Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 33



Khương Tư Niên chợt nhớ ra, hôm đó, Khương Oản Oản không gọi bố đến trường mà gọi anh ta đến.

 

Lúc đó anh ta đã nói gì nhỉ?

 

 

“Khương Lưu Huỳnh.”

 

“Hôm qua là em cầu xin bố cho đi học, hôm nay ngày đầu tiên báo danh mà đã đi trễ?”

 

Có vẻ như anh cả đang hiểu sai trọng tâm, Khương Oản Oản vội vàng chạy ra khóc lóc hai tiếng:

 

“Hu hu hu… Anh cả, anh đừng giận nữa… tất cả là lỗi của em. Đáng lẽ em phải giấu giúp chị mới đúng.”

 

“Chị, em xin lỗi. Em không biết là thầy chủ nhiệm sẽ gọi anh đến…”

 

Thầy chủ nhiệm ngạc nhiên liếc nhìn Khương Oản Oản, thầm nghĩ chẳng phải vừa rồi chính cô bé bảo rằng bố rất bận, nên mới gọi anh trai cô ấy đến sao?

 

Nhưng mà…

 

Con bé chỉ là một đứa trẻ, làm gì có nhiều mưu mẹo đến thế, chắc là vì lúc gấp gáp quá nên lỡ lời thôi.

 

Thầy chủ nhiệm thuận theo lời cô bé, nói:

 

“Tư Niên này, lúc em gái em đến muộn và đánh người, tôi có mặt ở hiện trường. Tôi ra ngăn cản mà nó còn cắn tôi một cái. Haizz.”

 

Vừa nói, ông vừa vô thức sờ lên cánh tay vẫn còn đau âm ỉ vì dấu răng, rồi dùng ánh mắt đầy cảm thông và tiếc nuối nhìn Khương Tư Niên.

 

Không ngờ rằng, người được xem như huyền thoại của khối trung học phổ thông này – năm nào cũng đứng nhất toàn trường, đoạt giải nhất mọi cuộc thi, thậm chí còn được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh – một học sinh xuất sắc gần như hoàn hảo như vậy, lại có một cô em gái nổi loạn đến thế…

 

Khương Lưu Huỳnh đứng một bên, nghe đến mức hốc mắt đỏ hoe.

 

Như thể cảm nhận được sự nóng rát ở khóe mắt, cô vội cúi đầu xuống để che giấu cảm xúc bất thường, không dám nói một lời.

 

Dù gì thầy chủ nhiệm cũng là giáo viên của trường, mà bản thân cô đã cắn ông ta, nếu còn chọc giận thêm, có khi sẽ thật sự bị đuổi học.

 

Khương Tư Niên thì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Lưu Huỳnh, ánh mắt như băng lạnh đến thấu xương.

 

Hiển nhiên, anh ta xem việc cô cúi đầu im lặng là sự thừa nhận tội lỗi.

 

“Thầy chủ nhiệm, em hiểu rồi. Thầy ra ngoài trước đi, để em nói chuyện với họ.”

 

Trong lòng thầy chủ nhiệm: … Được thôi, cậu là học bá, cậu nói gì tôi nghe nấy.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Cánh cửa văn phòng vừa đóng lại, Khương Tư Niên xoa đầu Khương Oản Oản, ra hiệu cô an tâm, rồi trầm giọng chất vấn Khương Lưu Huỳnh:

 

“Oản Oản rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, em ấy đã chọc giận em thế nào mà em lại hết lần này đến lần khác b/ắ/t n/ạ/t em ấy?”

 

Thấy cô mãi không mở miệng, Khương Tư Niên tiếp tục gặng hỏi:

 

“Nói đi.”

 

“Hôm qua chẳng phải em vẫn giải thích được sao? Hôm nay sao lại câm lặng rồi?”

 

“Hay là… em vẫn chưa nghĩ ra cái cớ nào để tiếp tục đổ lỗi lên đầu Oản Oản?”

 

Trong lòng Khương Lưu Huỳnh trăm mối ngổn ngang, nhưng cô có thể nói gì đây?

 

Nói rằng cô không b/ắ/t n/ạ/t Khương Oản Oản sao?

 

Nghĩ lại ngày hôm qua, trong đầu cô không ngừng vang lên hai chữ mà Khương Tư Niên đã nói với cô:

 

“Nực cười.”

 

Còn bây giờ thì sao?

