Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 82



Sau khi thay xong quần áo thì cậu mới xoay người, áo màu trắng đơn bạc rộng thùng thình làm cho cậu nhìn càng mảnh khảnh.

"Từ từ."

Giang Tư Úc kéo lại Lộ Trạch Thanh đang muốn đi ra.

"Hả?"

"Chỉnh lại quần áo một chút."

Lộ Trạch Thanh cho rằng mình chưa mặc quần áo hoàn chỉnh, cậu cúi đầu nhìn lướt qua, đai lưng không rộng không chật, cổ áo cũng gọn gàng, vô cùng hoàn chỉnh. Nhưng mà, Giang Tư Úc nâng tay lên, kéo cổ áo của Lộ Trạch Thanh làm lộ ra cả bờ vai cùng với xương quai xanh.

Làn da của Lộ Trạch Thanh trắng nõn trơn mềm, Giang Tư Úc nhịn xuống suy nghĩ muốn sờ một lượt.

"Làm, làm gì vậy?"

Lộ Trạch Thanh sợ tới mức nói lắp.

"Còn chưa được."

Giang Tư Úc rút dây lưng ra, vì không có trói buộc nên vạt áo chậm rãi trượt ra, tay Giang Tư Úc xuyên qua hai tay của Lộ Trạch Thanh, thay cậu buộc lại một lần nữa.

Ngón tay linh hoạt giữ chặt đai lưng, buộc lại một cái nút trên eo Lộ Trạch Thanh.

Giang Tư Úc cúi đầu rũ mi, mím môi, thần sắc ôn nhu. Động tác của hắn không chậm, nhưng hai người dựa sát gần nhau, Lộ Trạch Thanh vẫn cảm giác được nhiệt độ bên hông kia.

"Xong chưa?" Lộ Trạch Thanh có chút không được tự nhiên mà thúc giục.

"Được rồi."

Đai lưng bên hông của Lộ Trạch Thanh được mang lỏng lẻo, vạt áo mở ra một chút, có thể nhìn được một chút làn da trắng nõn nhưng lại che khuất những chỗ khác.

"Như vậy càng phù hợp với hình tượng tiểu hoàng tử không thể kiềm chế."

Lộ Trạch Thanh xoa xoa gương mặt, rốt cuộc là cậu có vấn đề hay là Giang Tư Úc có vấn đề. Gần đây hai người tiếp xúc không quá thân mật nhưng lại làm Lộ Trạch Thanh không được tự nhiên.

"Đi thôi, đi ra ngoài đi."

Giang Tư Úc mới đi ra thì tầm mắt của đạo diễn Chân và vài nghệ sĩ đều chuyển đến đây, áo trắng đơn bạc càng làm cho Giang Tư Úc có cảm giác cấm dục, vô cùng phù hợp với sự lạnh lùng của quốc sư.

Lộ Trạch Thanh đóng vai tiểu hoàng tử hồn nhiên vô tư, rồi lại mang theo một chút nghịch ngợm, cậu ta biết quốc sư là người lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác.

Bên ngoài hắn ta khắc chế tuân thủ lễ nghĩa nhưng thật ra mọi người đều không thể nào cưỡng lại nhan sắc của hắn. Quốc sư không chỉ lạnh lùng với người xung quanh mà còn lạnh lùng với cả thế giới này, thật giống như, trên thế giới này không có chuyện gì đáng để hắn quan tâm nhưng lại có nguyên nhân bất đắc dĩ làm hắn phải ở lại trong cung.

Cái này làm cho tiểu hoàng tử buồn chán ở trong cung từ nhỏ sinh ra tò mò với hắn.

Cậu ta mới không tin có người sẽ không tức giận, quốc sư mặt ngoài tốt tính khi tức giận thì sẽ có bộ dạng gì?

"Tổ đạo cụ đã chuẩn bị xong."

Hai người đi tới nhà gỗ nhỏ, đây là căn nhà nhỏ xông hơi của Ôn thái y. Sau khi máy quay chuẩn bị xong, Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đi vào phòng.

Trong phòng đốt than, đi vào phòng thì nhiệt độ liền đập vào mặt.

"A."

Bắt đầu quay, tiểu hoàng tử tiến vào màn ảnh, cậu ta thong dong ngồi trên ghế, duỗi chân dựa vào tấm gỗ, cậu ta rất có hứng thú nhìn quốc sư dù ăn mặc áo trong vẫn vô cùng chỉnh tề.

