Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 88



Ngày mai Lộ Trạch Thanh phải quay về trường học nên cảnh diễn của cậu được đạo diễn Chân sắp xếp quay xong trong chiều tối hôm nay.

Làm cậu kinh ngạc chính là, Từ Tiệp Hành đã quay xong cảnh diễn ngày hôm nay nhưng vẫn chưa rời đi mà ngồi cạnh đạo diễn Chân quan sát học tập.

"Trạch Thanh."

Lộ Trạch Thanh đưa đồ trong tay cho trợ lý, đi về phía đạo diễn Chân.

"Đạo diễn Chân."

"Buổi tối ngày kia có thể đến thành phố C được không?"

"Có thể." Lộ Trạch Thanh xin nghỉ ba ngày nhưng có lẽ ngày kia cậu sẽ quay lại, nhưng đạo diễn Chân đã hỏi thì có lẽ là có việc.

"Cậu xin nghỉ đúng là trùng hợp." Đạo diễn Chân cười nói.

"Ba ngày này vừa lúc gặp trời mưa, cậu còn có một cảnh quay dưới mưa nữa, nếu kịp về thì chúng ta sẽ quay cảnh đó trước."

"Được."

"Không có việc gì, cũng không cần phải vội, nếu kịp thì quay, không thì chúng ta còn có 'mưa nhân tạo'."

Dù sao trước khi vào đoàn phim Lộ Trạch Thanh đã xin nghỉ trước, nếu lúc này lại để Lộ Trạch Thanh về đoàn phim trước thời hạn thì sẽ khá vất vả.

Lộ Trạch Thanh gật đầu, "Nếu không có việc gì thì tôi sẽ về sớm."

"Được." Đạo diễn Chân rất thích những nghệ sĩ phối hợp với tiến độ của đoàn làm phim giống như Lộ Trạch Thanh, còn không làm giá, tuy rằng ngày thường không nói nhiều nhưng ở chung vẫn vô cùng hòa hợp.

Từ Tiệp Hành hừ nhẹ một tiếng.

"Diễn viên chính vừa xin chính là ba ngày nghỉ, không chậm trễ quay chụp sao?"

Lộ Trạch Thanh lười phản ứng cậu ta, xoay người trở lại phòng nghỉ ngơi thay đồ. Từ Tiệp Hành bị bỏ qua nhìn bóng dáng của Lộ Trạch Thanh, nhỏ giọng mắng câu: "Thật sự tự cao tự đại."

"Từ Tiệp Hành."

Chân đạo nhăn mày lười phản ứng cậu ta nhưng Cảnh Nhạc đứng một bên không nghe nổi.

"Trạch Thanh xin nghỉ là quay về trường học, cậu ấy đã xin nghỉ từ trước, cũng không phải là đột nhiên xin nghỉ, ba ngày cậu ấy nghỉ thì đoàn phim cũng sẽ có sắp xếp riêng. Cậu là một nam số 5 nhưng cũng lo lắng quá nhiều rồi, ngày thường cũng không thấy cậu quan tâm đến tiến độ quay phim như vậy."

"Đúng vậy."

"Nếu cậu để tâm đến đóng phim nhiều hơn thì có khi tiến độ của đoàn phim cũng đã nhanh hơn rất nhiều."

Bị mấy người cùng nhau chống lại, khuôn mặt Từ Tiệp Hành vừa xanh vừa trắng, trong lòng thầm mắng giới giải trí toàn bọn nhìn vào lợi ích. Lộ Trạch Thanh chẳng qua chỉ là một người mới, cũng nhờ dựa vào cây đại thụ là Giang Tư Úc thì mới có thể khiến mọi người nịnh nọt theo sau như vậy.

Cũng không biết kim chủ sau lưng của Lộ Trạch Thanh là ai mà có thể chịu được Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc cấu kết làm bậy ở đoàn phim như vậy.

"Ngày thường sau khi quay xong cậu là người đi về sớm nhất, sao hôm nay đã xong việc từ lâu mà cậu vẫn còn.... ở lại đây?" Kim Đình nhướng mày, cậu ta không chịu được cái vẻ ra dáng thanh cao này của Từ Tiệp Hành.

Từ Tiệp Hành hừ nhẹ một tiếng, "Tôi có đi hay không có quan hệ gì với cậu? Tôi ở đây học tập không được?"

