thậm chí có thể nghe được âm thanh tay của Lộ Trạch Thanh lướt qua chăn, rõ ràng như ở ngay bên tai hắn.
Còn có tiếng hít thở và tiếng tim đập của Lộ Trạch Thanh. Giang Tư Úc chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, môi đều phải bị bong da, rất muốn uống nước.
Giang Tư Úc lại yên lặng tiếp tục xê dịch về hướng mép giường, sau đó......
'Rầm' một tiếng, cả người và chăn đều rơi xuống đất.
Giang Tư Úc: "......"
Lộ Trạch Thanh: "...... Thầy Giang, anh rớt xuống giường sao?"
Âm thanh rơi xuống có chút nặng nề, không giống như là tiếng chăn bị rơi.
"Xoay người nhưng không chú ý."
Cả mặt của Giang Tư Úc như có lửa đốt, thậm chí hắn có suy nghĩ, không thì ngủ luôn ở dưới đất đi, một thân hừng hực như lửa thế này thì làm sao ngủ được.
"Anh nằm vào phía trong một chút đi." Lộ Trạch Thanh nói, "Ở giữa có rất nhiều chỗ trống."
"Được........."
Giang Tư Úc bò lại lên giường, nằm xuống một lần nữa, trái tim hắn vẫn đập thình thịch không bình tĩnh được, chính hắn cũng cảm thấy có chút ầm ĩ, không biết Lộ Trạch Thanh có nghe thấy không.
Giang Tư Úc cứ như vậy nằm thẳng tắp trên giường, cả người cứng đờ, không biết qua bao lâu, tiếng hít thở bên người trở nên đều đều.
Lộ Trạch Thanh ngủ rồi.
Biết được điều này, trái tim Giang Tư Úc lại rộn ràng lên.
Cuối cùng, hắn thật sự không nằm được, giống như trộm, đứng dậy, s.ờ s.oạng đi vào trong phòng tắm.
Mở ra nước lạnh, chờ đến khi nhiệt độ cơ thể hạ xuống mới quay lại trên giường.
-------------
Ngày hôm sau, Lộ Trạch Thanh mơ mơ màng màng cảm giác trên eo có thêm một xiềng xích vô cùng ấm áp, cậu không thể nào cử động cơ thể được.
Sức nặng không thể nào bỏ qua được buộc Lộ Trạch Thanh phải mở mắt ra.
Trước mắt là khuôn mặt đẹp trai đang ngủ, Lộ Trạch Thanh trực tiếp bị dọa đến tỉnh táo, một hồi lâu mới phản ứng lại, tối hôm qua cậu tìm Giang Tư Úc ngủ nhờ, nhưng mà...
Trước khi ngủ là mỗi người một chăn.
Vì cái gì hiện tại lại nằm cùng nhau trong một chăn.
Lộ Trạch Thanh cử động, thấy lông mi của Giang Tư Úc giật giật như là muốn tỉnh, Lộ Trạch Thanh theo bản năng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cậu cũng không biết vì cái gì muốn giả vờ ngủ, chỉ cảm thấy tư thế này rất xấu hổ.
Nhưng mà, Lộ Trạch Thanh đợi một lúc cũng không chờ được Giang Tư Úc thả cậu ra, cậu lại khe khẽ mở mắt thì phát hiện Giang Tư Úc vẫn chưa tỉnh.
Thấy Giang Tư Úc ngủ khá say, Lộ Trạch Thanh muốn thoát ra nhưng lại bị Giang Tư Úc ôm chặt hơn.
Lộ Trạch Thanh: "......"
Còn cảm giác được độ ấm khó có thể bỏ qua.
Giang Tư Úc không tỉnh, nhưng...... Tiểu Giang tỉnh.
Nháy mắt cả mặt của Lộ Trạch Thanh đều nóng lên.
Cộm đến cậu.
Giang Tư Úc ôm cậu, không biết có phải là mơ thấy cái gì không.
Âm thanh nho nhỏ vang lên một tiếng, tất cả hô hấp đều dừng ở cổ của cậu, giống như lông chim nhẹ lướt qua, làm cậu cảm thấy hơi ngứa.