"Quốc sư ngồi ở đó làm gì? Lại đây, ngồi bên cạnh bổn hoàng tử đi."

Quốc sư không dao động, mày nhíu lại,  con ngươi lạnh băng áp xuống sự chán ghét, đối diện với nụ cười sạch sẽ thuần túy của tiểu hoàng tử, đáy lòng của hắn lại càng phiền muộn.

"Như thế nào? Muốn bổn hoàng tử tự mình đỡ ngươi lại đây?"

Quốc sư đen mặt, đi đến bên cạnh tiểu hoàng tử, lại ngồi ở vị trí xa nhất tiểu hoàng tử.

Tiểu hoàng tử chớp chớp mắt, phụt một tiếng, bật cười.

"Quốc sư, ngươi ta đều là nam tử, có cái gì mà thẹn thùng."

Tiểu hoàng tử đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh quốc sư, tự mình nói chuyện.

"Ôn thái y nói, xông hơi có thể xua đuổi cái lạnh, đã là xông hơi, nếu ngươi bọc quần áo kín mít như vậy thì sẽ không có hiệu quả đâu."

Cậu ta không chỉ nói miệng mà còn duỗi tay kéo vạt áo của quốc sư, quốc sư đột nhiên đứng lên, lùi lại một bước.

"Tiểu hoàng tử."

Tiểu hoàng tử vô tội chớp chớp mắt, "Làm sao vậy?"

"Quốc sư không nói lời nào, bổn hoàng tử sao biết quốc sư có ý gì?"

"Chẳng lẽ là không thích người khác chạm vào người?"

Quốc sư quay mặt đi, sắc mặt đen như đít nồi, hắn không muốn phản ứng tiểu hoàng tử, nhưng lại ngại với thân phận nên chỉ đứng tại chỗ.

"Quốc sư cũng thật có ý tứ."

Quốc sư lạnh mặt, một bộ dáng người sống chớ gần, nhưng tiểu hoàng tử là ai, quốc sư càng không để ý thì cậu ta lại càng hăng hái.

"Ghế này nóng lắm sao?"

Quốc sư không chịu ngồi, tiểu hoàng tử dứt khoát nằm nghiêng, than thở một tiếng.

"Ôn thái y thật đúng là lợi hại, căn phòng này quả thật là quá thoải mái, chỉ là có chút khát nước."

Cậu ta nói xong thì liếc mắt nhìn quốc sư vẫn đứng tại chỗ, "Bổn hoàng tử muốn uống nước."

Quốc sư làm như không nghe thấy, tiểu hoàng tử lại nói.

"Không nghe thấy? Muốn uống nước, đút cho ta."

Quốc sư mặt không biểu cảm đi đến bên cạnh tiểu hoàng tử, đưa nước đến trước mặt tiểu hoàng tử.

"Muốn được đút."

Tiểu hoàng tử cảm thấy mỹ mãn mà được đút nước, quốc sư vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc kia. Con ngươi tiểu hoàng tử dạo quanh một vòng, nảy lên ý đồ xấu.

"Xông hơi có chút nóng, cởi áo cho bổn hoàng tử đi."

Quốc sư không động đậy, tiểu hoàng tử giang hai tay ra, "Nhanh lên."

"Không cởi được sao?"

Không chờ động tác của quốc sư, tiểu hoàng tử đã tự mình bắt đầu tháo thắt lưng, quốc sư quay mặt đi, nhưng tiểu hoàng tử lại đứng dậy đi đến.

"Quốc sư không nóng sao?"

"Bổn hoàng tử giúp ngươi cởi áo."

"Buông tay."

Quốc sư nắm lấy đai lưng, hai người lôi lôi kéo kéo, tiểu hoàng tử không đứng vững, lôi kéo quốc sư ngã ở trên ghế gỗ, trong tay cậu ta còn túm chặt đai lưng của quốc sư.

Vạt áo lúc này không còn đai lưng trói buộc, lộ ra cơ ngực rắn chắc.

Tiểu hoàng tử khựng người, cảm nhận được quốc sư dần dần tức giận, cậu ta chớp chớp mắt, ngoan ngoãn mà bỏ đai lưng vào tay quốc sư.

