Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 69



Khi Lộ Trạch Thanh tỉnh lại thì cậu nhận ra đây không phải là phòng của cậu mà là phòng có cái sô pha hai người quen thuộc kia.

Cậu mất thời gian nửa giây để phản ứng, tại sao cậu lại ngủ ở trong phòng của Giang Tư Úc rồi?

Lộ Trạch Thanh: "!"

Hơn nữa không biết Giang Tư Úc đi đâu, trong phòng tắm không có âm thanh gì. Đại não của Lộ Trạch Thanh vẫn chưa tỉnh táo, tối hôm qua cậu vào phòng của Giang Tư Úc như thế nào?

Lộ Trạch Thanh chỉ nhớ là đã uống rất nhiều rượu, ban đầu cũng không có cảm giác gì, chỉ hơi nóng ở cổ, càng uống càng khát. Bởi vì đang chơi trò chơi, ai cũng không chịu nhận thua nên càng chơi thì càng uống nhiều rượu.

Tác dụng của rượu tây rất chậm, chờ Lộ Trạch Thanh ý thức được chính mình có chút choáng váng thì men say cũng tăng lên theo. Cậu nhớ rõ là Giang Tư Úc cõng cậu về.

Lại sau đó......

Cậu liền không nhớ rõ.

Lộ Trạch Thanh nỗ lực hồi tưởng, đây là lần đầu tiên cậu uống đến say, hẳn là không làm việc gì không nên làm, hay nói lời không nên nói nhỉ?

Không phải là cậu sẽ phát điên lên khi uống say chứ?

Lộ Trạch Thanh không xác định, cậu còn có chút hoảng loạn.

Nghe nói có một vài người ngày thường an tĩnh đạm mạc, sau khi say rượu sẽ vô cùng khác biệt với ngày thường, không chỉ phát điên khi uống say mà còn làm ầm với người bên cạnh.

Chính là loại không chịu được rượu.

Sau khi say rượu thì đầu của Lộ Trạch Thanh có chút mơ hồ, cậu không có ấn tượng gì. Lộ Trạch Thanh bực bội gãi gãi đầu.

Rốt cuộc tối hôm qua cậu đã làm gì?

Vì sao Giang Tư Úc không ở trong phòng, có phải là cậu đã làm chuyện gì không tốt không? Dọa Giang Tư Úc chạy mất?

Lộ Trạch Thanh đang vô cùng rối rắm suy nghĩ thì tiếng cửa mở vang lên.

Thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, gần như là theo phản xạ, cậu nằm lại lên giường, nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào trong chăn.

Không đúng.

Vì sao cậu lại chột dạ?

Không có ấn tượng không có nghĩa cậu thật sự uống say rồi làm loạn, cũng có thể cậu đã ngủ một trận đến sáng mà.

Sau khi nhắm mắt lại thì lỗ tai càng trở lên nhạy bén hơn, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Giang Tư Úc vô cùng nhẹ, cậu còn cảm nhận được hơi thở đang tới gần của Giang Tư Úc.

Nhịp tim của Lộ Trạch Thanh nhanh hơn.

Đợi một lúc, Lộ Trạch Thanh không đợi được hành động tiếp theo của Giang Tư Úc, cậu chỉ biết Giang Tư Úc đang ngồi cạnh mép giường, không nói lời nào, cũng không có động tĩnh gì.

Lộ Trạch Thanh hồi hộp nuốt nước bọt.

Giây tiếp theo, gương mặt Lộ Trạch Thanh truyền đến xúc cảm ấm áp. Lộ Trạch Thanh ngay lập tức xốc chăn ngồi dậy.

Giang Tư Úc cười một tiếng.

"Không giả vờ nữa?"

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, bởi vì khoảng cách rất gần nên tất cả hô hấp đều dừng lại bên tai của Lộ Trạch Thanh, khiến cho hai tai của cậu đỏ ửng. Lộ Trạch Thanh xoa xoa lỗ tai, hơi ngồi dịch ra xa.

"Anh, anh sờ mặt tôi làm cái gì?"

"Tôi nhìn xem em có thể giả vờ đến khi nào?"

Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút, hóa ra Giang Tư Úc biết cậu giả vờ ngủ, "Sao anh lại biết tôi......."

"Không nói cho em biết."

