"Đủ rồi! Tất cả im miệng cho tôi! Mấy người kéo nhau đến đây làm loạn suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa chịu yên hay sao?" Ngu Phong lên tiếng, giọng lạnh băng. "Tiểu Tử là con trai của tôi, chỉ là con trai của tôi. Trước đây nó không liên quan gì đến nhà họ Chúc, sau này cũng sẽ không."
Chúc lão phu nhân, Chúc Huyền và Chúc Quyết đều nhìn Ngu Phong, ai nấy đều muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Ngu Tử và Lê Trác Cẩn nhìn nhau, lặng lẽ ngồi xuống bên giường bệnh của Ngu Phong, định bụng an vị một chỗ mà xem kịch hay.
Ngu Phong quét mắt nhìn con trai, lại nhìn về phía người nhà họ Chúc: "Hôm nay tôi đồng ý gặp các người, chẳng qua là nghĩ rằng đã đến đây rồi thì nếu không gặp, rất có thể sau này các người lại còn đến quấy rầy nữa. Thay vì kéo dài, chi bằng giải quyết dứt điểm một lần cho xong."
"Tôi muốn nhân lúc con trai tôi không có ở đây, nói rõ ràng mọi chuyện với các người, để sau này các người đừng làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi nữa. Tôi cũng không muốn Tiểu Tử biết đến sự tồn tại của nhà họ Chúc... Nhưng không ngờ bao nhiêu năm trôi qua rồi, các người vẫn không thay đổi chút nào, vẫn cứ thích gây phiền phức cho người khác, cũng chẳng chịu nghe ai nói gì, chỉ tổ phí thời gian của tôi mà thôi."
Chúc Huyền cau mày: "Ngu Phong, ý của em chúng tôi đều hiểu, cũng đều nghe thấy rồi, nhưng chúng tôi không thể chấp nhận..."
Chúc Quyết cắt ngang lời y: "Anh hai, anh lấy tư cách gì mà không chấp nhận? Lúc anh qua lại với tên Lăng Tống Bạch kia, chẳng phải là đã tự mình từ bỏ cơ hội được Ngu Phong tha thứ rồi sao?"
"Em có thôi đi không! Chuyện của Lăng Tống Bạch, em đã nhắc bao nhiêu lần rồi hả? Trước kia nhắc, hôm nay lại nhắc, bây giờ ngay trước mặt Ngu Phong, em còn nhắc bao nhiêu lần nữa đây? Em nghĩ trí nhớ của Ngu Phong kém đến mức không nhớ nổi chuyện này sao?"
"Tôi đã giải thích rồi, lúc đó tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, nhưng tôi chưa bao giờ có ý định thật sự ở bên Lăng Tống Bạch. Tôi chỉ cảm thấy hoàn cảnh của cậu ta rất giống với Ngu Phong năm đó, mà tôi thì không dám làm phiền cuộc sống của Ngu Phong nữa, cho nên tôi mới muốn bù đắp phần nào sự áy náy trong lòng mình thông qua cậu ta mà thôi..." Chúc Huyền nói, ánh mắt hướng về phía Ngu Phong, như thể rất mong ông có thể chấp nhận lời giải thích này.
Ngu Phong mặt không cảm xúc lắng nghe hai anh em nhà họ Chúc lại bắt đầu lặp lại câu chuyện cũ—trong suốt ba tiếng đồng hồ vừa qua, những lời đối thoại kiểu này đã tái diễn không biết bao nhiêu lần, đến mức ông gần như có thể thuộc lòng cả tiểu sử của Lăng Tống Bạch rồi.
Chúc lão phu nhân hiển nhiên cũng cảm thấy bất lực với hai đứa con trai vô dụng của mình, bà ngồi lại ghế sofa, lặng lẽ quan sát bọn họ tranh cãi.
Nhưng lần này, Chúc Quyết không tiếp tục đôi co với Chúc Huyền nữa, hắn quay sang nhìn thẳng vào Ngu Phong: "Ngu Phong, dù sao thì anh tôi cũng không đáng để em tha thứ. Còn tôi... tôi biết mình cũng có lỗi. Bao năm qua, tôi mù quáng tin lời anh ấy, cứ tưởng em đã có con với người khác, còn nghĩ em đã ra nước ngoài rồi. Mà tôi... tôi thì tàn phế hai chân, sức khỏe cũng chẳng tốt, muốn tự mình đi tìm em cũng không làm được. Một kẻ như tôi thì lấy tư cách gì mà xuất hiện trước mặt em chứ?"
"Tôi sợ em ghét bỏ tôi, lại càng sợ em thương hại tôi. Tôi biết em không muốn nhìn thấy tôi, vậy nên tôi luôn nghĩ, nếu đã vậy thì thôi, tôi sẽ không xuất hiện nữa, chỉ cần lặng lẽ nhớ về em là đủ. Tôi không giống như anh tôi, ngoài miệng nói nhớ em, nhưng lại đi tìm người khác. Bao năm qua, tôi vẫn luôn nhất mực chung tình, dù em không hay biết, tôi cũng chỉ mong em được hạnh phúc..."
"Nhưng tôi không ngờ rằng, anh tôi lại vô dụng đến mức ấy. Rõ ràng năm đó đã tận mắt thấy em bế con, thế mà vẫn không nhận ra sự thật, còn trở về lừa gạt tôi rằng em đã có gia đình..."
"Bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện em một mình nuôi con suốt bao năm trời, mấy năm trước còn gặp tai nạn trở thành người thực vật, những lúc em cần tôi nhất thì tôi lại không ở bên cạnh... tôi chỉ hận không thể lấy cái chết để chuộc lỗi. Em và Tiểu Tử chắc hẳn đã chịu rất nhiều khổ cực rồi... Vậy nên em không tha thứ cho tôi, tôi hoàn toàn hiểu được."
Nói đến đây, hốc mắt Chúc Quyết cũng đỏ lên, hắn chân thành nói: "Hôm nay tôi đến tìm em, không phải để tranh giành với anh tôi, em không thuộc về ai cả, tôi cũng không có quyền giành. Tôi cũng không đến để bắt Tiểu Tử nhận tôi. Tôi chỉ muốn... muốn em biết rằng tôi không phải loại vô lương tâm. Chẳng qua tôi cứ tưởng em sống rất tốt, còn tôi thì đã tàn phế, tính tình cũng chẳng ra gì, vậy thì lấy tư cách gì mà quấy rầy em nữa?"
Nghe vậy, Chúc Huyền cười lạnh: "Em đủ rồi đấy, diễn nhập tâm thế cơ à? Thật sự coi Ngu Phong là kẻ không hiểu rõ con người em sao?"
"Miệng nói là mình cũng có lỗi, thực chất là đang muốn đổ hết lỗi lên đầu anh, nói rằng vì bị anh lừa nên em mới không đi tìm Ngu Phong bao nhiêu năm nay. Giờ lại còn giở trò vừa khóc lóc vừa trách móc, giẫm lên anh để nâng bản thân lên sao?"
"Em nói rằng em không mong Ngu Phong tha thứ, nhưng thực chất là đang mong em ấy tha thứ cho em đấy thôi. Em lại còn đem chuyện mình tàn phế ra để lấy lòng thương hại, chẳng phải là muốn Ngu Phong mềm lòng với em sao? Em có biết xấu hổ không hả? Bốn mươi mấy tuổi đầu rồi còn giả vờ thanh cao cái gì? Nếu em thật sự cảm thấy bản thân tính cách không ra gì, vậy sao bao nhiêu năm qua anh chỉ thấy em càng ngày càng quá quắt, mà chẳng thấy em sửa đổi chút nào?"
Ngu Phong lặng lẽ tựa vào đầu giường bệnh, không lên tiếng.
Ngu Tử thì nghịch ngón tay của Lê Trác Cẩn, cảm thấy chỉ cần mấy người nhà họ Chúc cứ cãi nhau mà không lôi bố cậu vào, thì làm khán giả ăn dưa thế này cũng khá thú vị.
Nhưng Chúc Huyền lại quay sang nhìn Ngu Phong, hệt như đang mách lẻo: "Những thông tin như Tiểu Tử là con của em, hay em đang ở viện điều dưỡng này, đều là tôi nói cho Chúc Quyết biết. Nhưng hắn thì sao? Sau khi phát hiện Tiểu Tử có thể là do em tự mình sinh ra, hắn liền nghiễm nhiên xem Tiểu Tử là con hắn, thậm chí còn không nói một tiếng với tôi, tự mình chạy đến đây! Nếu không phải trợ lý báo cho tôi biết tin tức trên mạng, thì tôi còn chưa hay biết gì hết!"
Chúc Quyết hừ lạnh: "Anh có tư cách gì mà trách em? Nếu trước đó em không tìm anh, thì anh vốn chẳng thèm để mắt đến những tài liệu mà trợ lý đã giúp anh tra được. Anh cũng chẳng buồn phát hiện ra Tiểu Tử thực sự là con ruột của Ngu Phong, cũng không biết rằng mấy năm trước em ấy đã gặp tai nạn. Nói trắng ra là anh căn bản chẳng quan tâm đến hai người họ!"
Chúc Huyền: "Anh chỉ là không dám..."
"Thế sao bây giờ lại dám đến rồi?" Chúc Quyết vặn lại, "Hơn nữa, chẳng phải anh cũng tự mình đến đây à? Trước khi đến, anh có nói gì với em đâu?"
"Được rồi, đừng nói nữa." Cuối cùng, Chúc lão phu nhân cũng nhận ra cuộc tranh cãi giữa hai người họ chẳng có chút ý nghĩa nào, liền lên tiếng, "Các con cãi nhau trước mặt Ngu Phong thì thôi đi, nhưng trước mặt Tiểu Tử và cậu thanh niên bên cạnh nó, không thấy mất mặt à?"
Chúc Huyền và Chúc Quyết nhìn sang Ngu Tử, giọng bỗng nghẹn lại.
Ngay sau đó, Chúc Quyết lập tức lên tiếng: "Tiểu Tử, cái tên Lăng Tống Bạch đó—"
"Anh lại bắt đầu rồi! Không thể đổi chiêu khác hả?" Chúc Huyền cắt ngang, vội vã giải thích với Ngu Tử, "Tiểu Tử, con cũng đã nghe thấy trong chương trình rồi đó, chính miệng Lăng Tống Bạch cũng nói rõ ràng, con giúp ba nói với bố con đi, ba thực sự không có chuyện gì với cậu ta!"