Trái tim của Lộ Trạch Thanh đập nhanh hơn.
Cậu từ từ di chuyển cánh tay đang đặt trên eo mình, cả người ra đầy mồ hôi mới có thể tránh thoát được. Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng thở ra, không chờ cậu đứng dậy thì cánh tay kia lại ôm lấy eo của cậu một lần nữa.
Lộ Trạch Thanh: "......"
Vài lần đều không làm được gì, Lộ Trạch Thanh đẩy Giang Tư Úc, sao hắn lại ngủ say như vậy.
Ngủ say thì cũng thôi đi, còn..... có tinh thần như vậy.
"Giang Tư Úc."
"Ừm." Giang Tư Úc híp mắt, "Làm sao vậy?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Dậy."
Giang Tư Úc ngốc một giây, nháy mắt thanh tỉnh.
"Xin, xin lỗi."
Hắn đột nhiên ngồi dậy, chăn chảy xuống từ trên eo, Lộ Trạch Thanh không kịp phòng ngừa mà chào hỏi với Tiểu Giang.
Lộ Trạch Thanh: "......"
Độ nóng vừa mới giảm xuống trên mặt cậu bắt bắt đầu tăng lên.
"Anh...... có muốn vào toilet hay không?"
Giang Tư Úc sửng sốt một chút, cuối cùng mới nhận ra cái gì, cúi đầu, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên.
"Tôi......"
"Đợi lát nữa lại giải thích, tự anh xử lý đi." Giọng điệu Lộ Trạch Thanh cứng nhắc, nhưng cậu nhìn thấy Giang Tư Úc hoảng loạn như vậy lại có chút buồn cười.
Sự việc này cũng làm Lộ Trạch Thanh ý thức rõ ràng một chuyện.
Dù quan hệ của cậu và Giang Tư Úc có tốt bao nhiêu thì hai người vẫn là đàn ông, xu hướng giới tính cũng giống nhau, hành động như vậy quá mức thân mật.
Phản ứng s.inh l.ý buổi sáng là điều rất bình thường, không bình thường chính là......
Sao hai người họ lại ôm nhau?
Sau khi Giang Tư Úc đi vào phòng tắm, Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng thở phào. Cậu ngồi trên giường không nhúc nhích, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Nếu muốn giải quyết một chút...... Khả năng còn cần một chút thời gian.
Hai tai của Lộ Trạch Thanh lại nóng lên, cậu biết dáng người của Giang Tư Úc rất tốt, thường xuyên rèn luyện, nhưng không nghĩ tới......
Cũng rất khả quan.
Yết hầu Lộ Trạch Thanh lên xuống, cậu cố gắng quăng hình ảnh trong đầu ra bên ngoài, hít sâu một cái, cuối cùng Tiểu Lộ cũng an phận lại.
Cậu không tính toán chờ Giang Tư Úc đi ra, cậu yên lặng trở lại phòng của mình.
Đêm nay vẫn là ngủ ở phòng của cậu đi.
Hôm qua làm đổ trà xanh vào đầu giường, đêm nay cậu có thể ngủ ở đuôi giường.
-----------
Chuyện xấu hổ buổi sáng không thể quên được ngay, Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đều ở trong phòng của chính mình, không ai đi ra ngoài.
Lộ Trạch Thanh vẫn nhận được WeChat của Giang Tư Úc.
[Y]: Đêm qua chăn của em rơi xuống đất, tôi đã nhặt lên rất nhiều lần giúp em.
[Y]: ....... Sau đó tôi cũng ngủ luôn.
[Y]: //hình ảnh//
[Y]: Buổi sáng chăn của em cũng rơi xuống đất.
Giang Tư Úc không nói tiếp nhưng hai tai Lộ Trạch Thanh lại đỏ lên một lần nữa.
Hóa ra Thích Trạch Vũ nói không sai, quả nhiên cậu...... Tư thế ngủ không tốt.
Tranh chăn, còn chui vào ổ chăn.