Khi ngủ, hô hấp của Lộ Trạch Thanh rất đều đều, vốn dĩ Giang Tư Úc không nhịn được muốn chạm vào Lộ Trạch Thanh một chút nhưng đến gần mới biết Lộ Trạch Thanh đang nín thở.

Giang Tư Úc rất quen thuộc với động tác này, tự Lộ Trạch Thanh cũng không ý thức được, mỗi khi cậu hồi hộp hay chột dạ thì cậu luôn theo bản năng mà nín thở.

Lộ Trạch Thanh ngồi khoanh chân, cậu nhìn chằm chằm Giang Tư Úc, quyết định đánh đòn phủ đầu.

"Vì sao tôi lại ở phòng của anh?"

"Là em cứ đòi ngủ trên giường của tôi."

Giang Tư Úc thấy vẻ mặt khẩn trương của Lộ Trạch Thanh thì có chút buồn cười.

"Em không nhớ rõ?"

Giang Tư Úc cũng có chút kinh ngạc, tối hôm qua Lộ Trạch Thanh không phải say đến mức mất đi ý thức, chỉ là tốc độ phản ứng và ngữ khí chậm chạp hơn chút nhưng vẫn có thể giao lưu được. Lúc nói chuyện với Lộ Trạch Thanh, Giang Tư Úc đã phải vô cùng cẩn thận vì hắn sợ sáng ngày hôm sau có thể cậu sẽ nhớ được cái gì.

Kết quả lại không nhớ rõ?

Sớm biết rằng có loại chuyện tốt như thế này thì ngày hôm qua hắn đã chiếm luôn một chút tiện nghi rồi, tiện nghi trên lời nói cũng được. Hiện tại Giang Tư Úc cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

"Nếu đã dậy thì em đi rửa mặt đi, tôi mua cháo rồi."

"Có đau đầu không?"

Lộ Trạch Thanh lắc lắc đầu, đứng dậy vào phòng tắm, tính toán rửa mặt. Kết quả cậu thấy trên bồn rửa mặt có hai cái cốc đánh răng, dựa vào gần nhau, một cái là của Giang Tư Úc, còn một cái là ở trong phòng của Lộ Trạch Thanh.

Giang Tư Úc đem sang đây sao?

Lộ Trạch Thanh đơn giản rửa mặt xong, Giang Tư Úc đang lấy ra bộ đồ ăn dùng một lần, lại thay Lộ Trạch Thanh mở cháo ra cho đỡ nóng.

"Nếu đã xong rồi thì đến đây đi, em đứng ở đó làm gì?"

"Được."

Lộ Trạch Thanh từ từ dịch đến bên cạnh Giang Tư Úc, cậu chần chờ một chút, hỏi.

"Cốc và bàn chải đánh răng lấy từ phòng của tôi sao?"

"Đúng vậy."

"Tối hôm qua dù nói thế nào thì em cũng không chịu trở về phòng của mình, một hai phải dọn đồ đạc sang đây, nói muốn ở cùng với tôi."

Lộ Trạch Thanh: "!"

Giang Tư Úc nói như thật, "Em nói giường của em không sạch sẽ, cứ có một chút vị trà xanh, em không thích."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Hình như là cậu cũng có thể nói như thế.

Giang Tư Úc trộm quan sát biểu tình của Lộ Trạch Thanh, thấy cậu tin một nửa, Giang Tư Úc lại tiếp tục nói hươu nói vượn.

"Em còn hỏi tôi người bạn tốt nhất của tôi là ai."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Được rồi, vẫn là đừng nói nữa.

Hủy diệt đi.

Tối hôm qua chỉ số thông minh của cậu giảm xuống thành một đứa trẻ bảy tuổi sao?

Chỉ có học sinh tiểu học mới có thể hỏi loại vấn đề này.

"...... Còn có sao?"

"Có."

Trái tim của Lộ Trạch Thanh lại nhấc lên.

"Em còn nói, bạn tốt chính là muốn dắt tay, ôm, ngủ ở trên một cái giường."

Lộ Trạch Thanh: "............"

Vẫn là hủy diệt đi.

Nếu gõ cho Giang Tư Úc hôn mê thì hắn sẽ quên hết chuyện ngày hôm qua chứ?

Tầm mắt của Lộ Trạch Thanh dừng trên trán của Giang Tư Úc, Giang Tư Úc còn không biết Lộ Trạch Thanh đang có suy nghĩ gì, hắn tiếp tục thêm mắm dặm muối.

