Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 105



Bạch Ly cũng không tiếp tục ép cô, anh buông tay ra mà không làm thêm bất kỳ hành động nào, chỉ yên lặng nhìn thiếu nữ trước mắt. Trong lòng lại không khỏi tò mò:

 

‘Rõ ràng cô ấy có nhan sắc vượt trội hơn Khương Oản Oản, nhưng tại sao lại muốn che giấu dưới mái tóc như vậy?’

 

‘Chưa kể, kiểu tóc này thật sự rất xấu… Không chừng là do Khương Oản Oản làm cho, nhưng ít nhất bây giờ trên mặt cô ấy không còn bôi mấy thứ loạn xạ kia nữa.’

 

Tất nhiên, lúc này không chỉ mình anh nhìn thấy, mà rất nhiều khán giả trong phòng live stream cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc khi Bạch Ly vén tóc cô lên.

 

[Đây là Khương Lưu Huỳnh!? Trước giờ cô ấy đẹp như vậy sao? Trước khi vào live stream, tôi còn cố ý lên trang bách khoa để xem ảnh, để tránh lần thứ hai bị dọa sợ, tôi đã quyết tâm không nhìn mặt cô ấy.]

 

[Nói thật, mấy ngày nay tôi toàn chú ý đến mấy anh trai nhà họ Khương hoặc nhà họ Bạch. Giờ nhìn mặt Khương Lưu Huỳnh, tự nhiên thấy mấy người đàn ông này không còn cuốn hút nữa. Hu hu hu, tôi muốn dính lấy chị gái này!]

 

[Một lũ chưa từng thấy mỹ nhân. Để tôi cho các người xem thế nào mới là nhan sắc thật sự! JPG.]

 

[Wow! Đây là người nước nào vậy? Tuy hơi ngăm một chút, nhưng nhìn kỹ lại thấy có chút giống với A Huỳnh của chúng tôi nhỉ?]

 

[Giống cái gì mà giống, chị A Huỳnh của chúng tôi mà dễ bị so sánh như vậy sao?]

 

Hạt Dẻ Rang Đường

[Là người nước chúng tôi đấy! Tôi thật sự không thể tin được! Cô gái này thật sự rất giống Ava! Tiếc là cô ấy đã rút lui rồi.]

 

Nhưng vì màu mắt, màu tóc, và màu da có sự khác biệt rõ rệt nên chủ đề này cũng không được thảo luận thêm.

 

Live stream tiếp tục.

 

Khương Lưu Huỳnh nén nỗi buồn trong lòng, nhún vai như thể thuận miệng hỏi:

 

“Ít nhất anh cũng nên cho tôi một lý do chứ. Tôi đã nói là tôi không quen anh, tại sao anh lại muốn giúp tôi?”

 

Bạch Ly nhìn dáng vẻ gầy yếu nhưng kiên cường của cô, trong lòng có chút khó tả, cũng không thể giải thích được lý do. Chỉ là đột nhiên thấy cô khá thú vị. Thêm vào đó… Khương Oản Oản thật sự rất đáng ghét.

 

Ý nghĩ hiện giờ đại khái là… cứ nuôi cô ấy trước đã? Dù sau này không còn hứng thú, thì ít nhất cũng khiến Khương Oản Oản đáng ghét thêm phần bực tức.

 

‘Nói mới nhớ, món nợ ba năm trước khi cô ta lừa mình vào ổ buôn người vẫn chưa trả xong đâu.’

 

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khi nói ra thì lại biến thành:

 

“Anh không muốn kết hôn với Khương Oản Oản. Nhưng… anh thực sự rất sợ chú Khương. Ông ấy luôn muốn bọn anh ở cạnh nhau, thật sự rất đau đầu. Tất nhiên, nếu em chịu giúp anh đuổi Khương Oản Oản ra khỏi nhà họ Khương, anh sẽ rất cảm kích.”

 

“Tôi đồng ý.” Khương Lưu Huỳnh lập tức đồng ý không chút do dự khi nghe câu nói sau cùng.

 

Đến đoạn này, Khương Thành Du liền lên tiếng chất vấn Bạch Ly:

 

“Khi nào nhà chúng tôi nói sẽ để Oản Oản kết hôn với cậu? Với cả, cậu là độc đinh nhà họ Bạch, vậy mà chỉ một người như bố tôi thôi cũng có thể uy h.i.ế.p được cậu sao?”