"Về chuyện sau này cậu ta oán hận con, ba thật sự không biết cậu ta đã gây rắc rối cho con. Nhưng ba đã sắp xếp xong cả rồi, trong tuần tới, cậu ta sẽ dần dần biến mất khỏi công chúng, tất cả bài hát từng được đăng tải của cậu ta cũng sẽ bị gỡ xuống, đến cả tác phẩm cũng không còn ai bàn tán nữa. Cậu ta sẽ hoàn toàn rút khỏi giới giải trí, từ nay về sau không còn chướng mắt con nữa. Đây là món quà ba dành để xin lỗi con, con tha thứ cho ba được không?"
Nghe vậy, biểu cảm của Ngu Tử vô cùng vi diệu, cậu quay sang nhìn Ngu Phong: "Bố, hồi trẻ bố đúng là gặp nhiều người quá nhỉ..."
Ngu Phong bực mình vỗ nhẹ lên đầu cậu một cái.
"Xong chưa? Nếu chưa xong thì cứ tiếp tục nói đi. Dù gì trước khi các người nói xong, tôi có nói gì cũng chẳng ai nghe vào cả, nói được vài câu rồi cũng sẽ lại cãi nhau thôi. Vậy nên cứ nói hết trước đi." Ông thản nhiên nhìn về phía hai anh em nhà họ Chúc.
Chúc Huyền và Chúc Quyết trừng mắt nhìn nhau đầy căm ghét, sau đó nghiến răng, tạm thời ngừng lại.
Ngu Phong gật đầu, sau đó nhìn sang Chúc lão phu nhân: "Ý định của bà, vừa rồi tôi cũng đã nghe rõ. Nói thẳng ra thì là do nhà họ Chúc lắm chuyện, trong di chúc có quy định, nếu Chúc Huyền và Chúc Quyết không có người thừa kế, thì mấy năm nữa, những đứa con riêng khác của Chúc lão gia đã khuất sẽ có tư cách quay về tranh giành tài sản."
"Thế nên dù bà không ưa gì tôi, nhưng so với việc để con riêng của Chúc lão gia quay về cướp mất một phần gia sản, thì để con tôi thừa kế tài sản nhà họ Chúc vẫn là phương án tốt hơn, đúng không?"
Chúc lão phu nhân thở dài bất đắc dĩ: "Ngu Phong, con có tin hay không thì tùy, nhưng năm xưa, ta vốn không hề ghét bỏ con. Chỉ là sau khi Chúc Huyền và Chúc Quyết vì con mà trở mặt thành thù... Ta thừa nhận vấn đề chính nằm ở chúng nó, năm đó ta trách nhầm con là ta thiên vị. Nhưng thử đặt mình vào vị trí của ta mà xem, một người mẹ bảo vệ con mình cũng không phải điều gì quá đáng, đúng không?"
"Hơn nữa, năm đó ta chưa từng làm gì tổn hại đến con cả. Ta chỉ hy vọng con có thể dứt khoát lựa chọn một người, chứ không hề ép con rời khỏi Y thị. Nhưng bao nhiêu năm qua, Chúc Huyền và Chúc Quyết vẫn một mực cho rằng chuyện con rời đi có liên quan đến ta. Thật ra, mấy năm nay ta cũng không sống yên ổn gì, cả hai đứa chúng nó cũng chẳng khá hơn, cứ như xác sống vậy..."
"Bây giờ ta mong con và Tiểu Tử trở về nhà họ Chúc—dù con không chấp nhận Chúc Huyền hay Chúc Quyết cũng không sao—quả thực là có tư tâm, nhưng không chỉ vì muốn ngăn đám con riêng kia quay về tranh giành tài sản, mà còn vì ta thực sự hy vọng có người thân bên cạnh mình..."
Ngu Phong giơ tay ra hiệu tạm dừng: "Về cái gọi là 'máu mủ tình thâm', thực ra lúc các người mới đến, tôi đã định phủ nhận hoàn toàn."
"Dù gì thì năm đó, Chúc Tình cũng giúp tôi không ít. Bây giờ các người có muốn điều tra cũng không tìm được bằng chứng chứng minh Tiểu Tử là do tôi tự mình sinh ra. Tôi càng không để nó đi xét nghiệm ADN với các người... Nhưng nghe các người cãi nhau nãy giờ, tôi nhận ra rằng phủ nhận chẳng có ích gì. Các người đã tin chắc rằng Tiểu Tử có quan hệ huyết thống với mình, nên nếu tôi cứ chối bỏ thì các người cũng sẽ tiếp tục dây dưa không dứt. Mà tôi thì muốn sau này các người đừng đến quấy rầy nữa."
Ông nhìn Ngu Tử, rồi nói tiếp với Chúc lão phu nhân: "Vậy nên, tôi thừa nhận, Tiểu Tử đúng là có quan hệ huyết thống với bà."
Chúc lão phu nhân và Chúc Huyền như thể nhìn thấy hy vọng, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nhưng Chúc Quyết thì lại cau mày, không vui nổi.
"Nhưng mà, ngay cả khi đang ở trước mặt Tiểu Tử, tôi cũng phải thay nó đưa ra quyết định—nói cho bà biết, Tiểu Tử sẽ không quay về nhà họ Chúc, nó cũng sẽ không có bất kỳ mối quan hệ pháp lý nào với nhà các người. Chuyện tranh giành tài sản nhà họ Chúc, các người thích tranh thế nào thì tranh, đừng lôi con trai tôi vào." Giọng Ngu Phong không cho phép thương lượng.