"Còn có chuyện càng quá mức."

"Từ từ." Lộ Trạch Thanh cắt đứt Giang Tư Úc, "Tôi không muốn nghe lắm, vẫn là ăn cháo đi."

Lộ Trạch Thanh mang dáng vẻ bịt tai trộm chuông, khóe miệng của Giang Tư Úc cong lên khó có thể phát hiện.

"Vậy không được."

"Em còn chiếm tiện nghi của tôi thì sao?"

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Em hôn tôi."

"Không có khả năng." Lộ Trạch Thanh lập tức phản bác, sao cậu có thể làm ra loại chuyện thất đức này sau khi say rượu được.

Giang Tư Úc không lên tiếng, cũng không trả lời, hắn đưa cái thìa cho Lộ Trạch Thanh, một bộ dáng chịu đả kích nặng nề.

Lộ Trạch Thanh nào còn có tâm trạng ăn sáng, tội của cậu cứ chồng chất lên nhau khiến cậu không ngồi yên được.

"Tôi, tôi thật sự hôn anh?"

Lộ Trạch Thanh mở to hai mắt nhìn, lông mi chớp chớp, đôi mắt trong vắt tràn ngập sự khó tin.

"Tôi hôn anh chỗ nào?"

Lộ Trạch Thanh vẫn khó mà tin được.

Trước kia cậu chưa từng uống quá nhiều rượu, cậu cũng tự nhận là mình chưa từng làm việc gì quá đáng, khả năng uống rượu của cậu thấp như vậy sao?

Giang Tư Úc sắp bị biểu cảm đầy đáng yêu này của Lộ Trạch Thanh làm cho không nhịn được. Ngày hôm qua, giữa đường thì Lộ Trạch Thanh đã ngủ rồi, đến lúc Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh lên tầng thì cậu mới tỉnh một chút.

Nghĩ đến tối hôm qua, Giang Tư Úc vừa buồn cười vừa tức giận.

"Tôi không cần về phòng." Lộ Trạch Thanh gắt gao ôm chặt lấy cổ của Giang Tư Úc, như là sợ Giang Tư Úc sẽ ném cậu ở ngoài kia.

"Vậy em muốn đi đâu?"

"Giường của tôi không sạch sẽ." Lộ Trạch Thanh rất nghiêm túc nói với Giang Tư Úc, "Có mùi của trà xanh."

"Tôi không cần ngủ."

Lộ Trạch Thanh ủy khuất oán giận, "Ngày mai tỉnh lại thì cả người sẽ toàn vị trà xanh."

Giang Tư Úc sắp bị làm cho cười chết, hắn rất muốn chụp lại biểu tình của Lộ Trạch Thanh, nhưng Giang Tư Úc làm thế nào thì Lộ Trạch Thanh cũng không chịu đi xuống dưới.

"Vậy đi đến phòng ngủ của tôi, có thể chứ?"

"Được."

"Lần này lại trả lời rất nhanh." Giang Tư Úc nhắc nhở Lộ Trạch Thanh, "Là chính em nói, ngày mai đừng có đổ cái gì cho tôi."

"Ừm."

Sau khi Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh về phòng thì cậu lại hét lên muốn đi tắm rửa.

Giang Tư Úc nào dám để Lộ Trạch Thanh đi một mình vào phòng tắm, hắn sợ cậu không cẩn thận sẽ trượt chân, cũng sợ cậu sặc nước trong bồn tắm.

"Để ngày mai rồi tắm."

"Không."

Giang Tư Úc: "......"

Quả nhiên dễ dỗ dành là giả dối, chỉ có thuận theo ý của Lộ Trạch Thanh thì lúc đó mới dễ dàng dỗ dành.

Giang Tư Úc không lay chuyển được Lộ Trạch Thanh, hắn đành phải nhận mệnh mà đi chuẩn bị nước cho Lộ Trạch Thanh.

"Bọn họ nói bạn bè tốt thì cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ."

"Anh muốn tắm rửa cùng với tôi không?"

Giang Tư Úc: "......"

Nếu không phải gương mặt của Lộ Trạch Thanh đang đỏ bừng, ánh mắt mông lung, nhìn cái gì cũng chậm nửa nhịp thì Giang Tư Úc sẽ hoài nghi có phải Lộ Trạch Thanh đang cố tình trêu chọc hắn hay không.

