Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 81



Tất cả mọi người đều kinh hãi trước cảnh này, đồng thời nảy sinh một câu hỏi:

 

Khương Oản Oản,

 

tại sao cô ta lại cầm d/a/o?

 

Cô ta định làm gì?

 

Trở lại màn hình, trong lòng Khương Lưu Huỳnh cũng đầy nghi vấn.

 

Nhìn Khương Oản Oản trước mặt đang cầm con d/a/o gọt hoa quả, khuôn mặt đầy vẻ u ám, cô không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

 

“Rốt cuộc cô định làm gì? Không phải nói muốn đút canh cho anh cả sao? Tôi bị cô trói lại thế này cũng không gọi được cấp cứu, cô đi đi là được rồi.”

 

Nhưng Khương Oản Oản không động đậy, mà chỉ khẽ lắc lư con d/a/o gọt hoa quả sắc bén trong tay. Lưỡi d/a/o lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

 

Ngay sau đó, khóe môi cô ta nhếch lên, nở một nụ cười khiến người khác rợn tóc gáy và nói:

 

“Tôi đổi ý rồi. Không phải m/á/u của cô rất lợi hại sao? Lần trước tôi bị rắn cắn, cô chỉ cho tôi uống một chút là hết độc ngay. Còn có Khương Diễm, mắt của nó mà cả Hoa Quốc không bác sĩ nào chữa được, cô chỉ cần cho một viên ‘sô-cô-la’ là khỏi.”

 

“Vậy chi bằng thử xem, dùng m/á/u của cô để chữa sốt cho anh cả, thế nào?”

 

[Trời ơi, vậy m/á/u tim là m/á/u của Khương Lưu Huỳnh à???]

 

[Khương Oản Oản lần nào cũng khiến tôi kinh hãi. Hóa ra không có việc gì tốt là do cô ta làm. Tôi muốn xem còn ai hâm mộ cô ta nữa, gặp ai là tôi xử người đó.]

 

[Khương Thành Du đấy.]

 

Trong lòng Khương Thành Du thắt lại, vô thức quay đầu nhìn anh cả. Nhưng lúc này Khương Tư Niên như một người gỗ, không hề nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình, không liếc nhìn anh ta lấy một cái.

 

Khi Khương Lưu Huỳnh nghe câu nói đó, ngược lại, trong lòng như trút được một nửa gánh nặng.

 

Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh trả lời:

 

“Được thôi, nếu cô nghĩ m/á/u của tôi lợi hại như vậy, thì cứ lấy mà dùng.”

 

Khương Oản Oản không ngờ cô lại đồng ý nhanh như thế, biểu cảm có chút ngơ ngác.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Đến khi kịp phản ứng lại, Khương Lưu Huỳnh đã thả lỏng cổ tay, nhắm mắt lại, trông như đang chuẩn bị để mặc cho cô ta làm gì thì làm.

 

Khương Oản Oản dậm chân, tay siết chặt con d/a/o, hùng hổ tiến tới.

 

Miệng lẩm bẩm:

 

“Hứ, cô thích làm anh hùng, được thôi, lần này tôi sẽ cho cô toại nguyện!”

 

Trong khi mọi người đều nghĩ rằng Khương Oản Oản chỉ rạch một vết nhỏ trên cổ tay Khương Lưu Huỳnh để lấy m/á/u, thì…

 

Khương Tư Niên dường như đã dự cảm được chuyện sẽ xảy ra.

 

 

Đôi mắt anh ta mở to, gần như quên cả chớp mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn con d/a/o không hề ngừng lại, đ/â/m thẳng về phía n.g.ự.c Khương Lưu Huỳnh.

 

May mà…

 

May mà n.g.ự.c cô vẫn còn quấn một lớp băng gạc dày, và lực của Khương Oản Oản cũng không lớn, chỉ làm rách lớp áo bên ngoài.

 

“Cô… cô không phải muốn lấy m/á/u sao!? Tại sao… cô muốn g/i/ế/t tôi?”

 

Khương Lưu Huỳnh cũng nhận ra điều bất thường. Khi mở mắt ra và nhìn thấy con d/a/o gần như đ/â/m trúng n.g.ự.c mình, cô suýt hét lên hoảng loạn.

 

“M/á/u bình thường thì không thú vị, tất nhiên phải là m/á/u tim rồi. Cô nói xem, nếu anh cả biết tôi vì bệnh của anh ấy mà cắt thịt, lấy m/á/u rồi bào chế thuốc cho anh ấy uống, anh ấy chẳng phải sẽ cảm kích tôi cả đời sao? Có đúng không?”

 

Khương Oản Oản nhếch môi cười nham hiểm, con d/a/o trong tay chầm chậm di chuyển lên phía trên.

 

“Không, đừng mà!”

 

Khương Lưu Huỳnh bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, nhưng những sợi dây thừng buộc chặt lấy cô vẫn không hề lung lay. Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn, bất lực chứng kiến cổ áo của mình bị bàn tay còn lại của Khương Oản Oản kéo toạc ra,

mũi d/a/o nhọn hoắt nhắm thẳng vào vị trí trên băng gạc quấn quanh cơ thể cô – chính xác là dưới xương quai xanh, cũng chính là vị trí mà Khương Tư Niên đã thấy trong tấm ảnh đẫm m/á/u trước đó.

 

“A—!!!”

 

Một tiếng hét thê lương vang dội khắp căn phòng.

 

Dù sức chịu đựng Khương Lưu Huỳnh có phi thường, thì suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái mới 16 tuổi.

 

Huống chi, giờ đây cô phải đối mặt với nỗi đau đớn đến mức ngay cả người trưởng thành cũng khó mà chịu đựng nổi.

 

Lưỡi d/a/o sắc lạnh tàn nhẫn rạch qua làn da mềm mại của cô. Tuy vết cắt không sâu, nhưng mỗi nhát d/a/o lại mang đến nỗi đau xé lòng.

 

M/á/u đỏ tươi tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả lớp băng gạc trắng tinh bên dưới.

 

“Đừng… Khương Oản Oản, làm ơn… đau lắm… hu hu hu…”

 

Những giọt nước mắt đỏ như m/á/u không kìm được mà trào ra, để lại vệt dài trên đôi má trắng mịn, tựa như một con búp bê sứ hoàn mỹ đã bị nứt vỡ, vừa mong manh vừa đau lòng.

 

Khuôn mặt Khương Oản Oản cũng vương đầy m/á/u, nhưng dường như cô ta thừa hưởng gen bạo ngược của bố ruột. Nụ cười trên môi cô ta càng lúc càng điên cuồng.

 

Cô ta cười khẩy, nói:

 

“Hóa ra cô cũng biết khóc à… Không hổ danh là quái vật, ngay cả nước mắt cũng kỳ quái như vậy.”

 

Quá trình này kéo dài một cách chậm chạp, không biết là do cô ta cố ý hay vì tay nghề còn vụng về.

 

Cuối cùng, Khương Lưu Huỳnh dần từ bỏ việc khóc lóc. Cô cắn chặt răng, cố gắng không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có cơ thể cô run rẩy vì đau đớn tột cùng.

 

Hai tay cô bám chặt lấy ghế, móng tay gần như đ/â/m sâu vào gỗ.

 

Cùng lúc đó, những người xem qua màn hình cũng không thể chịu nổi.

 

Tất cả bọn họ đồng loạt tháo kính V.R ra ngay lập tức.

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.