Vẻ mặt Chúc lão phu nhân tối sầm lại, nhưng bà nhanh chóng nhìn về phía Ngu Tử, dường như hy vọng cậu sẽ bị tiền tài làm dao động: "Tiểu Tử, còn con thì sao? Con có thể hỏi Lê tổng bên cạnh con, cậu ta chắc chắn biết sơ qua quy mô sản nghiệp của nhà họ Chúc. Dù không còn hưng thịnh như trước, nhưng vẫn là một thế lực không thể xem nhẹ. Chỉ cần con đồng ý, sau này..."
"Thì ra lão phu nhân cũng biết Lê Trác Cẩn à? Vậy thì tôi không thể không nghi ngờ rằng, việc người sốt sắng muốn tôi ‘nhận tổ quy tông’ thực ra là vì đã biết quan hệ giữa tôi và Lê Trác Cẩn, muốn nhà họ Chúc và nhà họ Lê kết thân đúng không? Nghe nói dưới sự dẫn dắt của người cầm quyền đương thời, nhà họ Chúc đang ngày càng đi xuống... nên người sốt ruột như vậy, tôi cũng có thể hiểu được." Ngu Tử mở miệng liền nói thẳng.
Những lời này khiến Chúc lão phu nhân sững sờ, ngay sau đó bà giận dữ đứng bật dậy, cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nặng nề: "Ta tuyệt đối không có ý đó! Dù nhà họ Chúc có xuống dốc thế nào, cho dù có phá sản đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không bao giờ hạ mình cầu xin ai cả! Nếu con không muốn về nhà họ Chúc thì cứ nói thẳng, không cần suy diễn theo thuyết âm mưu như vậy!"
Ngu Tử nhún vai: "Nếu tôi nghĩ nhiều rồi, thì chỉ có thể nói lời xin lỗi với bà thôi. Nhưng cũng mong bà thông cảm cho tôi. Nếu bà có thể hiểu được ý của bố tôi, thì tôi cũng không cần phải nói chuyện với bà theo cách này. Chẳng qua là thấy bà có vẻ nghe không hiểu lời từ chối uyển chuyển, nên tôi đành phải đoán mò đôi chút thôi."
Chúc lão phu nhân là người rất xem trọng thể diện, nếu bị từ chối một cách lịch sự, bà còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cách nói chuyện của Ngu Tử khiến bà khó lòng chấp nhận được. Bà cầm lấy túi xách, gật đầu với Ngu Phong và Ngu Tử: "Được rồi, ta hiểu rồi. Đã không có duyên làm người một nhà, thì ta cũng không cần mặt dày ép buộc nữa. Nếu không ai muốn gia sản nhà họ Chúc, thì cùng lắm đến lúc đó, trước khi những kẻ khác quay về tranh giành, ta sẽ đem đi quyên góp hết, coi như làm việc thiện. Ta đi đây, các người cứ thong thả trò chuyện."
Chúc lão phu nhân nói đi là đi, không hề quay đầu lại, cũng chẳng quan tâm đến hai người con trai vẫn chưa có ý định rời đi.
Ngu Phong hơi ngạc nhiên, khen Ngu Tử một câu: "Lợi hại ghê, bà ta ngồi đây mấy tiếng không đi, vậy mà con vừa mở miệng đã khiến bà ta tức đến bỏ đi luôn."
Ngu Tử chậc một tiếng: "Bố là người quá nể già cả. Phải chữa đúng bệnh, con ngồi đây chưa bao lâu mà đã nhìn ra bà ta rất sĩ diện, vậy nên không thể cho bà ta thể diện, nếu không bà ta sẽ tưởng còn có thể tiếp tục nói chuyện với bố đấy."
Ngu Phong suy nghĩ một lúc, gật gật đầu.
Nhưng tiếc là, hai người còn lại chưa chịu đi, chẳng được nề nếp như mẹ của họ.
"Phong..." Chúc Huyền ấp úng mở miệng, "Năm đó là tôi có lỗi với em, nhưng sau khi em rời đi mà vẫn quyết định sinh Tiểu Tử ra, điều đó chứng tỏ em vẫn còn tình cảm với tôi đúng không...? Tôi không mong em tha thứ cho tôi ngay bây giờ, nhưng có thể cho tôi cơ hội tiếp tục gặp em, bù đắp cho em và Tiểu Tử không?"
Chúc Quyết trừng mắt: "Tiểu Tử là con em! Anh..."
"Đã nói đến mức này rồi, vậy tôi cũng không để các người đoán già đoán non nữa." Ngu Phong lên tiếng, sau đó nhìn về phía Chúc Huyền, "Anh đừng tự mình đa tình, Tiểu Tử không phải con anh, mà là con của Chúc Quyết."
Ngu Tử chớp mắt, Lê Trác Cẩn khẽ xoa nhẹ tay cậu để trấn an.
Sắc mặt Chúc Huyền trắng bệch.
Chúc Quyết thì vừa mừng rỡ vừa cẩn thận hỏi: "Dù em nói như vậy, nhưng... em vẫn không định để Tiểu Tử nhận tôi, đúng không?"
Ngu Phong gật đầu: "Lúc đó tôi quyết định sinh Tiểu Tử ra, không phải vì tôi còn tình cảm với anh, mà là vì tôi phát hiện quá muộn, mà dù bỏ đứa bé hay sinh ra thì đều phải phẫu thuật mở bụng. Khi ấy tôi không có thời gian làm phẫu thuật ngay, bệnh viện hồi đó cũng không dám mổ ngay lập tức. Đến khi tôi có thời gian, cũng tìm được bác sĩ chịu làm phẫu thuật, thì đứa bé đã có thể sống sót rồi."