Sau khi giúp Lộ Trạch Thanh cởi xong quần áo, Giang Tư Úc ấn người vào bồn tắm, tầm mắt vài lần dừng trên làn da trắng nõn.

"Tự mình tắm rửa."

Lộ Trạch Thanh ngồi ở trong bồn tắm còn lay lay tay của Giang Tư Úc, chất vấn hắn.

"Trước kia anh có cùng tắm rửa với Quý Thiếu Quân và Lăng Phong không?"

Giang Tư Úc: "?" Chuyện lạ lùng gì vậy?

Tại sao hắn muốn t.ắm chung với hai người kia?

"Anh tắm rửa cùng với bọn họ nhưng lại không tắm cùng với tôi." Vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh đầy u oán nhìn Giang Tư Úc.

Giang Tư Úc: "............"

"Tôi không tắm rửa cùng với bọn họ, cũng không tắm rửa cùng với em." Giang Tư Úc cũng uống không ít rượu, hắn không chịu được việc Lộ Trạch Thanh trêu chọc hắn nhiều lần như vậy.

"Câm miệng, nếu em còn nháo thì tôi sẽ không cho em ngủ trên giường của tôi nữa."

Lộ Trạch Thanh tức giận quay mặt đi, không phản ứng hắn.

"Em tự tắm rửa đi."

"Tắm xong thì gọi tôi."

Giang Tư Úc không trông cậy nhiều vào việc Lộ Trạch Thanh có thể tắm rửa , nhưng tắm một cái để tỉnh rượu cũng được, hắn đã chuẩn bị nước sẵn rồi.

"Anh thật sự không tắm cùng tôi sao?"

"Không."

Giang Tư Úc lạnh nhạt từ chối, sau đó hắn nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, Giang Tư Úc sợ hắn ở lại nhà tắm thêm một giây thì sẽ nghe được cái gì đó thái quá hơn.

Giang Tư Úc không dám đóng cửa phòng tắm, hắn sợ mình sẽ không nghe thấy Lộ Trạch Thanh gọi. Sau đó cả người Giang Tư Úc cứng lại, hắn cố gắng vứt bỏ hết suy nghĩ trong đầu ra, nhưng bên tai hắn đều là tiếng bọt nước văng khắp nơi.

Liên tục vài phút, Giang Tư Úc thở dài, hắn nghiêm túc lạnh lùng vô tình mà cảnh cáo Lộ Trạch Thanh.

"Lại nghịch nước thì em tự quay về phòng của em đi."

Phòng tắm yên tĩnh một hồi lâu, Giang Tư Úc lại không yên tâm, hắn gọi Lộ Trạch Thanh một câu, không nghe được câu trả lời, hắn lại gọi vài tiếng.

Hắn cảm thấy Lộ Trạch Thanh có thể là cố ý không để ý tới hắn.

Lại đợi vài phút.

Tốt lắm, Lộ Trạch Thanh ngủ luôn trong bồn tắm rồi.

Giang Tư Úc: "......"

Nghĩ đến tối hôm qua hắn bị Lộ Trạch Thanh lăn lộn đến không biết giận, lại nhìn vẻ mặt hiện tại của Lộ Trạch Thanh đầy bàng hoàng bất lực, Giang Tư Úc tỏ vẻ: Vui sướng.

Hắn tiếp tục lừa dối Lộ Trạch Thanh.

"Tôi còn quay lại video."

"Video đâu?"

"Em muốn xem?" Giang Tư Úc nhướng mày.

Cả mặt Lộ Trạch Thanh ửng đỏ, ngữ khí kiên định.

"Xem."

Cậu híp mắt mắt, nhìn chằm chằm Giang Tư Úc, "Video đâu?"

Giang Tư Úc bất đắc dĩ, câu môi cười.

"Không dễ lừa như vậy."

Nghe được Giang Tư Úc nói như vậy, Lộ Trạch Thanh liền biết không có việc này, cậu lập tức thở phào một hơi.

"Lấy cái này gạt tôi làm cái gì?"

"Tối hôm qua em cũng nháo tôi không ít."

Lộ Trạch Thanh rũ xuống lông mi, nhìn chằm chằm ngón tay của chính mình vài giây, lại nâng lên đôi mắt, cậu thật cẩn thận hỏi một câu.