Kim Đình không muốn tranh cãi với cậu ta, tiếp tục đọc kịch bản trong tay.

Mười phút sau, những người lúc nãy kinh ngạc tại sao Từ Tiệp Hành còn ở lại đoàn phim đã có đáp án.

Bởi vì Thích Trạch Vũ tới.

Ngày đầu tiên Thích Trạch Vũ đến đoàn phim thì đôi mắt của Từ Tiệp Hành đã dính chặt trên người Thích Trạch Vũ, nhưng Thích Trạch Vũ cũng không có phản ứng gì với cậu ta.

"Lộ Trạch Thanh ở đâu?" Trợ lý của Thích Trạch Vũ hỏi nhân viên công tác.

"Cậu ấy mới vừa quay xong, hẳn là đang ở trong phòng nghỉ thay đồ."

Thích Trạch Vũ để trợ lý chờ ở đây, anh ta hỏi phòng nghỉ của Lộ Trạch Thanh rồi xoay người rời đi.

Từ Tiệp Hành trông mong nửa ngày nhưng không nói được câu nào.

Kim Đình cười nhạo.

"Tôi còn hỏi sao cậu lại không đi, hóa ra là ở đây câu kim chủ, cũng không nhìn xem người ta có nhìn trúng cậu hay không?"

"Đúng vậy, người ta trực tiếp đi tìm thầy Lộ."

Từ Tiệp Hành tức giận đen cả mặt, nhưng cậu ta không từ bỏ mà cũng xoay người đi tìm Thích Trạch Vũ.

......

"Anh, anh đến nhanh như vậy."

Lộ Trạch Thanh đã thay xong quần áo nhưng vẫn chưa kịp tẩy trang, "Anh chờ em một lát."

Thích Trạch Vũ gật đầu, anh ta ngồi trên ghế, Lộ Trạch Thanh đang tháo phụ kiện, "Tự em có thể làm được không?"

"Có thể ạ."

Thích Trạch Vũ chỉ cảm thấy phức tạp.

"Anh đã bảo trợ lý đặt chỗ rồi, tí nữa anh đưa em ra ngoài ăn."

"Được nha."

Chờ Lộ Trạch Thanh xong việc, hai người cùng nhau đi ra phòng nghỉ, ra cửa liền gặp Từ Tiệp Hành đang đứng ở ngoài.

"Cậu đứng trước cửa phòng nghỉ của tôi làm gì?" Lộ Trạch Thanh nhăn mày.

Tầm mắt của Từ Tiệp Hành dừng trên người Thích Trạch Vũ đang đứng một bên, "Ai ở trước phòng nghỉ của cậu, tôi chỉ là trùng hợp đi ngang qua."

Lộ Trạch Thanh lười vạch trần cậu ta, không nhìn cậu ta nữa.

"Anh, chúng ta đi thôi."

"Được." Thích Trạch Vũ còn thấy khá bất ngờ, Giang Tư Úc lại không đi theo, hai người cũng không lưu luyến tạm biệt như thường.

Tiếp theo, Lộ Trạch Thanh lấy điện thoại ra.

"Giang Tư Úc đâu?" Thích Trạch Vũ không nhịn được hỏi một câu.

"Anh ấy không đi với chúng ta." Lộ Trạch Thanh nói, "Hôm nay anh ấy ở tổ B, cách nơi này khá xa."

Trách không được.

Nếu Giang Tư Úc đang ở tổ này thì chắc chắn Lộ Trạch Thanh phải đi chào hỏi Giang Tư Úc một tiếng.

Hai người làm lơ Từ Tiệp Hành nhưng Từ Tiệp Hành đứng một bên lại nhịn không được mà tìm cảm giác tồn tại cho chính mình.

"Thích tổng, hôm nay không có nhân viên công tác tiếp đãi anh sao? Nếu không....."

Thích Trạch Vũ đem tầm mắt chuyển sang Lộ Trạch Thanh, anh ta không nhớ rõ người này.

"Đi ăn cơm đi." Lộ Trạch Thanh kéo tay Thích Trạch Vũ, "Đừng để ý đến cậu ta."

Lộ Trạch Thanh còn nhớ Thích Trạch Vũ ghét đồng tính, Từ Tiệp Hành khẳng định không có khả năng đi ngang qua, rõ ràng là vì Thích Trạch Vũ mà tới.