"Ta không phải cố ý." Cậu ta liền 'bổn hoàng tử' cũng quên, vẻ mặt chột dạ.

Quốc sư đứng dậy từ trên người tiểu hoàng tử, lông mày của hắn nhíu lại, hắn không muốn ở cùng với tiểu hoàng tử tùy hứng này một giây nào nữa.

Quốc sư sửa sang lại vạt áo, buộc lại đai lưng.

"Trong nhà thần có việc, xin thứ lỗi không thể phụng bồi ngài nữa."

"Không được đi."

Tiểu hoàng tử bỗng chốc đứng lên.

Cậu ta vội vã đi đến ngăn cản quốc sư ra ngoài, không nghĩ tới quốc sư vừa lúc xoay người, tiểu hoàng tử trực tiếp đâm vào trong lồng n.gực của quốc sư, "Tê."

Tiểu hoàng tử sờ sờ cái mũi.

"Đau."

Quốc sư khựng lại, rũ mắt nhìn về phía cái mũi của tiểu hoàng tử, chóp mũi hồng hồng, cậu ta xoa cái mũi, hốc mắt còn có chút nước mắt.

Mỏng manh.

Tiểu hoàng tử nhíu mày lại, lông mi đen nhánh rũ xuống, gò má đỏ ửng làm cho khuôn mặt trắng nõn càng thêm diễm lệ.

Xinh đẹp đến lóa mắt.

Quốc sư yên lặng thu hồi tầm mắt, tiểu hoàng tử lôi kéo hắn không buông tha.

"Ngươi va chạm vào bổn hoàng tử, ngươi cảm thấy nên làm cái gì bây giờ?"

Tiểu hoàng tử ôm cánh tay, ra vẻ bực bội, thật ra là đang lén quan sát phản ứng của quốc sư.

"Bổn hoàng tử từ đầu sợi tóc đến ngón chân đều là vô cùng tôn quý. Ta ra lệnh cho ngươi, phải xin lỗi cái mũi của hoàng tử."

Quốc sư: "......"

"Nghe thấy không, xin lỗi."

"Rất xin lỗi." Ngữ khí của quốc sư bình bình, không có nửa điểm xin lỗi.

"Nghe không thấy." Tiểu hoàng tử tiếp tục gây rối vô cớ, cậu ta sẽ không thể để quốc sư đi một cách dễ dàng như vậy, cậu ta lại nghĩ ra chuyện xấu.

"Ngươi giúp bổn hoàng tử làm một việc, bổn hoàng tử liền tha thứ cho ngươi."

Không chờ quốc sư mở miệng, tiểu hoàng tử lại nói, "Cúi đầu, ngươi quá cao."

Quốc sư hơi hơi cúi đầu, tiểu hoàng tử ngẩng đầu, quốc sư phối hợp nghiêng tai, lời nói còn chưa nói ra thì cánh môi mềm mại đã cọ qua tai của quốc sư.

Quốc sư đột nhiên lui về phía sau một bước, sắc mặt lập tức đen lại, tiểu hoàng tử hoảng loạn xua tay, trời đất chứng giám, cậu ta thật sự không phải muốn làm như vậy, là quốc sư tự thò qua đây.

Ánh mắt của quốc sư quá hung ác, tiểu hoàng tử chỉ cảm thấy bị ghét bỏ, không hiểu sao thấy rất khó chịu.

"Như thế nào? Va chạm vào mũi của bổn hoàng tử, còn muốn va chạm vào miệng bổn hoàng tử?" Tiểu hoàng tử trả đũa.

"Đây chính là nụ hôn đầu tiên của bổn hoàng tử, về sau còn muốn để lại cho hoàng tử phi."

Quốc sư không tiếp tục nghe tiểu hoàng tử nói linh tinh, đen mặt đi ra ngoài. Tiểu hoàng tử không muốn thừa nhận bị hắn hù, không dám lại cản hắn.

"Cut."

Kết thúc cảnh quay.

"Nóng chết rồi, nóng chết rồi."

Nhà gỗ nhỏ không có quạt, vì xây dựng hoàn cảnh xông hơi nên còn cố ý đốt than. Cả một đám người không chờ nổi mà chạy ra ngoài.

"Thời tiết này, nóng quá rồi." Người quay phim khiêng máy quay chạy ra nhanh nhất.

Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đi theo sau, vừa đi ra thì trợ lý liền cầm quạt đến.

"Mát hơn chưa?"

Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đều ra mồ hôi, có người đem khăn giấy lại đây, "Đừng dùng khăn ướt lau, không tiện để trang điểm lại ."

"Ừm."

Lộ Trạch Thanh không chỉ muốn dùng khăn ướt lau mà còn muốn rửa mặt, nhưng trên mặt vẫn còn đang hóa trang, đợi lát nữa còn phải quay cảnh tiếp theo nữa.

Nghỉ ngơi một lúc thì có nhân viên đến đây dặm lại lớp trang điểm.

Lộ Trạch Thanh đã quen, nhắm mắt để chuyên viên trang điểm bôi bôi vỗ vỗ trên mặt. Giang Tư Úc ở một bên cũng bổ trang, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.

Nhưng cũng may giai đoạn đầu đều là cảnh diễn trong hoàng cung, chỉ cần đổi bối cảnh ngay cạnh là được.

"Tổ đạo cụ bố trí tiệc rượu, xem thử xem đêm nay có thể quay xong luôn hai cảnh không."

Tiệc rượu trong tiểu thuyết là hai thời điểm khác nhau, nhưng vì tiện cho việc bố trí thì đạo diễn Chân dứt khoát quay luôn hai cảnh, "Chúng ta cố gắng nắm bắt thời gian, có thể quay xong là tốt nhất."

Ban đầu đạo diễn Chân vẫn ôm tâm thế không vội, quay từ từ, nhưng mấy nghệ sĩ đều dốc toàn lực nên tiến độ quay của phim nhanh hơn khá nhiều.

Tiệc rượu đầu tiên là vào ngày trung thu, tiểu hoàng tử say rượu..... lôi kéo quốc sư ôm rồi lại hôn.

Tiệc rượu lần thứ hai là mùa hè năm sau. Tiểu hoàng tử đã không phải là tiểu hoàng tử mà là chim hoàng yến bị quốc sư cầm tù. Nương theo yến tiệc của phủ quốc sư, tiểu hoàng tử ngụy trang vào đội múa Tây Vực, hành thích thừa tướng nhưng thất bại.

Một ngày Lộ Trạch Thanh diễn bốn cảnh, ước chừng thay bốn bộ quần áo.

Tiệc trung thu được tổ chức trong hoàng cung, gia đình của các đại thần đều vào trong cung, đây cũng là cảnh nhiều diễn viên nhất từ lúc bắt đầu đến giờ.

Những diễn viên khác đã thay xong quần áo, diễn viên chính cùng với các vai phụ quan trọng cũng tranh thủ từng giây thay quần áo.

Khi Lộ Trạch Thanh đi ra từ phòng thay đồ thì đã có người trực tiếp cởi áo ở ngoài lều, trong lều đều là đàn ông, mọi người cũng không để ý gì, còn nhỏ giọng mà đùa giỡn lẫn nhau.

Diễn viên đóng vai thừa tướng hơi gầy, Lộ Trạch Thanh hờ hững thu hồi tầm mắt.

Diễn viên đóng vai thái phó có khung xương khá lớn nhưng vừa nhìn liền biết ít rèn luyện, không có cơ bụng.

Diễn viên đóng vai thiếu tướng quân thân hình không tồi, thân cao chân dài, nhưng cơ bắp quá nhiều...... Là loại mãnh nam cơ bắp mà Lộ Trạch Thanh không thưởng thức được.

Diễn viên đóng vai...... Một thân hình cao gầy chặn tầm mắt của Lộ Trạch Thanh.

"Nhìn cái gì?" Ngữ khí Giang Tư Úc nặng nề, nghe ra vài phần không vui.

"Không có gì."

Lộ Trạch Thanh muốn lướt qua Giang Tư Úc đi xem những người khác. Giây tiếp theo, bàn tay to rộng của Giang Tư Úc che lại đôi mắt của cậu.

"Không được nhìn. "

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Tôi nhìn thì làm sao vậy?" Lộ Trạch Thanh kéo tay của Giang Tư Úc ra, đối diện với con ngươi đen nhánh kia, cậu lập tức nhận ra.

"Thầy Giang, làm người không cần phải quá ganh đua."

Giang Tư Úc: "......" Hắn ganh đua cái gì?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.