"Thật sự rất ầm ĩ sao?"

"Tôi không phải cố ý, về sau tôi sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa."

"Giang lão sư, đại nhân có đại lượng, không cần phải tức giận với tôi, được chứ." Lộ Trạch Thanh ngoéo lấy ngón út của Giang Tư Úc.

"Lần sau nếu thầy Giang uống say thì tôi sẽ chăm sóc tận tình chu đáo cho anh."

"Thật sự?"

"Đúng đúng." Lộ Trạch Thanh liên tục gật đầu bảo đảm, "Thầy Giang nháo như nào thì tôi cũng không ngại."

"Lần sau em đừng uống nhiều như vậy."

Tuy Lộ Trạch Thanh uống say sẽ làm phiền người khác nhưng không thể phủ nhận, khi say Lộ Trạch Thanh vừa ngoan vừa mềm, lại có chút phản nghịch.

Cực kỳ giống bốn năm trước.

Giang Tư Úc không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ này của Lộ Trạch Thanh.

Đó là ký ức của Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc, dù chỉ có một mình hắn nhớ rõ.

-------------

Ăn xong cơm trưa, mọi người bắt đầu mở ra hình thức hẹn hò hai người, Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh không nghi ngờ gì trở thành CP ổn định nhất.

Kiều An Nhiên cùng Trịnh Tiền Phương, Trần Minh Phỉ cùng Chu Sam.

Hai cặp này cũng rất nhiều lần ghép CP với nhau.

Tiếp theo chính là chia thành ba nhóm riêng, ngày hôm qua Giang Tư Úc đã chọn xong địa điểm hẹn hò, hắn đưa Lộ Trạch Thanh đến khu trò chơi điện tử.

Kiều An Nhiên cùng Trịnh Tiền Phương đi vườn bách thú.

Trần Minh Phỉ cùng Chu Sam lựa chọn rạp chiếu phim.

Ba tổ khách mời đồng thời lên xe, ra biệt thự, mỗi xe đi đến một hướng khác nhau, hôm nay không có phát sóng trực tiếp, mỗi đội chỉ có tổ camera đi theo.

"Vì sao lại đi đến khu trò chơi điện tử?"

"Cảm giác có lẽ em sẽ thích." Giang Tư Úc lái xe, hướng tới khu trò chơi điện tử.

Đến nơi, Giang Tư Úc dẫn Lộ Trạch Thanh vào khu trò chơi điện tử.

"Muốn chơi cái gì?"

"Cái gì cũng được."

Hai người đi đến một cái máy gắp thú, "Muốn chơi không?"

"Được."

Lộ Trạch Thanh chọn một con thỏ thú bông, cậu bỏ vào ba đồng tiền xu, bắt đầu điều khiển tay cầm.

Lần đầu tiên, bắt được, trong lúc đang di chuyển đến lối ra thì tay cậu hơi run lên, con thỏ rơi xuống.

Lần thứ hai, mục tiêu của Lộ Trạch Thanh vẫn là con thỏ kia.

Khoảng cách so với lần đầu gần hơn một chút, Lộ Trạch Thanh căn đúng thời cơ, cậu nhanh chóng ấn xuống nút đỏ.

Móc gắp thú chậm rãi duỗi ra, lại một lần nữa bắt lấy con thỏ.

"Đừng run, đừng run."

Lộ Trạch Thanh nhìn chằm chằm cái móc gắp, Giang Tư Úc ôm cánh tay rất có hứng thú mà nhìn Lộ Trạch Thanh.

Không run là không có khả năng, rất nhanh lại đến cửa ra nhưng con thỏ lại rơi xuống một lần nữa, lúc này con thỏ đang nằm úp ở ngay bên cạnh lối ra.

"Còn kém một chút."

Hiện tại mông thỏ hướng lên trên, tư thế nằm sấp này khá khó để có thể gắp được.

"Để tôi thử một lần xem?" Giang Tư Úc mở miệng.

Lộ Trạch Thanh nhường vị trí cho Giang Tư Úc.

"Vẫn gắp lấy con này."

"Được."

Giang Tư Úc biết Lộ Trạch Thanh đang phân cao thấp với con thỏ này.

Cũng không phải là Lộ Trạch Thanh thật sự thích con thỏ này, hai lần cậu đã gắp hụt, nếu lần thứ ba có thể thành công thì chắc chắn Lộ Trạch Thanh sẽ vô cùng vui vẻ.