Lộ Trạch Thanh nhớ rất rõ sự chán ghét của Thích Trạch Vũ đối với đồng tính.

"Về sau nếu thấy Từ Tiệp Hành thì anh đừng nói chuyện với cậu ta." Lộ Trạch Thanh nói.

Thích Trạch Vũ không hỏi nhiều, đại khái anh ta cũng đoán được, đồng ý. "Cậu ta bắt nạt em ở đoàn phim?"

"Không có." Lộ Trạch Thanh nói, "Ai cậu ta cũng châm chọc mỉa mai, không cần để ý đến cậu ta là được."

---------

Trợ lý trực tiếp quay về khách sạn, không đi theo hai người. Vì lo lắng Thích Trạch Vũ sẽ lạc đường ở thành phố C, Lộ Trạch Thanh chủ động nhận lấy nhiệm vụ lái xe.

Thích Trạch Vũ ngồi ở ghế phó lái, đọc ra một địa chỉ.

Anh ta dẫn Lộ Trạch Thanh đến một nhà hàng tư nhân. Thích Trạch Vũ đã sớm thăm dò sở thích của Lộ Trạch Thanh, trước khi đến nơi anh ta đã chọn món xong, hai người đến nơi ngồi không lâu thì món ăn cũng được đưa lên.

Lộ Trạch Thanh múc canh cho Thích Trạch Vũ, Thích Trạch Vũ lại lấy cơm cho cậu.

Chỉ có hai người nên trò chuyện cũng thoải mái hơn.

Cơm nước xong, người phục vụ lại đưa lên tráng miệng ngọt, hương vị rất ngon, nhưng vì đã ăn quá nhiều cơm nên Lộ Trạch Thanh không thể nào ăn hết được. Cậu bảo người phục vụ gói lại những thứ chưa ăn.

"Xin lỗi, làm phiền anh đóng gói cái bánh Oreo có bơ, đóng gói thêm cái bánh phủ sữa và mấy cái khác nữa."

"Thêm một phần salad hải sản và nước cam."

Thích Trạch Vũ: "Em lấy thêm salad làm gì?"

"Không phải là hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn sao, em bảo cô giúp việc không cần phải đến biệt thự nấu cơm. Có lẽ giờ này thầy Giang mới kết thúc công việc, em thấy salad này rất ngon nên muốn đem cho anh ấy một phần."

"Bánh kem cũng là cho cậu ta?" Thích Trạch Vũ nhướng mày, "Bánh kem không thể so với cơm sao?"

"Không phải ạ, bánh kem là để cho bọn Tiểu Trần."

"Cái bánh Oreo này có thể cho thầy Giang thử, anh ấy không thích ngọt nhưng có lẽ cái này sẽ hợp khẩu vị của anh ấy."

Thích Trạch Vũ: "......"

Anh ta không muốn nói tiếp.

Lộ Trạch Thanh cực kỳ giống mấy người đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, nhìn thấy cái gì ngon hay thú vị cũng muốn chia sẻ để đối phương cũng được nếm thử hoặc nhìn đến.

......

Về đến nhà, Giang Tư Úc đã tắm rửa xong và ngồi chờ ở tầng một.

"Anh, Thanh Thanh."

Nhìn thấy hai người trở về, Giang Tư Úc cười tiếp nhận túi trong tay Lộ Trạch Thanh.

"Salad cùng nước cam là của anh." Lộ Trạch Thanh đưa những đồ ngọt khác cho trợ lý, "Ba người chia nhau đi, đồ ngọt ở cửa hàng này vô cùng ngon."

"Ăn không hết nhớ cất vào tủ lạnh."

"Được." Trợ lý tiếp nhận túi quay về phòng.

Giang Tư Úc biết Thích Trạch Vũ sẽ đi cùng Lộ Trạch Thanh về trường học, đáng tiếc hắn đang phải đóng phim không nghỉ được, nếu không thì hắn cũng muốn đi cùng.

Thấy hắn tiếc nuối, Lộ Trạch Thanh lập tức an ủi.

"Không có việc gì. Chờ có thời gian tôi sẽ đưa anh đi dạo quanh trường một vòng."

"Được rồi."

Thích Trạch Vũ mặt vô biểu tình ngồi ở một bên, giống như một bóng đèn 500w. Vốn dĩ hai người này sau khi hoàn thành công việc thì ai sẽ về phòng người ấy ở khách sạn.