Về sau cậu sẽ không bao giờ ngủ chung một giường với ai nữa.
Quá mất mặt.
[Coca muốn thêm đá]: Đã biết.
Lộ Trạch Thanh lạnh lùng trả lời một câu rồi vùi đầu trong chăn, chỉ lộ ra đôi tai trắng nõn phiếm hồng.
Mãi cho đến giữa trưa, hai người cũng chưa gặp mặt. Giang Tư Úc đến một lần đưa đồ ăn sáng cho Lộ Trạch Thanh. Gõ cửa không thấy ai nên hắn để đồ ăn sáng ở tủ trước cửa phòng.
Còn nhắn tin cho Lộ Trạch Thanh.
Lộ Trạch Thanh cũng không phải cố ý không mở cửa, lúc đó cậu đang ở trong phòng tắm. Khi nhìn thấy tin nhắn WeChat mới biết Giang Tư Úc đem bữa sáng cho cậu.
[Coca muốn thêm đá]: Cảm ơn.
Trừ cái này ra, Lộ Trạch Thanh không biết phải nói gì.
------------
Giữa trưa đã xảy ra một chuyện lớn, trực tiếp kinh động đến tổ chương trình.
Không phải là hot search ngày hôm qua mà là việc họa sĩ Q ra mặt làm sáng tỏ.
[Q V]: Hôm nay tôi ở đây là muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, các tác phẩm ký tên Q và Thích Nam đều là tôi vẽ, nhưng tôi không phải là người vẽ hộ.
Tôi là Thích Nam, @Thích Nam là em trai song sinh của tôi. Lúc tôi ba tuổi phải làm một cuộc giải phẫu tim, là mẹ Thích tốt bụng giúp đỡ tôi, mẹ Thích biết được tôi không có người giám hộ nên đã nhận nuôi tôi. Cuộc sống của tôi ở nhà họ Thích rất tốt, mọi người đều coi tôi như con ruột mà đối đãi.
Khi tôi được 16 tuổi, mẹ ruột của tôi tìm đến cửa, tôi rời khỏi nhà họ Thích.
Thân thể mẹ ruột tôi không tốt, bà chỉ có một tâm nguyện là đưa tôi về nhà. Tôi không thể nào từ chối, bác sĩ nói tinh thần của mẹ ruột tôi không tốt, không thể để bà có những cảm xúc quá kích động.
Tôi biết rời khỏi nhà họ Thích là tôi có lỗi với công ơn dưỡng dục của nhà họ Thích.
Cho nên, sau khi rời đi tôi vẫn không dám trở về nhà họ Thích. Chỉ là không ngờ được em trai của tôi @Thích Nam lại dùng thân phận của tôi để quay lại nhà họ Thích, cũng không nghĩ đến sẽ dùng thân phận của tôi để ra mắt.
Trước nay tôi không cho rằng mình là tiểu thiếu gia của nhà họ Thích, tôi chỉ may mắn trở thành đứa trẻ mà nhà họ Thích yêu quý.
Tôi rất biết ơn cha mẹ cùng với ông bà, còn có các anh trai của tôi, đã cho tôi một tuổi thơ vô cùng hạnh phúc. Tôi cũng rất xin lỗi, là tôi phụ lại tình cảm mà người nhà dành cho tôi.
Thích Nam chưa nói chuyện khác, chỉ là giải thích rõ ràng lý do nhưng đây cũng là một quả dưa lớn đối với cư dân mạng, rất nhanh, tin tức này nhảy lên hot search.
[Cho nên không phải là vẽ thay mà là mạo nhận thân phận! Họa sĩ Q mới thật sự là Thích Nam?]
[Người nhà họ Thích nhận nuôi Thích Nam thì Thích Nam cũng coi như là tiểu thiếu gia nhà họ Thích, mặc kệ là con ruột hay con nuôi thì cậu ấy cũng đã được người nhà họ Thích chấp nhận, cho nên em trai song sinh là ai?]
[Fans ủng hộ idol lâu như vậy, kết quả tính cách thiết lập là giả, đến tên cũng giả luôn.]