Giang Tư Úc gánh vác trọng trách dỗ dành bạn trai tương lai vui vẻ, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc đứng trước máy gắp thú.

Ấn nút, điều khiển móc gắp thú, lại ấn nút một lần nữa, Lộ Trạch Thanh lập tức dán sát vào mặt kính để quan sát, chân móc đã móc vào quần yếm trên người của con thỏ.

Móc gắp nhấc lên, con thỏ lung lay như sắp rơi, đôi mắt của Lộ Trạch Thanh trừng lớn, theo, chớp chớp một chút sợ con thỏ sẽ rơi xuống.

Móc gắp thú vẫn run run như sắp làm rơi con thỏ nhưng lần này con thỏ đã thành công rơi vào cửa ra.

"Thành công."

"A a a a."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Tiếng thét chói tai không phải của cậu mà là của cặp đôi bên cạnh, cô gái thành công kẹp được một con ếch xanh, bạn trai của cô gái đó bị kích động đến nỗi ôm cô gái xoay một vòng, còn hôn một cái lên mặt cô gái.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cậu yên lặng thu hồi tầm mắt, quay đầu liền thấy Giang Tư Úc đang có vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn cặp đôi kia.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Gắp được một con thú bông, hai người không tiếp tục nữa mà đi đến các máy trò chơi khác.

Ném bóng rổ.

Cho tiền xu vào thì bóng rổ sẽ rơi ra, hai người thay phiên nhau ném bóng vào rổ.

Vóc dáng của hai người cao, tay cũng dài, khoảng cách này đối với bọn họ thì không xa, chỉ cần phối hợp ăn ý thì việc bóng vào rổ rất dễ dàng.

Tốc độ của hai người ngày càng nhanh, tỷ lệ ghi bàn cũng ngày càng cao.

Rất nhanh Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đã hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh.

Bọn họ dừng ném rổ, vây lại đây xem Lộ Trạch Thanh cùng Giang Tư Úc ném rổ, điểm hiện trên bảng điện tử ngày càng cao, Lộ Trạch Thanh càng chơi thì càng hăng.

"Thật là lợi hại."

"Bọn họ là một đôi sao?"

"Đúng không, thoạt nhìn liền rất xứng đôi."

Mấy người nước ngoài đứng ở phía sau hai người phía, vì sự phối hợp của hai người mà kinh ngạc cảm thán.

"Chơi vui vậy sao?"

Lộ Trạch Thanh không biết đã ném bao nhiêu quả, tỉ lệ ghi bàn rất cao, chơi cũng vui vẻ, nhưng mà hơi mỏi tay.

Đến lúc sau, tốc độ ném của Lộ Trạch Thanh giảm xuống.

Giang Tư Úc chú ý tới động tác của Lộ Trạch Thanh, hắn nghiêng đầu hỏi người khách đứng bên cạnh.

"Anh muốn chơi không?"

"Tôi sao?"

Người nước ngoài thấy bọn họ ném bóng rổ đã lâu, anh ta vốn là tò mò bọn họ có thể ném trúng bao nhiêu quả, không nghĩ tới bọn họ lại không chơi nữa.

"Cánh tay hơi mỏi, anh muốn chơi tiếp không?"

Nghe được là chơi tiếp, người con trai ngoại quốc có hứng thú, Giang Tư Úc nhường vị trí, lại tìm một người khác thay vị trí của Lộ Trạch Thanh.

Cuối cùng Giang Tư Úc lôi kéo Lộ Trạch Thanh ra khỏi vòng vây đang xem.

"Đi thôi, đi chơi trò khác."

Giang Tư Úc không thèm để ý điểm số, hắn chỉ để ý cảm giác trải nghiệm, cùng với Lộ Trạch Thanh chơi vui vẻ hay không.

"Còn muốn chơi cái gì?"

Lộ Trạch Thanh chỉ vào motor VR.

"Được."

......

Hơn một giờ sau, hai người đã chơi hết một lượt các máy chơi game ở đây, Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đi đến khu nghỉ ngơi, bên cạnh chỗ ngồi còn có hai cái máy chọn blind box*.

(*còn gọi là hộp mù, là loại hộp mình không biết sản phẩm hay nhân vật ở bên trong là gì, chỉ khi mở ra thì mới biết trong đó là gì.)