 

 

Khương Chấn Thiên vừa nghe lời này lập tức không vui:

 

“Cái gì mà chỉ một người như bố? Bố thì làm sao? Xét về vai vế, bố là trưởng bối của cậu ta, còn là bố vợ của cậu ta nữa. Không có sự đồng ý của bố, Huỳnh Huỳnh có thể kết hôn với cậu ta được sao?”

 

Bạch Ly không muốn bịa chuyện thêm, cũng lười tranh cãi, chỉ thẳng thừng buông một câu:

“Tiếp tục xem đi,” để ngắt ngang cuộc đối thoại của họ.

 

Chợt nghe thấy từ phía sau Khương Lưu Huỳnh, cánh cửa lớn phát ra tiếng rầm rầm vang dội.

 

Ngay sau đó là giọng gọi lớn của Khương Oản Oản:

 

“Anh Bạch! Anh Bạch, anh có ở đây không? Đến lượt chúng ta nhảy mở màn rồi!”

 

Cô ta sắp tức chết, cô ta đã tìm khắp cả nhà họ Khương, chỉ còn lại nơi này của Khương Lưu Huỳnh. Từ trước đã thấy Khương Lưu Huỳnh đã có ý đồ với Bạch Ly, chắc chắn cũng muốn trở thành phu nhân nhà họ Bạch!

 

“Khương… Chị gái! Chị mở cửa đi được không? Em biết chị ở trong đó mà!”

 

Khương Lưu Huỳnh lập tức hoảng loạn không thôi. Nếu Khương Oản Oản gọi thêm người đến, nhìn thấy cô và Bạch Ly đang ở chung trong phòng này… chắc chắn cô ta sẽ lại gán cho mình cái mác không biết liêm sỉ!

 

Bố chỉ càng thêm thất vọng với cô, mà giờ cô lại không thể rời khỏi nhà họ Khương. Chẳng lẽ thật sự phải bị tống vào trường đặc biệt sao?

 

“Suỵt, tôi trốn dưới gầm giường, cô ra mở cửa đi.” Lúc này, Bạch Ly ghé sát tai cô nói.

 

 

Cánh cửa từ từ mở ra, Khương Oản Oản vội vã đưa ánh mắt quét qua căn phòng, nhưng điều đập vào mắt chỉ là một căn phòng nhỏ cũ kỹ, hoàn toàn khác xa với phòng của cô ta, làm gì có khả năng giấu ai được.

 

Nghĩ đến đây, cô ta nở một nụ cười đắc ý, sự hoảng hốt ban nãy lập tức tan biến sạch sẽ. Rồi nói với vẻ chế nhạo:

 

“Hừ, anh Bạch sao có thể ưng ý một nơi như thế này được chứ?”

 

“Nhưng mà, chị gái yêu quý của tôi, hôm nay là tiệc mừng tôi vào cấp ba mà, sao cô lại trốn ở đây? Mau ra đi nào, bố đã chuẩn bị một chiếc bánh kem chocolate rất lớn đấy~”

 

Hôm nay, cô ta đã trang điểm rất lâu, chỉ để có thể trước mặt mọi người đạp Khương Lưu Huỳnh xuống tận bùn. Vậy mà Khương Lưu Huỳnh lại không xuất hiện! Không có chiếc lá xanh này làm nền, đóa hoa đỏ như cô ta sao nổi bật được? Vì thế, tất nhiên cô ta phải “khuyên” Khương Lưu Huỳnh ra ngoài cho bằng được.

 

Khương Lưu Huỳnh cũng đáp lại bằng một nụ cười, rồi hỏi:

 

“Cô từng vứt em trai mình vào làng buôn người, sau đó ăn cắp phiếu dự thi của anh cả, thậm chí bỏ thuốc vào sữa đậu nành của bố, mà suýt chút nữa là anh hai đã uống phải, đúng không?

 

“Rồi sau đó… cô lại làm mù mắt em trai mình, cố ý dùng canh nóng để bỏng c.h.ế.t anh cả khi anh ấy bị sốt, phải không?

 

“Còn bây giờ, lý do bố bị điếc, mờ mắt, cũng là do cô lại bỏ thuốc, đúng không?”

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.