Nói đến đây, Ngu Phong nhìn về phía Ngu Tử, ánh mắt dịu dàng: "Nhưng Tiểu Tử à, sau khi vượt qua nỗi hoang mang ban đầu, bố đã mong chờ con ra đời."
"Sự mong chờ ấy không liên quan gì đến Chúc Quyết, mà chỉ vì con và bố có chung huyết mạch... Con cũng biết đấy, bố không có người thân nào khác, bố là một đứa trẻ mồ côi, nên lúc đó bố đã nghĩ, con đến với bố, trở thành người thân duy nhất của bố, đó là một mối duyên rất đẹp."
Ngu Tử mỉm cười gật đầu: "Con biết, con không nghĩ nhiều đâu, bố đừng lo."
Chúc Quyết nhìn hai bố con trò chuyện, ngây người.
Chúc Huyền cắn chặt răng: "Ngu Phong, em thật sự chắc chắn Tiểu Tử là con ai sao... Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là quan hệ giữa chúng ta..."
"Ngay cả với Chúc Quyết, tôi còn chẳng vương vấn gì. Hôm nay biết được năm đó anh ta bị tai nạn trên đường ra sân bay để tìm tôi, dẫn đến đôi chân tàn tật, tôi cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Vậy tại sao anh lại nghĩ tôi còn có tình cảm gì với anh?" Ngu Phong cau mày, "Hơn nữa, chuyện của Lăng Tống Bạch khiến tôi thực sự thấy ghê tởm anh."
Chúc Huyền: "Ngu Phong..."
"Anh có thể đi giải thích với Lăng Tống Bạch, nói rằng anh cảm thấy anh không có lỗi với cậu ta. Nhưng đừng đến giải thích với tôi, vì anh có giải thích thế nào cũng vô ích." Ngu Phong cắt ngang Chúc Huyền, "Ban đầu, chuyện giữa anh và Lăng Tống Bạch vốn không liên quan gì đến tôi, nhưng anh lại cứ thích lấy tôi làm cái cớ, nói rằng tất cả bắt nguồn từ việc anh cảm thấy có lỗi với tôi. Chuyện này không nực cười sao? Huống hồ anh còn nói điều đó ngay trước mặt tôi, tôi thật sự không thể không lên tiếng phản bác."
"Buồn cười hơn nữa là, vừa rồi anh còn nói sẽ khiến Lăng Tống Bạch rời khỏi giới giải trí, coi đó như một món quà bù đắp cho Tiểu Tử? Anh thật sự chẳng bao giờ thay đổi, dù bây giờ anh có cố tỏ ra ‘gần gũi thân thiện’ hơn hồi trẻ, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cao ngạo và độc đoán như vậy."
"Anh nói muốn bù đắp, nhưng tôi và Tiểu Tử chưa từng nhận được bất cứ lợi ích gì. Cái gọi là quà tặng của anh, chẳng qua là anh đang tự mình dọn dẹp mớ hỗn độn của chính mình thôi. Chúc Huyền, sự bù đắp và quà tặng của anh, tất cả đều xoay quanh Lăng Tống Bạch. Cậu ta hưởng lợi, cũng gánh chịu hậu quả, còn tôi và Tiểu Tử, chẳng qua chỉ là những ‘bóng đèn’ xen vào câu chuyện giữa anh và cậu ta mà thôi."
"Quan trọng nhất là, tôi và Tiểu Tử chưa từng nói muốn có bất cứ mối liên hệ nào với anh và nhà họ Chúc, cũng chưa từng muốn nhận bất kỳ sự bù đắp nào từ anh. Vậy rốt cuộc anh đang tự quyết định cái gì, tự cảm động cái gì?"
Chúc Huyền há miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.
Ngu Phong không nghỉ ngơi, tiếp tục nhìn về phía Chúc Quyết, giọng điệu so với khi nói chuyện với Chúc Huyền thì ôn hòa hơn một chút:
"Chúc Quyết, năm đó tôi từng hận anh, nhưng tôi cũng phải thừa nhận, so với Chúc Huyền, anh đối với tôi thật lòng và thuần túy hơn nhiều. Bây giờ lại biết anh bị tàn phế đôi chân là vì cố đuổi theo tôi ra sân bay, tôi không muốn tiếp tục hận anh nữa."
"Nhưng anh có thể đừng giống như trước kia, không tôn trọng tôi như Chúc Huyền nữa được không? Tôi không muốn có quan hệ gì với nhà họ Chúc, càng không hy vọng anh lấy danh nghĩa ba ruột để quấy rầy Tiểu Tử. Hai bố con tôi đã sống tốt bao nhiêu năm nay, bây giờ anh xuất hiện, chẳng lẽ là muốn ngồi không hưởng lợi, tự nhiên có được một đứa con, lại tiếp tục khiến tôi không được yên ổn hay sao?"
Nghe vậy, Chúc Quyết sững người, sau đó liên tục lắc đầu: "Không, Phong, tôi không nghĩ như vậy. Tôi không đến đây để chiếm lợi hay làm em khó chịu. Tôi... tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ không làm phiền em và Tiểu Tử nữa. Chỉ cần tôi biết được sự tồn tại của Tiểu Tử, biết rằng hai người sống tốt, tôi đã không còn mong ước gì khác rồi."
Vừa nói, Chúc Quyết vừa điều khiển xe lăn ra ngoài, tiện tay kéo theo Chúc Huyền.