"Em muốn chọn thử không?"  

"Không." Lộ Trạch Thanh không có hứng thú với blind box, bởi vì rất khó dựa vào vận may mà có thể chọn các blind box không bị lặp lại, mà Lộ Trạch Thanh thích sự chỉnh tề, cậu không muốn bỏ ra số tiền lớn chỉ để gom một bộ không đầy đủ.

"Vậy nghỉ ngơi một chút."

Hai người ngồi ở ghế nghỉ chân, Giang Tư Úc vẫn nhìn chằm chằm cái máy chọn blind box kia, chính xác ra, là hắn đang nhìn cặp đôi đứng trước máy blind box.

Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên nghĩ đến, hai người bọn họ là tới hẹn hò.

Không thể cứ vui chơi theo ý của cậu được, cũng phải thỏa mãn sở thích của Giang Tư Úc nữa.

"Nếu không, chúng ta cũng đi đến đó chọn một cái đi?"

Giang Tư Úc lắc đầu, "Thôi không cần."

"Bên kia thật nhiều người, không biết đang làm gì?"

"Qua đó xem thử?"

Giang Tư Úc dắt tay Lộ Trạch Thanh, đưa cậu chen vào vòng người, phía trên bảng có viết một dòng chữ.

'Trò chơi nhỏ của cặp đôi, tặng blind box'.

Có ba đôi đăng ký tham gia, Lộ Trạch Thanh nghĩ thầm, hình như Giang Tư Úc rất muốn blind box.

"Chúng ta cũng tham gia đi?"

Không chờ Giang Tư Úc trả lời, một anh trai đã giải thích.

"Là trò chơi chỉ dành cho các cặp đôi."

Lộ Trạch Thanh thấy thẻ nhân viên trên người đối phương, cậu cầm lấy tay của Giang Tư Úc, đan mười ngón tay, "Chúng tôi là một đôi."

"Vậy thì vừa lúc có bốn đội."

"Các cặp đôi tham gia đều sẽ có thưởng."

Lộ Trạch Thanh nhìn bốn phần thưởng, tầm mắt cậu dừng trên phần thưởng giải nhất, Lộ Trạch Thanh hưng phấn nói với Giang Tư Úc.

"Tôi cũng có blind box về chòm sao."

"Tôi chỉ có mười một cái, còn thiếu một con, chính là cái này."

Tầm mắt của Giang Tư Úc hơi chuyển động, Lộ Trạch Thanh cho rằng Giang Tư Úc có hứng thú, cậu tiếp tục nói.

"Đã có từ mấy năm trước rồi."

"Rất đáng yêu, xấu xấu nhưng rất dễ thương."

Lộ Trạch Thanh không nghĩ đến Giang Tư Úc cũng sẽ thích cái này, cậu tiếc nuối mình không chụp lại ảnh, bằng không có thể cho Giang Tư Úc nhìn những bảo bảo chòm sao khác rồi.

"Vậy.... em muốn cái cuối cùng kia sao?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

"Như vậy chúng ta lấy giải nhất."

Lộ Trạch Thanh nghĩ thầm, có thể khống chế đạt giải mấy sao?

Trò chơi đầu tiên: Kẹp bóng bay.

Các cặp đôi kẹp bóng bay ở giữa hai người, không thể dùng tay, đi từ điểm xuất phát đến điểm đích.

Không giới hạn tư thế nhưng bóng bay phải ở giữa hai người.

Lộ Trạch Thanh nhìn thấy cặp đôi đầu tiên dựa lưng vào nhau, khoác tay nhau, kẹp khí cầu vào giữa hai lưng. Cặp đôi thứ hai cũng lựa chọn cách làm này.

Cặp thứ ba là mặt đối mặt, để bóng bay ở trước ngực, dùng cằm chặn lại đề phòng bóng bay bắn lên.

Giang Tư Úc cũng đặt bóng bay ở trước ngực, hắn nói với Lộ Trạch Thanh, "Đợi lát nữa hô bắt đầu thì em nhảy lên đây."

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Quy tắc chỉ nói không thể dùng tay chạm vào, cần hai người kẹp bóng, cũng chưa nói không thể cõng hoặc ôm."

Lộ Trạch Thanh không có thời gian do dự, hai người vừa mới kẹp bóng bay vào thì anh trai tóc vàng mắt xanh đã hô bắt đầu.