 

Khương Lưu Huỳnh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc, nhưng cô không kìm được mà nghĩ:

 

Nếu ngay cả người anh thân thiết nhất cũng không chịu tin cô, thì trên đời này chắc chẳng còn ai sẽ tin cô nữa.

 

“Em không b/ắ/t n/ạ/t Khương Oản Oản, cũng không trốn học. Em thật sự… không có.”

 

“Anh, anh hiểu em mà, anh có thể… tin em một lần được không?”

 

Ánh mắt cô như ngọn lửa rực cháy, chân thành và mãnh liệt, thậm chí còn ánh lên sắc đỏ nhạt, chỉ là không hề có lấy một giọt nước mắt.

 

Khương Tư Niên vẫn cau mày:

 

“Anh không hiểu em, anh chỉ biết em là em gái của anh.”

 

“Trong mắt anh, em và Oản Oản có thân phận như nhau, chỉ vậy thôi.”

 

Ngoài điều đó ra, anh ta chẳng biết gì về Khương Lưu Huỳnh cả, nói gì đến hiểu.

 

À đúng rồi, có một điều anh ta biết…

 

Cô gái trước mặt anh là một người ích kỷ, m/á/u lạnh, vô tình, là người đã bỏ mặc anh ta cho bọn bắt cóc, rồi giờ lại hỏi anh ta có thể tin cô thêm một lần nữa không.

 

“Không hiểu…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-33.html.]

 

“Chỉ vậy thôi…”

 

Khương Lưu Huỳnh nghe mà lòng tan nát. Hóa ra, trong mắt anh cả, cô chẳng khác gì người xa lạ, ngoài một mối quan hệ huyết thống.

 

Nếu không có chung huyết thống, liệu anh có… ước gì cô chưa từng là em gái anh?

 

Cô gái đã trải qua muôn vàn khó khăn, sống sót sau cơn hoạn nạn để quay về bên gia đình, lúc này lại như một ngọn nến trước gió, thân thể khẽ run rẩy, tựa như sắp vỡ vụn bất cứ lúc nào.

 

Mà ở phía bên kia màn hình, Khương Tư Niên cũng chẳng khá hơn.

 

Nỗi đau trong lòng anh ta không sao diễn tả được.

 

“Xin lỗi… xin lỗi…”

 

Anh ta không ngờ mình lại nói ra những lời lạnh lùng đến vậy với cô em gái đã vất vả biết bao mới trở về bên họ.

 

Lúc này, đôi tay anh ta run rẩy che đi đôi mắt đang căng tức vì đau đớn, tự hỏi bản thân mười năm trước:

 

Khương Tư Niên, năm đó mày không tin Huỳnh Huỳnh thì cũng thôi đi, nhưng tại sao mày còn làm tổn thương em ấy!

 

Đồng thời, anh thầm hạ quyết tâm:

 

Lần tới khi gặp Huỳnh Huỳnh , nhất định phải xin lỗi em ấy, nhất định phải bù đắp thật tốt cho em ấy!

 

Trong lúc đó, phòng livestream cũng trở nên náo loạn, bình luận dày đặc tràn ngập:

 

[Khương Tư Niên, tại sao anh không tin cô ấy! Tại! Sao! Không! Tin cô ấy!]

 

[Không điều tra thì đừng phát ngôn bừa bãi, Khương Tư Niên, anh đọc sách uổng phí rồi.]

 

[Aaaa tim tôi đau quá, đau đến c/h/ế/t mất thôi! Bây giờ tôi chỉ muốn lôi Khương Oản Oản ra khỏi màn hình và cho cô ta hai cái bạt tai thật mạnh! Giỏi giả vờ đáng thương lắm!]

 

[Em gái Huỳnh Huỳnh đã nhẫn nhịn như thế rồi, vậy mà Khương Tư Niên, anh làm anh trai mà lại nói những lời tổn thương đến vậy sao? Nếu tôi là chị của em ấy, tôi đã không để mọi chuyện ra nông nỗi này. À mà, Giang Tiểu Viên – cái đồ phản bội trơ trẽn kia đâu rồi?]

 

[Giang Tiểu Viên? Không phải cô ấy là ca sĩ khá nổi tiếng sao? Cô ấy cũng làm chuyện có lỗi với Khương Lưu Huỳnh à?]

 

[Tự xem lại buổi phát sóng hôm qua đi, những gì người phụ nữ đó làm còn kinh khủng hơn cả Khương Tư Niên và Khương Thành Du.]