"Yên tâm đi, tôi sẽ về nhà họ Chúc, không quay lại nữa. Em đừng hận tôi... Tôi sẽ để mắt đến mẹ tôi và anh cả, không để họ làm phiền em và Tiểu Tử nữa. Em đừng hận tôi, Phong, em không biết tôi vui thế nào khi nghe em nói em không còn hận tôi nữa đâu..." Chúc Quyết nói, đồng thời thúc giục Chúc Huyền, "Anh còn định thế nào nữa? Mau đi thôi!"
Chúc Huyền thất thần nhìn Ngu Phong, lại nhìn Ngu Tử, sau đó bị Chúc Quyết kéo đi.
Ngu Tử nhìn theo bóng hai người họ khuất dần, chớp mắt mấy cái: "Con còn tưởng phải gọi bảo vệ vào đuổi họ đi cơ."
Ngu Phong bật cười: "Người khó đối phó nhất với bố là Chúc lão phu nhân. Bà ta nhìn thì có vẻ khách sáo, nhưng thực chất lại vô cùng cố chấp, mà bố thì không tiện nói chuyện quá nặng lời với người già. Ngược lại, Chúc Huyền và Chúc Quyết không quá quan trọng thể diện, tính cách của họ bố cũng hiểu rõ, thực ra không khó đối phó lắm... Không sao rồi, sau này chắc họ sẽ không quay lại nữa, đừng lo lắng."
Ngu Tử gật đầu, rồi chợt nhìn bố mình với vẻ suy tư: "Bố này, con thực sự là con ruột của Chúc Quyết hả?"
Ngu Phong im lặng trong giây lát.
Ngu Tử hơi nhướng mày.
Sau đó, Ngu Phong nghiêm túc hỏi lại cậu: "Con muốn nghe sự thật không?"
Ngu Tử: "..."
"Sự thật là, bố cũng không biết." Ngu Phong nhún vai, "Năm đó, bố đâu có biết mình có thể mang thai. Lúc phát hiện bụng không ổn lắm, bố còn tưởng do làm việc quá sức nên bị béo lên. Thế là bố không muốn mập, còn ăn kiêng một thời gian... Ai ngờ lại là mang thai, thế nên con cũng bị bô ép nhịn ăn cùng một thời gian rồi, thật là tội nghiệp."
Ngu Tử bật cười.
Lê Trác Cẩn ngồi bên cạnh Ngu Tử, cố gắng giả vờ như một bức tượng đá, im lặng không nói lời nào. Hắn cảm thấy với thân phận của mình, không tiện hóng hớt chuyện này một cách quang minh chính đại như Ngu Tử.
"Sau đó, bố nhận ra nhịn ăn cũng không giúp ích gì, mà bụng còn ngày càng rõ ràng hơn. Lúc ấy bố còn viết cả di chúc rồi, ai ngờ đi bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói bố đã mang thai gần sáu tháng..." Ngu Phong bật cười lắc đầu.
"Thế nên, đến khi biết con tồn tại, thời gian đã trôi qua khá lâu, bác sĩ cũng không thể xác định chính xác con được thụ thai vào ngày nào, bố cũng chẳng thể chắc chắn con là con của Chúc Huyền hay Chúc Quyết. Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần xác định được con là con của bố, thế là đủ rồi."
Ngu Tử nghiêng đầu: "Thế sao lúc nãy bố lại nói chắc nịch với Chúc Huyền và Chúc Quyết như vậy?"
"Không làm thế thì họ sẽ không chịu đi." Ngu Phong bất lực nói, "Tính cách của hai người đó không thay đổi nhiều so với khi còn trẻ, nếu có khác thì chỉ là những đặc điểm trong tính cách của họ càng bộc lộ rõ hơn mà thôi."
"Nếu bố nói con là con của Chúc Quyết, thì Chúc Quyết sẽ hài lòng mà không quay lại nữa, thậm chí còn giúp bố giám sát mẹ và anh trai hắn. Còn Chúc Huyền, bố đã vạch trần suy nghĩ ích kỷ của anh ta trong chuyện với Lăng Tống Bạch, anh ta vốn đã mất hết mặt mũi, lại không có danh phận gì chắc chắn, thế nên cũng đành yên phận."
"Nếu bố nói không chắc chắn hoặc nói con là con của Chúc Huyền, thì cả hai sẽ không chịu yên đâu, đến lúc đó còn phiền phức hơn nhiều."
Ngu Tử gật đầu, sau đó lém lỉnh nói với giọng điệu như một đứa trẻ nghịch ngợm: "Bố ơi, hồi trẻ bố có vẻ trải qua đủ chuyện phong phú ghê nhỉ?"
Nghe vậy, Ngu Phong liền gõ nhẹ vào đầu cậu một cái như mong muốn: "Nói xem, rốt cuộc con định thế nào đây? Không phải con nói mới bắt đầu yêu đương với Lê Trác Cẩn sao? Làm hại bố lúc xem chương trình trực tiếp còn không kịp phản ứng, rốt cuộc hai đứa kết hôn rồi lại ly hôn từ khi nào vậy? Còn nữa, vừa nãy đi bệnh viện kiểm tra, kết quả thế nào?"
Ngu Tử và Lê Trác Cẩn đều ngoan ngoãn im lặng.