[Nếu tôi là Thích Nam thì tôi sẽ mặc kệ mẹ đẻ, nuôi tôi thì chính là cha mẹ của tôi.]
[Chỉ có tôi chú ý đến Thích Nam nói là các anh trai thôi sao? Thích đại ca, còn một người nữa là ai?]
[Người địa phương ở thành phố A tỏ vẻ, tiệc đầy tháng của đứa con thứ hai nhà họ Thích xa hoa đến nỗi cả thành phố đều biết.]
[Mẹ kiếp, tôi nghe nói qua, nghe nói năm đó Thích lão gia đã tặng một tòa hải đảo cho cháu ở sinh nhật tròn một tuổi.]
[Nhị thiếu gia nhà họ Thích, hình như là sinh non, rất vất vả mới giữ được nên được cả nhà vô cùng sủng ái.]
[Nhưng nhị thiếu gia nhà họ Thích này cũng quá bí ẩn đi, anh trai tốt nghiệp hỗ trợ công việc của gia đình, Thích Nam là sinh viên của đại học F, một bức tranh cũng có giá trị ngàn vạn, vậy nhị thiếu gia là ai?]
[Xin lỗi, chồng của tôi tương đối khiêm tốn, thật ra chúng tôi đã sớm lấy giấy kết hôn.]
[Chính cô không có chồng sao? Vì sao lại gọi chồng của người khác là chồng, kia rõ ràng là chồng của tôi.]
[Tôi là chị dâu của mấy người, đến gọi một tiếng xem nào?]
Vừa lúc nhìn đến mấy bình luận cuối cùng - Lộ Trạch Thanh: "......"
Biết cư dân mạng đang nói đùa nhưng Lộ Trạch Thanh vẫn bị sự táo bạo của mọi người làm kinh ngạc.
Mà tổ chương trình đang thương lượng nên xử lý chuyện của Dương An Húc như thế nào, ký hợp đồng là Thích Nam, nhưng khẳng định Thích Nam sẽ không vào giới giải trí, vậy người giả mạo kia.....
"Đạo diễn, phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa mở nhưng cư dân mạng đã bắt đầu vào mắng."
Tần Diên Xuyên chỉ cảm thấy đau đầu, cái này Thích...... Dương An Húc , sao lại có nhiều chuyện như vậy, ban đầu cậu ta giả vờ bị ngất, tổ chương trình đã bị mắng một trận, hiện tại cũng vì cậu ta mà tổ chương trình tiếp tục bị mắng.
Thiếu Ngụy Dương, hiện tại Dương An Húc lại xảy ra chuyện.
Chương trình tình yêu còn ba cặp......
Hình như cũng không phải không được?
"Hủy hợp đồng đi, Dương An Húc vi phạm hợp đồng trước, không đòi tiền vi phạm hợp đồng là đã tốt cho cậu ta rồi."
Đang nói, Dương An Húc đi đến.
"Đạo diễn, ông nghe tôi giải thích. Đây vốn dĩ chỉ là trò chơi giữa hai anh em chúng tôi, không đến mức phải làm căng mọi chuyện như vậy......"
Tần Diên Xuyên cười lạnh.
"Vậy cậu về nhà mà chơi trò chơi anh em của cậu, đây không phải nơi để mấy người đùa giỡn, người ký hợp đồng là Thích Nam, không phải cậu. Cậu còn muốn tiếp tục ăn vạ ở đây?"
Dương An Húc không cảm thấy cậu ta làm sai cái gì, chỉ là giả mạo thân phận Thích Nam, có cần phải có ác ý lớn như vậy với cậu ta không?
Giới giải trí có rất nhiều người đẹp, không có tài nghệ thì vẫn nổi tiếng, cậu ta không biết vẽ tranh thì có làm sao.
Tần Diên Xuyên cũng là ỷ thế hiếp người, khi cậu ta là tiểu thiếu gia nhà họ Thích thì mang vẻ mặt ôn hòa với cậu ta, hiện tại thì lại mang khuôn mặt lạnh lùng.
"Đạo diễn Tần."