Hiện tại có biệt thự này, sau khi xong việc thì hai người này còn có thể dính dính nhớp nhớp ở cạnh nhau.

"Đừng quấy rầy người ăn cơm, em thu dọn hết đồ đạc chưa?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu, cậu đang muốn nói cái gì, Thích Trạch Vũ lại mở miệng.

"Đi lên kiểm tra một chút, đừng đến lúc đó quên mang theo cái gì."

"Vâng ạ."

"Thầy Giang, anh cứ ăn từ từ, đợi lát nữa hãy thử món bánh ngọt này, tôi trộm giấu cho anh một cái, bọn Tiểu Trần không biết đâu."

"Được."

Đi theo Thích Trạch Vũ lên lầu hai, Lộ Trạch Thanh đuổi theo hỏi anh ta.

"Anh, có phải anh có chuyện muốn nói với em không?"

"Không có."

Thích Trạch Vũ phủ nhận, "Đi rửa mặt trước đi, ngủ sớm một chút. Không ngủ đủ thì ngày mai sẽ bị say xe."

"Vâng."

Lộ Trạch Thanh do dự, cuối cùng nói.

"Anh vẫn là hỏi cái gì đó đi."

Thích Trạch Vũ: "......"

Anh ta không có gì muốn hỏi, nhưng Lộ Trạch Thanh tuyệt đối là có chuyện muốn nói. "Em tự nói đi."

"Anh, trước hôm đi công tác anh đã nói gì với thầy Giang vậy?"

"Như thế nào, cậu ta tìm em cáo trạng?"

"Không phải." Lộ Trạch Thanh chỉ là muốn biết Thích Trạch Vũ rốt cuộc có hỏi câu kia không, Giang Tư Úc thì lại trả lời như thế nào.

"Anh ấy không nói cho em nên em mới tò mò."

Thích Trạch Vũ lên tiếng, "Vậy em tò mò đi."

"Anh~." Lộ Trạch Thanh kéo dài âm điệu, "Anh nói cho em biết đi, em thật sự rất muốn biết."

"Em không muốn." Thích Trạch Vũ lạnh nhạt đánh gãy.

"Em muốn." Lộ Trạch Thanh quấn lấy Thích Trạch Vũ hỏi, "Ngày đó có phải anh đã hỏi thầy Giang rằng anh ấy có thích em không đúng không, vậy anh ấy trả lời như thế nào?"

Nhìn Lộ Trạch Thanh vội vàng muốn biết, vừa thấy chính là...... Giang Tư Úc bị lúng túng đến không dám thổ lộ nên mới nảy ra ý tưởng này.

Thích Trạch Vũ buồn bực chưa được bao lâu thì đột nhiên lại nhận ra, tại sao Lộ Trạch Thanh đột nhiên để ý đến chuyện này?

Chẳng lẽ thầm mến biến thành song hướng?

"Anh."

Thích Trạch Vũ cong môi cười, "Không nói cho em biết."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Không nói thì không nói, Lộ Trạch Thanh không nghe được đáp, ủ rũ mà đi đến cửa phòng của chính mình, cậu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại gọi lại Thích Trạch Vũ.

"Tuy rằng anh không chịu nói cho em... Nhưng không quan hệ, em có thể nói cho anh một việc."

Thích Trạch Vũ: "?"

Lộ Trạch Thanh khiêu khích mà nhếch lên môi.

"Em thích Giang Tư Úc, em muốn theo đuổi anh ấy."

Thích Trạch Vũ: "............"

Khổ sở hơn việc cải trắng bị heo tha đi là gì?

Là cải trắng chủ động muốn đi cùng heo.

Lộ Trạch Thanh biết Thích Trạch Vũ không muốn cậu yêu đương, vì thế cậu cố ý chọc giận Thích Trạch Vũ.

"Em thích Giang Tư Úc, em không chỉ theo đuổi anh ấy mà còn muốn yêu đương cùng anh ấy, muốn mỗi ngày đều ở cạnh anh ấy, còn phải dính hơn cả keo."

Thích Trạch Vũ: "......"

Đều nói muốn đánh em trai thì phải đánh sớm, hiện tại có phải là quá muộn rồi không?

"Anh, không phải trong giới có lưu hành.....'liên hôn thương nghiệp' sao? Em để cha mẹ sắp xếp cho em một chút nhé?"