Ba cặp đôi đồng thời xuất phát.

Lộ Trạch Thanh dựa theo lời Giang Tư Úc nói, hai chân kẹp lấy eo Giang Tư Úc, Giang Tư Úc n.âng m.ô.ng của Lộ Trạch Thanh lên.

Hai người bắt đầu chậm hơn ba cặp kia nhưng rất nhanh đã vượt mặt họ, ba cặp đôi vừa gian nan tiến lên phía trước vừa phải lo lắng bóng bay sẽ rơi ra ngoài.

Sau khi vượt qua thì bước chân của Giang Tư Úc nhẹ nhàng hơn nhiều, cặp đôi bắt đầu sớm hơn Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh thấy Giang Tư Úc ôm Lộ Trạch Thanh thì cũng học theo.

Bọn họ vượt qua hai cặp kia nhưng không vượt qua được Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc.

Ván đầu tiên giành được vị trí thứ nhất.

Bắt đầu ván thứ hai.

Hai người ba chân.

Buộc hai chân lại với nhau, đi từ điểm cuối về lại điểm đầu.

"Có nắm chắc không?" Lộ Trạch Thanh hỏi.

"Vừa rồi ném rổ không phải rất ăn ý sao."

Lộ Trạch Thanh tưởng tượng, hình như đúng là vậy.

Nhân viên công tác đưa cho bọn họ một đoạn vải, Giang Tư Úc khom lưng buộc chân của hai người lại, "Thử trước xem sao?"

Hai người đứng ở tại chỗ thử độ ăn ý, những cặp đôi khác cũng chuẩn bị.

"Tôi đoán bọn họ sẽ chạy."

"Chúng ta cũng có thể chạy."

"Trước tiên buộc lại đã."

Có thể nhất trí trong hành động nhưng không biết khi chạy thật thì có thể bị rối loạn hay không, nếu rối loạn thì rất dễ dàng té ngã.

Chờ đến khi nhân viên công tác hô bắt đầu.

Hai người đồng thời xuất phát, bước đầu tiên đồng đều thì đã thành công hơn nửa, chỉ cần giữ ổn định không bị loạn là được.

"Đừng nhìn những người khác, em nhìn phía trước đi."

Quần chúng xung quanh xem náo nhiệt, Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc vững vàng đoạt vị trí thứ nhất, hai người không lựa chọn tăng tốc, vẫn duy trì tốc độ đó.

Vốn dĩ cũng chỉ là một trò chơi nhỏ để tạo bầu không khí nên mọi thứ cũng không quá khó khăn, cuối cùng Lộ Trạch Thanh thành công nhận được blind box chỉ sản xuất khoảng hai ba năm trước kia.

Có lẽ là hàng tồn kho không bán được nên mới đem làm quà tặng nhưng Lộ Trạch Thanh cũng không thèm để ý, có đủ mười hai chòm sao là được rồi.

Nhân viên công tác đưa phần thưởng cho Lộ Trạch Thanh, cậu cười nói cảm ơn.

"Không hôn môi bạn trai của cậu một chút sao?" Nhân viên công tác cười hỏi.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Nhân viên công tác chỉ chỉ ba cặp đôi khác, bọn họ cũng nhận được những phần thưởng khác nhau, không khí cho phép bọn họ ôm nhau, người xem xung quanh cũng đang ồn ào.

Trong đó có một cô gái thấy hai người họ không có động tác thân mật hơn thì cho rằng hai người họ đang ngượng ngùng.

"Ha ha."

"Giống như chúng tôi vậy." Bọn họ làm mẫu cho Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc một lần hôn môi.

"Hôn một cái."

Giang Tư Úc cười cười, đang muốn nói cái gì.

"Thầy Giang."

Giang Tư Úc còn chưa quay đầu thì hắn đã cảm nhận được xúc cảm ướt nóng mềm mại trên gương mặt, cả người hắn như bị điện giật, tê tê dại dại.

Bên tai là tiếng thét chói tai cùng kinh hô, Giang Tư Úc không thấy cái gì cả, hắn chỉ cảm thấy trong đầu có pháo hoa đang nổ, cả người c.ương c.ứng tại chỗ.

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Giang có chút tiền đồ đi, sau khi vào đoàn làm phim còn phải diễn cảnh hôn và cảnh giường chiếu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.