Dương An Húc còn muốn nói cái gì, Tần Diên Xuyên liếc một cái, nhân viên công tác đi đến đây đuổi người.
"Không cần đẩy, tôi tự đi được." Dương An Húc bực bội, quăng ngã ghế dựa, "Chuyện trong giới giải trí không phải là biết trước được, nếu ngày nào đó tôi nổi tiếng thì không biết là đạo diễn Tần có hối hận với quyết định ngày hôm nay không."
Tần Diên Xuyên nhướng mày.
Dương An Húc điên rồi à, cậu ta đã như vậy rồi mà còn muốn nổi tiếng, hát nhảy không được, diễn xuất thì cũng chỉ có vậy, chỉ có gương mặt kia, nhân phẩm cũng không ra gì mà cậu ta lấy gì để nổi tiếng?
Lúc Dương An Húc bị đẩy ra khỏi phòng thì mọi người đang ngồi trong phòng khách chờ mở phát sóng trực tiếp, mười mấy ánh mắt rơi xuống người Dương An Húc khiến cậu ta vô cùng khó chịu, cậu ta chưa từng bị mất mặt như thế bao giờ.
Ở nhà họ Dương thì dù có chịu đánh chịu mắng thì mọi thứ cũng chỉ ở trong nhà. Hiện tại bị xấu mặt trước nhiều người như vậy, Dương An Húc không chịu được, cậu ta nổi giận đùng đùng đi lên tầng hai.
Không lâu sau thì cậu ta kéo hành lý của mình xuống.
Kiều An Nhiên ôm cánh tay, vui sướng khi người gặp họa mà xem náo nhiệt.
"Fans đều sắp không còn ai mà còn có thái độ như vậy."
"Chỉ bị mắng có vài câu mà đã tức hộc máu như thế này. Lúc Thanh Thanh bị toàn mạng mắng cũng không có vẻ mặt đưa đám như cậu."
Ở tập đầu tiên, cư dân mạng rất có ấn tượng với nhan sắc của Lộ Trạch Thanh nhưng không biết vì sao giữa đường lại bắt đầu tuôn ra 'tin xấu' về Lộ Trạch Thanh, lúc đó là người đại diện của Dương An Húc tìm thủy quân mắng chửi Lộ Trạch Thanh.
Dù mọi chuyện lúc đó có lớn như thế nào thì Lộ Trạch Thanh đều không để ý. Nhưng hiển nhiên, Dương An Húc không chịu được, cậu ta mang vẻ mặt đen xì đi ra cửa.
"Ài, hiện tại đều là người một nhà, thể xác và tinh thần thật thoải mái." Kiều An Nhiên ỷ vào việc không có máy quay phát sóng trực tiếp, nghĩ cái gì thì nói luôn ra ngoài.
"Đi một Ngụy Dương, lại đi một Thích... Dương An Húc. Hiện tại bầu không khí không phải khá hơn nhiều sao?"
"Tôi đã bắt đầu chờ mong được chơi trượt tuyết buổi chiều."
Mọi người ăn xong cơm trưa, tổ chương trình sắp xếp xe đưa họ đến sân trượt tuyết.
Phòng phát sóng trực tiếp vừa mở ra, nháy mắt có rất nhiều người xem cùng fans tràn vào.
[A a a a a a, rốt cuộc chờ tới rồi, Dư Tình Chưa Dứt kết hôn sao ?]
[Hàng giả kia bị đuổi ra tổ chương trình chưa? Thế mà không nhìn thấy?]
[Hiện tại 3vs3 không phải vừa đẹp sao, dù sao tôi tới là vì Thanh Thanh và anh Úc.]
[Tập cuối cùng, tôi cầu anh Úc có chút tranh đua nha, chương trình tình yêu của nhà hàng xóm đã hôn nhau rồi, hai người có chút tiến triển được không hả a a a ]
Đến sân trượt tuyết, Hứa Nguyệt là người đầu tiên xuống xe.
"Sân trượt tuyết trong nhà nên không lớn như bên ngoài được, nhưng có vài người chúng ta chơi thì vẫn rất thoải mái."