"Em muốn cùng Giang Tư Úc liên hôn thương nghiệp sao?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu, gần quan được ban lộc, chiếm vị trí hôn phu rồi lại tính.

Thích Trạch Vũ ôn nhu cười, "Nằm mơ."

Lộ Trạch Thanh: "...... Nằm mơ thì nằm mơ, đêm nay em sẽ nằm mơ cái này."

Xem xem, lại bắt đầu thiếu đánh.

Thích Trạch Vũ nghĩ thầm, khi còn nhỏ không phải là anh ta muốn bắt nạt Lộ Trạch Thanh, là Lộ Trạch Thanh có đôi khi quá thiếu đòn.

Biết đối phương không muốn nghe cái gì, lại càng muốn phải nói ngay bên tai, cố ý chọc giận đối phương.

"Yên tâm, đêm nay khẳng định em sẽ không nằm mơ." Thích Trạch Vũ phát ra nguyền rủa ác độc.

Lộ Trạch Thanh: Liền tức giận.

"Mơ không đến thì mơ không đến, tố chất thân thể của em rất tốt, em vẫn có 'thể lực' để theo đuổi người ta." Lộ Trạch Thanh không để bụng.

"Chờ em theo đuổi được rồi thì em sẽ thông báo với anh trước."

Thích Trạch Vũ: "......"

"Em trai của anh đẹp người đẹp nết, tuyệt đối sẽ không thất bại."

Thích Trạch Vũ: "......"

Trầm mặc mấy giây, Thích Trạch Vũ bắt đầu phản kích.

"Đối thoại giữa anh và cậu ta, cậu ta cũng không nói cho em biết, em cảm thấy em có hy vọng sao? Nếu cậu ta thích em thì ngay sau khi xong việc phải nói luôn với em chứ?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Còn có, quan hệ hiện tại của hai người các em...... Còn không phải là hiệp nghị CP, bỏ bốn lên năm thì coi như cậu ta thích em, như thế đủ sao?"

Thích Trạch Vũ mặt vô biểu tình mà nói, nghe như an ủi nhưng từ nào cũng đều như xát muối vào tim.

Thích Trạch Vũ giống như một con gà chọi, ngẩng đầu ưỡn ngực. Còn đem chiến đấu tâm lý trên bàn đàm phán ra.

"Đi. Ngày mai...... Không, hiện tại em liền thổ lộ với cậu ta đi. Em xem cậu ta sẽ lạnh lùng vô tình mà từ chối em, vẫn là thân sĩ bao dung cho rằng em đang nói đùa?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Thích Trạch Vũ! Anh quá đáng quá đấy."

Lộ Trạch Thanh xoay người, đưa lưng về phía Thích Trạch Vũ, khi còn nhỏ Thích Trạch Vũ cũng luôn bắt nạt cậu như vậy!!!

Thật quá đáng.

"Như thế này đã tức giận rồi?" Thích Trạch Vũ kinh ngạc, "Anh còn chưa nói xong đâu."

Lộ Trạch Thanh mở cửa phòng, phanh mà một tiếng đóng lại. Giang Tư Úc ngồi ở dưới tầng ăn bánh kem cũng bị động tĩnh này làm cho hoảng sợ.

Hắn mờ mịt mà nhìn về phía tầng hai.

-----------

Lộ Trạch Thanh tắm rửa xong đi ra, Thích Trạch Vũ vẫn đứng ở trước cửa phòng.

"Anh làm gì?"

Thích Trạch Vũ nói, "Vừa rồi anh có chút....."

"Quá mức?" Lộ Trạch Thanh giúp anh ta bổ sung.

Thích Trạch Vũ gật đầu, mỗi lần cãi nhau với Lộ Trạch Thanh, cuối cùng anh ta đều sẽ 'Mất đi lý trí', chỉ nghĩ đến thắng.

Khi còn nhỏ anh ta thường xuyên bị phạt bởi vì làm em trai khóc, đương nhiên Lộ Trạch Thanh đều là giả vờ khóc!!

Nói như vậy, từ nhỏ Lộ Trạch Thanh đã rất có thiên phú về diễn xuất, khóc đến nỗi kinh động trời đất, chỉ sợ người khác không biết cậu chịu thiệt thòi.

Thuộc về loại sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to.