Ngu Tử ho nhẹ một tiếng, nói: "Lúc bố mới tỉnh lại, nói chuyện còn chưa trôi chảy, con sợ nói ra bố sẽ suy nghĩ nhiều. Cũng không có gì to tát, bố gặp chuyện ba năm trước, lúc đó nhà mình cần giúp đỡ, còn Lê Trác Cẩn cũng cần một cuộc hôn nhân giả để qua mặt gia đình. Thế là bọn con giúp nhau, ký một hợp đồng kết hôn, đến hạn thì ly hôn thôi."
Ngu Phong sững sờ: "Là vì bố..."
"Đúng vậy, vì bố gặp chuyện, nên bọn con mới có cơ hội tái ngộ. Còn bây giờ thì là đang nghiêm túc bên nhau, không liên quan gì đến hợp đồng nữa." Ngu Tử nói tiếp, "Còn về kết quả kiểm tra... Bố à, bố có kinh nghiệm mang thai đôi không?"
Ngu Phong lại ngẩn ra, sau đó nhìn xuống bụng Ngu Tử, rồi lại gõ nhẹ lên đầu cậu một cái: "Vô phép quá, trêu ai đấy? Thế hai đứa đã tính toán gì chưa? Tiểu Tử đang trong giới giải trí, nếu tin này lộ ra, có ảnh hưởng đến sự nghiệp không?"
Ngu Tử nhún vai: "Lê Trác Cẩn bảo nghe theo con, con vẫn chưa nghĩ xong, nên cứ từ từ đã."
Ngu Phong không khỏi thở dài: "Bố vốn định sớm nhắc nhở con, để con tránh đi vào vết xe đổ của bố. Ai ngờ giữa chừng lại xảy ra bao nhiêu chuyện, bố thì thoải mái rồi, ngủ một giấc ba năm, tỉnh dậy thì mọi chuyện đều đã rồi..."
"Năm đó bố đột ngột quyết định khởi nghiệp, thật ra cũng vì nghĩ rằng con có thể thừa hưởng thể chất đặc biệt từ bố, vậy thì bố muốn tạo một môi trường kinh tế tốt hơn để sau này con có thể sống thoải mái hơn một chút."
“Lúc đó, con vừa mới vào cấp ba, thời gian ở nhà ngày càng ít, cũng không còn cần bố như trước nữa. Bạn cũ ở công ty trước đây của bố lại tìm đến rủ hùn vốn làm ăn, bố liền đồng ý. Không ngờ... Haiz, là bố đã tin nhầm người."
Ngu Tử không muốn nghe ông tự trách, nên chuyển chủ đề trêu ghẹo: "Đúng rồi bố, thỏa mãn chút tò mò của những kẻ hóng hớt đi, rốt cuộc năm đó giữa bố và nhà họ Chúc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sau khi bố gặp chuyện, con dọn dẹp đồ đạc của bố, có thấy một cuốn album cũ, sao bố vẫn còn giữ ảnh chụp chung với Chúc Huyền và Chúc Quyết vậy?"
Nghe vậy, Ngu Phong cười cười: "Con không xem kỹ rồi, trong đó không ít ảnh không phải chụp đôi, mà là ảnh chụp chung với ba, bốn người. Hồi đó bố cũng lăn tăn không biết có nên giữ lại hay không, nhưng rồi nghĩ dù gì đó cũng là những ký ức thời đại học của bố. Chẳng lẽ chỉ vì trong đó có hai người họ mà phải vứt hết ảnh đi sao? Như thế thì tiếc quá. Hơn nữa, lúc đó đâu có dễ dàng lưu giữ ảnh như bây giờ, nên bố vẫn quyết định giữ lại trong album cũ. Mà hình như ảnh có mặt họ cũng không nhiều lắm, tổng cộng chắc chỉ có vài tấm."
Về chuyện năm xưa của Ngu Phong và nhà họ Chúc, ông chỉ tóm lược lại những điểm chính.
Ngu Phong là trẻ mồ côi, từng được nhận nuôi khi còn nhỏ, nhưng gia đình nuôi đó chẳng bao lâu sau lại gặp biến cố, thế là ông bị trả về cô nhi viện. Đã có một lần bị trả lại như vậy, dù ngoại hình lẫn tính cách đều rất tốt, sau này cũng hiếm có ai muốn nhận nuôi ông nữa, cảm thấy không may mắn.
May mắn là Ngu Phong học rất giỏi, nên những người ở cô nhi viện cũng không quá lo lắng cho tương lai của ông.
Vì lo rằng sau khi đủ mười tám tuổi, vừa vào đại học đã không có ai chu cấp học phí, nên Ngu Phong đã nhảy lớp. Như vậy, chỉ cần chưa đến tuổi trưởng thành, ông vẫn có thể nhận trợ cấp chính thức. Khi đó chưa có chính sách vay vốn sinh viên như bây giờ, không có tiền đóng học phí thì đồng nghĩa với không thể tiếp tục học. Nhờ vậy mà khi tốt nghiệp đại học, ông vẫn còn rất trẻ, chỉ mới mười chín tuổi.
Ông quen biết Chúc Huyền vào đầu năm tư đại học. Khi đó, dù hai người cùng tuổi, nhưng Chúc Huyền mới chỉ là sinh viên năm nhất.
Có điều, cậu sinh viên năm nhất này vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược, vừa nhập học đã mang danh "công tử phong lưu" vang dội khắp trường, sống chẳng khác gì mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, mà còn là kiểu tổng tài theo phong cách cũ kỹ.