"Sân trượt tuyết cũng là của cô Hứa?"
"Đúng vậy." Hứa Nguyệt cười cười, "Là quà sinh nhật chồng tôi tặng, tôi và Tư Úc đều rất thích trượt tuyết, mỗi năm đến mùa đông đều sẽ đi trượt tuyết nhưng luôn đụng phải thời gian nhiều người nhất. Hiện tại đã có sân trượt tuyết của chính mình thì muốn chơi lúc nào cũng được."
"Thật hạnh phúc."
Vẻ mặt của Kiều An Nhiên đầy hâm mộ, "Tôi có nên bảo anh trai làm cho tôi một trường đua ngựa không, tôi cũng......"
"Bỏ đi." Trần Minh Phỉ đánh gãy cậu ta, "Anh của cậu sẽ không đồng ý, đừng nằm mơ."
Sân trượt tuyết tư nhân cũng không phải chỉ có một mình Hứa Nguyệt, Hứa Nguyệt làm thẻ hội viên để cho những người yêu thích trượt tuyết đến chơi, hôm nay chỉ có bọn họ vì không mở cửa cho người ngoài.
Nhân viên công tác đem thiết bị đến cho mọi người.
Sau khi tiến vào sân trượt tuyết, độ ấm từ hai mươi mấy độ chuyển thanh âm mấy độ. Sau khi bọn họ mặc xong trang phục trượt tuyết thì đã có vài người nóng lòng muốn thử niềm vui trượt tuyết trong mùa hè.
"Tôi đưa em đến khu đất bằng để làm quen trước?"
"Được."
Nghe được Lộ Trạch Thanh đồng ý, Giang Tư Úc hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, hắn còn sợ Thanh Thanh sẽ biệt nữu* không nói chuyện với hắn, nhưng chuyện buổi sáng kia ......
(*nói một đằng nghĩ một kiểu, không được tự nhiên, hay tỏ ra khó chịu, ghét bỏ hay cáu gắt......)
Là phản ứng s.inh l.ý bình thường, cũng không phải là việc hắn có thể không chế, tuy rằng Giang Tư Úc cũng có tâm tư khác với Lộ Trạch Thanh, nhưng Lộ Trạch Thanh không đề cập đến thì hắn cũng sẽ không nhắc lại, nhắc lại chỉ càng tăng thêm sự xấu hổ.
Trước hết Giang Tư Úc dạy tư thế đứng cho Lộ Trạch Thanh.
"Hai chân rộng bằng vai." Tay của Giang Tư Úc đặt trên đầu gối của Lộ Trạch Thanh, "Thả lỏng, đầu gối hơi cong xuống."
Tư thế không thành vấn đề, Giang Tư Úc lại bắt đầu dạy cậu cách đứng lên khi bị ngã.
"A!"
Một trận tiếng thét chói tai vang lên, Lộ Trạch Thanh quay đầu nhìn lại, Kiều An Nhiên cầm gậy trượt tuyết đột nhiên lao xuống dưới. Lộ Trạch Thanh muốn tránh nhưng đứng trên tuyết rất khó hành động, cậu vừa mới nhấc chân lên thì trọng tâm đã bị mất, suýt chút nữa ngã về phía trước.
Giang Tư Úc trực tiếp kéo người vào trong lòng ng.ực, tránh đi Kiều An Nhiên đang trượt xuống.
"Quá k.ích th.ích!!!"
Kiều An Nhiên chưa đã thèm, "Thanh Thanh, mau tới chơi. Tôi cảm giác siêu đơn giản."
"Em đừng học theo cậu ta như vậy." Giang Tư Úc nghiêm túc ngăn lại hành vi như Kiều An Nhiên, "Cậu ta làm như vậy quá nguy hiểm, khi có nhiều người thì rất dễ xảy ra sự cố."
"Nếu khi em trượt xuống mà phía trước có chướng ngại vật, em phải học được cách dừng lại." Giang Tư Úc khi bắt đầu dạy thì đặc biệt nghiêm túc, "Đầu gối cong xuống giống như tôi làm vậy."