Vừa rồi Thích Trạch Vũ không nghĩ gì nhiều, chỉ là cảm thấy giống như đã quay về khi hai người còn nhỏ, Lộ Trạch Thanh nói chuyện chậm, căn bản không thể nào nói thắng anh ta được.

Giống như vừa rồi cậu giận dỗi với anh ta, đã rất lâu rồi Thích Trạch Vũ không nhìn thấy Lộ Trạch Thanh sinh động đầy biểu cảm như vậy, vì thế nhất thời anh ta không nhịn được.

Thật ra Lộ Trạch Thanh cũng không tức giận, nhưng cậu thấy bá tổng ngày thường lại chủ động  xin lỗi, vậy cậu miễn cưỡng tha thứ vậy.

Nhưng mà......

"Vậy anh trả lời với em một việc."

"Cái gì?"

"Giang Tư Úc đã trả lời như thế nào?"

"Thật sự muốn biết?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

"Sự thật chính là...... anh không hỏi qua câu hỏi kia."

Thích Trạch Vũ nói thật, anh ta cũng không bị mù, anh ta đều nhìn thấy những gì mà Giang Tư Úc làm cho Lộ Trạch Thanh, vậy thì cần hỏi nhiều làm gì.

"Không hỏi qua?" Lộ Trạch Thanh kinh ngạc, vậy vì cái gì Giang Tư Úc cố ý nói như vậy?

Đùa giỡn? Vẫn là......

Thích Trạch Vũ gật đầu, anh ta biết Lộ Trạch Thanh đang rối rắm cái gì, nhưng anh ta chính là không cho Lộ Trạch Thanh câu trả lời mà cậu muốn.

"Anh đến đây cũng là muốn nói với em vài chuyện."

Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy Thích Trạch Vũ là cố ý tới chọc giận cậu, "Anh muốn nói cái gì?"

"Tình cảm của em có vấn đề."

Lộ Trạch Thanh: "...... Được."

"Em nói em thích Giang Tư Úc?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu, cho rằng Thích Trạch Vũ là tới chia rẽ bọn họ, cậu kiên định mà nói.

"Mặc kệ anh nói cái gì thì đều sẽ không thay đổi được suy nghĩ của em."

Thích Trạch Vũ: "...... Anh hỏi em. Vì sao em thích Giang Tư Úc?"

"Thích chính là thích, nào có vì cái gì?"

Thích Trạch Vũ nghiêm túc. "Em không nói được tại sao em lại thích cậu ta mà em xác định đó là thích? Không phải là vì nguyên nhân nào đó khiến cho em sinh ra ảo giác 'thích' chứ?"

Mới vừa biết rõ chính mình thích Giang Tư Úc - Lộ Trạch Thanh, dõng dạc. "Em đã hai mươi, không phải vị thành niên. Có thích hay không...... Em vẫn phân biệt được."

"Vậy tại sao em không trả lời được?" Thích Trạch Vũ lại nói, "Anh đổi cách hỏi, em thích Giang Tư Úc hay là thích Giang Tư Úc đối tốt với em?"

Lộ Trạch Thanh khựng lại.

"Em tiếp xúc quá nhiều với Giang Tư Úc, sao em có thể đảm bảo là em thích cậu ta chứ không phải là do thời gian dài em ỷ lại vào cậu ta?"

"Ỷ lại cũng không hoàn toàn là thích."

Thích Trạch Vũ nói vô cùng có đạo lý, trọng điểm của Lộ Trạch Thanh trong chớp mắt bị lệch.

"Anh, anh chưa từng yêu đương thì cũng đừng nói lý luận suông, chính anh đã yêu đương đâu?"

Thích Trạch Vũ: "......"

"Anh chưa từng yêu đương nhưng em vẫn nên suy nghĩ lại lời anh vừa nói, anh hy vọng em biết rõ, cái gì là thích."

"Nếu em chỉ là thích Giang Tư Úc đối tốt với em thì đối với em hay đối với cậu ta đều không công bằng."

"Bất luận là ai...... Chỉ cần người đó nguyện ý, đều có thể đối xử tốt với em, nhưng đó không phải lý do để em thích người đó."

"Không phải vì anh ấy đối xử tốt với em nên em mới thích anh ấy."

Thích Trạch Vũ lo lắng điều này là vô cùng bình thường, trước khi Lộ Trạch Thanh trở về nhà, Giang Tư Úc luôn là người ở bên cạnh cậu, người đối xử tốt với Lộ Trạch Thanh cũng chỉ có Giang Tư Úc.