 

“Vẫn không chịu nhận lỗi đúng không?”

 

“Được, anh sẽ đưa Oản Oản đến phòng y tế trước. Còn em, cứ quỳ ở đây, khi nào muốn xin lỗi Oản Oản thì hẵng đứng lên.”

 

Nói xong, anh ta quay lưng bế Khương Oản Oản đang ngồi trên ghế sofa, vội vàng rời khỏi văn phòng, hướng về phía phòng y tế.

 

“Rầm——”

 

Khương Lưu Huỳnh như một cái xác không hồn, thẳng lưng quỳ xuống sàn, dùng sự im lặng để biểu lộ sự trong sạch của mình.

 

Khi gần đến cửa, Khương Tư Niên bỗng dừng chân:

 

“Ra ngoài mà quỳ, đừng ở đây làm phiền người khác.”

 

Ngay khi chút hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Khương Lưu Huỳnh, anh ta lại không chút thương tiếc dập tắt nó bằng một câu nói lạnh lùng.

 

[Ha, tôi rút lại lời vừa nãy. Hai người này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Giữa trường học với hàng ngàn thầy cô, học sinh, đây chẳng khác nào đi vệ sinh trước mặt mọi người!]

 

[Tại sao Khương Oản Oản lần nào cũng phải đi gặp bác sĩ? Khám không ra bệnh có thấy ngại không?]

 

[Cái này gọi là giả bệnh đấy, nhìn cô ta khóc thật như vậy, chắc giả bệnh cũng dễ như trở bàn tay.]

 

[Thôi được rồi, mấy người nói cũng có lý. Nhưng tôi vẫn thấy Khương Lưu Huỳnh vì một chuyện nhỏ như vậy mà bán đứng Khương Tư Niên là không đúng. Tôi là một nhân viên nhỏ của tập đoàn Khương Thị, nên những gì tôi biết về Khương Lưu Huỳnh chắc chắn nhiều hơn các bạn.]

 

[Tôi cũng có điều muốn nói, tôi là bạn học của Khương Lưu Huỳnh. Dù mấy chuyện gần đây cô ta bị oan thật, nhưng những chuyện xấu sau này thì chúng tôi không hề oan uổng cô ta đâu!]

 

Khương Tư Niên nhìn những dòng bình luận không ngừng lướt qua trên màn hình, trong lòng dâng lên một cơn giận không tên.

 

Anh ta không hiểu tại sao mọi người luôn thích dùng những lỗi lầm trước đây của Khương Lưu Huỳnh để làm mờ nhạt đi những tổn thương cô đã từng chịu, thậm chí ngay cả em trai ruột của anh ta cũng không ngoại lệ.

 

“Anh cả, anh còn nhớ không? Chuyện Khương Lưu Huỳnh từng xé rách phiếu dự thi của anh, rồi nó còn ăn trộm kẹp tóc của Oản Oản… À đúng rồi, còn nữa…”

 

Khương Thành Du thao thao bất tuyệt liệt kê lại những hành động trước đây của Khương Lưu Huỳnh, trên mặt chẳng hề thấy một chút hối hận hay đau lòng nào.

 

Dường như anh ta chỉ mong thời gian tua nhanh đến những lúc Khương Lưu Huỳnh mắc sai lầm, nhưng đây… đâu phải một trò chơi ghép hình mà muốn nhanh thì nhanh được!

 

Lẽ nào chỉ vì những lỗi lầm của em gái sau này mà có thể quên đi, thậm chí phủ nhận những ấm ức mà cô ấy đang phải chịu lúc này sao?

 

“Khương Thành Du, Huỳnh Huỳnh là em gái cậu, em gái ruột của cậu! Không phải kẻ thù của cậu!”

 

Không ngoài dự đoán, Khương Thành Du lại bị mắng. Từ khi trưởng thành đến giờ, đây là lần đầu tiên anh ta bị anh cả mắng nhiều đến thế.

 

Là người của công chúng, trong lòng anh ta không khỏi dâng lên chút tức giận, thậm chí còn đổ lỗi cho Khương Lưu Huỳnh.

 

Mới hai ngày thôi mà đã khiến anh cả ra sức bênh vực cô ta đến vậy…

 

Thôi kệ, như thế cũng tốt. Như vậy thì Oản Oản chỉ thuộc về một mình anh ta thôi.

Chỉ là không biết khi nào em ấy mới tỉnh lại.

 

Tất cả là lỗi của Khương Lưu Huỳnh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.