Giang Tư Úc làm mẫu một lần, lại lôi kéo Lộ Trạch Thanh làm lại một lần.
Những người khác đang chơi một cách điên cuồng, Lộ Trạch Thanh quay đầu nhìn, trong mắt đầy hâm mộ, "Có thể chơi chưa?"
Lộ Trạch Thanh rất muốn nhanh chóng gia nhập.
"Vẫn chưa học cách chuyển hướng......" Giang Tư Úc định lôi kéo Lộ Trạch Thanh học tiếp mấy động tác cơ bản nhưng Lộ Trạch Thanh lại dùng hai con mắt sáng long lanh nhìn hắn.
"Để tôi đưa em đi chơi một chút."
"Được."
Ngữ khí của Lộ Trạch Thanh nháy mắt cao lên.
Trước hết Giang Tư Úc đưa cậu đến sườn núi.
Tới sườn núi, Giang Tư Úc lại dặn dò vài câu. Nhìn Lộ Trạch Thanh chậm rãi trượt xuống, Giang Tư Úc cũng đi xuống theo.
Hắn khống chế tốc độ, một chút liền vượt qua Lộ Trạch Thanh. Nhưng hắn cũng không trượt quá nhanh, quay đầu lại nhìn Lộ Trạch Thanh. Lộ Trạch Thanh không biết khống chế tốc độ, độ dốc cao thì trượt rất nhanh, độ dốc thấp thì liền chậm lại.
Mắt thấy sắp đụng vào chướng ngại vật, Lộ Trạch Thanh bắt đầu vội vàng rồi quên mất tư thế dừng lại, cậu theo bản năng đưa gậy lên phía trước để giảm xóc, kết quả cả người cậu chúi về trước.
Tốc độ của Giang Tư Úc rất nhanh, hắn nhanh chóng dừng lại trước mặt Lộ Trạch Thanh, duỗi tay ôm được Lộ Trạch Thanh đang xông xuống dưới.
Bởi vì quán tính mà hắn lui lại một bước, ôm trọn Lộ Trạch Thanh vào trong lòng.
Trước khi nhào vào lòng Giang Tư Úc thì Lộ Trạch Thanh đã vứt bỏ gậy trượt tuyết, cậu sợ chọc phải Giang Tư Úc, vì thế cả người cậu đều rúc trong lồng ng.ực của Giang Tư Úc, cằm đập vào bả vai của hắn.
"Tê."
"Va vào chỗ nào sao?"
Giang Tư Úc vội vã nắm cằm Lộ Trạch Thanh, cẩn thận nhìn, để lại một vết đỏ, hắn không nhìn thấy vết thương nào khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Trạch Thanh ngơ ngác nhìn Giang Tư Úc, bị niết cằm cũng không phản ứng, Giang Tư Úc buồn cười, "Bị dọa đến choáng váng?"
Lộ Trạch Thanh lắc đầu.
Cả người cậu còn nằm trong lồng ng.ực Giang Tư Úc, cảm nhận được trái tim nhảy lên, lại nhanh hơn một chút, như là muốn cùng nhịp đập với trái tim của Giang Tư Úc.
Là cảm giác mà Lộ Trạch Thanh chưa từng được cảm nhận, có chút mới lạ.
Trong khoảnh khắc Giang Tư Úc xoay người kia, Lộ Trạch Thanh vô cùng an tâm mà nhào vào lòng hắn. Cậu biết Giang Tư Úc sẽ đón được cậu, cho nên cậu không có chút do dự nào vứt bỏ gậy trượt tuyết.
"Không có việc gì." Thấy cậu không nói lời nào, Giang Tư Úc cho rằng cậu bị dọa, vỗ vỗ sau lưng cậu, giống như đang dỗ dành trẻ em.
"Em cứ chơi thoải mái, tôi sẽ đều đón được em."
"Tôi biết." Lộ Trạch Thanh không nhúc nhích, chỉ là không đầu không đuôi mà nói một câu.
"Trên người của anh có hương vị của tuyết."
"Rất dễ ngửi."
Cũng rất an tâm.