Bất kể là ai, khi ở trong một hoàn cảnh khó khăn lại có người nguyện ý toàn tâm toàn ý vì mình thì đều rất khó không rung động.

Nhưng thích không chỉ là sự rung động trong nháy mắt.

Lộ Trạch Thanh không phủ nhận quan điểm của Thích Trạch Vũ. Đúng là cậu khá chậm chạp trong vấn đề tình cảm, nhưng cậu xác định chính mình là thích Giang Tư Úc, không phải bởi vì Giang Tư Úc đối tốt với cậu.

Ban đầu Giang Tư Úc cũng đối xử với cậu rất tốt nhưng Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy hắn là người tốt bụng. Cũng không có bởi vậy mà thích hắn.

Ở chung rồi lâu ngày sinh tình.

Này cũng không sai.

Chính là bởi vì đã vô cùng hiểu rõ, mới càng thêm xác định đây là thích.

"Em đồng ý với anh một điều kiện."

Lộ Trạch Thanh nghi hoặc, "Cái gì?"

"Đừng nóng vội thổ lộ."

"Vì cái gì?"

Có thể vì cái gì?

Thích Trạch Vũ đương nhiên là sợ Lộ Trạch Thanh nhất thời hứng khởi, nhỡ đâu sau khi ở chung lại phát hiện hoàn toàn khác với trong tưởng tượng..... vậy Giang Tư Úc có chút thảm.

"Một tháng." Thích Trạch Vũ nói, "Một tháng sau, nếu đáp án của em vẫn như vậy thì anh sẽ không nhúng tay vào vấn đề tình cảm của hai người nữa."

"Thật sự?" Lộ Trạch Thanh có chút kinh ngạc.

Được đến Thích Trạch Vũ bảo đảm, Lộ Trạch Thanh nghĩ thầm một tháng cũng không khó. Dù sao vốn dĩ cậu cũng không tính toán trực tiếp thổ lộ, trước khi thổ lộ còn có một quá trình gọi là theo đuổi.

Trước tiên cậu cần phải ghi thêm điểm ở trước mặt Giang Tư Úc, lần đầu tiên thổ lộ không thể thất bại được.

Ngu Công dời núi cũng không phải chuyện một ngày, cạy góc tường cũng là như thế.

"Buổi tối đi ngủ sớm một chút, không được chơi điện thoại."

"Đã biết."

"Em sẽ không chơi."

"Em đi rửa mặt một chút rồi sẽ đi ngủ luôn." Lộ Trạch Thanh lập tức ném điện thoại sang một bên, Thích Trạch Vũ đứng dậy rời đi, Lộ Trạch Thanh đi vào phòng tắm.

Thích Trạch Vũ mới vừa mở ra cửa phòng thì liền gặp được Giang Tư Úc đang muốn gõ cửa.

Giang Tư Úc khựng người. "Anh."

"Tối rồi cậu không ngủ mà sang gõ cửa phòng của Thanh Thanh làm gì?"

"........À." Giang Tư Úc - cái khó ló cái khôn, "Em thấy đèn phòng của em ấy còn sáng nên sang đây giục em ấy đi ngủ."

"Phải không?"

Giang Tư Úc ngoan ngoãn như gà gật gật đầu.

"Vâng, đã có anh giám sát thì em về phòng ngủ đây ạ."

Giang Tư Úc nói dối mặt không đổi sắc nhưng trái tim hắn thì đập thình thịch. Hắn xoay người, một chân còn không có bước ra liền nghe thấy giọng nói của Lộ Trạch Thanh truyền ra từ phòng tắm.

"Là thầy Giang sao?"

Đối diện tầm mắt của Thích Trạch Vũ, Giang Tư Úc căng da đầu trả lời một câu.

"Là tôi."

"Tôi đang rửa mặt, lập tức xong ngay đây." Lộ Trạch Thanh tùy tiện trả lời, "Anh cứ lên giường đợi tôi trước đi."

Giây tiếp theo, tầm mắt lạnh băng như mũi tên nhọn của Thích Trạch Vũ đâm vào người Giang Tư Úc, anh ta mím môi, ngữ khí lạnh như băng.

"Giang đại thiếu gia, giải thích một chút ?"

Giang Tư Úc: "......"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.