Khi đó, một trong những công việc làm thêm của Ngu Phong là nhân viên trong một hiệu sách ngoài trường. Trong lúc làm việc, ông vô tình đụng phải một đám côn đồ đến gây sự, đang chật vật đối phó thì tình cờ gặp Chúc Huyền cùng bạn bè đến mua sách.
Nhưng Chúc Huyền lúc đó không hề giúp đỡ, không những thế, sau đó còn xúi giục đám côn đồ kia tiếp tục gây sự với Ngu Phong nhiều lần, thậm chí cố ý phá hỏng một chiếc điện thoại đắt tiền bắt ông bồi thường.
Đợi đến khi Ngu Phong bị ép đến mức khổ không thể tả, Chúc Huyền mới xuất hiện như một vị cứu tinh, nhẹ nhàng giúp ông giải quyết đám côn đồ, trả tiền giúp ông, sau đó lại nói rằng nhà mình có một cậu em trai vừa khó tính vừa học kém, nếu Ngu Phong muốn cảm ơn, thì có thể đến dạy kèm cho em trai y.
Tất cả những điều này đều vì Chúc Huyền đã "yêu từ cái nhìn đầu tiên" với Ngu Phong. Y muốn để lại ấn tượng tốt nhất trong mắt ông, nên việc mời Ngu Phong làm gia sư cho Chúc Quyết chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là để có thể gặp mặt ông nhiều hơn.
Nhưng điều y không ngờ đến là trong quá trình đó, Chúc Quyết cũng đem lòng thích Ngu Phong.
Ban đầu, Ngu Phong và Chúc Huyền đã ở bên nhau. Ông không hề biết về những mưu tính của đối phương, chỉ tin rằng Chúc Huyền là một người bạn học tốt bụng, yêu thương em trai, tin lời y nói rằng những lời đồn đại về tính phong lưu trước đây chỉ là giả, rồi cứ thế mà quen nhau, cũng tự nhiên mà phát sinh quan hệ.
Vào lễ trưởng thành sau kỳ thi đại học của Chúc Quyết, hắn mới biết chuyện Ngu Phong và Chúc Huyền đang hẹn hò. Lập tức nổi điên, nói rằng vốn định nhân dịp này để tỏ tình với Ngu Phong, đồng thời kể hết đống nợ tình phong lưu của Chúc Huyền từ khi chưa thành niên.
Ngu Phong không thể chấp nhận được việc Chúc Huyền lừa dối và bộ mặt thật của y, thế là chia tay.
Sau đó lại trải qua hàng loạt biến cố khác, Ngu Phong dần nhận ra rằng nhà họ Chúc ai cũng có vấn đề—Chúc Huyền không có được thì muốn cưỡng ép, Chúc Quyết thì không dùng vũ lực nhưng lại dám bỏ thuốc rồi khóc lóc, Chúc lão gia là một "tình thánh" có con riêng khắp nơi nhưng chẳng thèm đoái hoài hai đứa con hợp pháp trong nhà, còn Chúc lão phu nhân thì nhìn ông bằng ánh mắt trách móc, như muốn nói "Cậu không thể an phận một chút sao?" bắt ông phải chọn một trong hai.
Thế nên, khi có cơ hội, Ngu Phong liền chạy trốn khỏi thành phố Y như chạy nạn.
Ban đầu, ông đến thành phố B, tại đó phát hiện mình đã mang thai, rồi sinh ra Ngu Tử. Nhưng chẳng bao lâu sau khi bé con chào đời, Chúc Huyền đã tìm đến, còn tình cờ thấy ông đang bế con.
May mà lúc đó, bạn cũ của ông—cũng là người anh quen trong thời gian sống tại nhà họ Chúc—Chúc Tình, một cô con gái riêng của nhà họ Chúc, cũng đang ở thành phố B. Cô nhân tiện đến thăm ông, bèn giúp ông diễn một màn kịch, lừa cho Chúc Huyền tin rằng đứa bé là con mà cô sinh hộ ông.
Sau đó, Chúc Tình còn lợi dụng mối quan hệ của mình để che giấu một số manh mối về việc Ngu Phong sinh con. Thêm vào đó, khi ấy internet chưa phát triển như bây giờ, cuối cùng cũng khiến vụ việc nam nhân sinh con này không bị lan truyền quá rộng.
Sau này, Chúc Tình theo kế hoạch riêng của cô ra nước ngoài, còn Ngu Phong thì đưa Ngu Tử đến thành phố A định cư, từ đó yên ổn sống qua ngày, cho đến ba năm trước, ông rơi vào trạng thái người thực vật.
…
Kể xong những chuyện này, Ngu Phong cũng thấy mệt, muốn nghỉ ngơi. Ông dặn dò Ngu Tử phải chú ý sức khỏe, suy nghĩ kỹ về chuyện của đứa bé.
Sau đó, Ngu Tử và Lê Trác Cẩn chào tạm biệt ông rồi rời khỏi viện điều dưỡng.
Ngồi vào xe, Ngu Tử ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Lê Trác Cẩn: "Hôm qua có bao nhiêu người đã nhìn thấy Giáo sư Vệ bắt mạch hỉ cho em, chúng ta có nên lên tiếng gì đó không? Ít nhất cũng phải để fan đỡ lo lắng một chút."
Nếu lên tiếng, thì phải giải thích tình hình, hoặc là thừa nhận chuyện mang thai, hoặc là phủ nhận rồi viện cớ khác...
Lê Trác Cẩn hơi khựng lại, nhận ra hàm ý trong lời cậu: "Em đã quyết định rồi sao?"
Ngu Tử cười cười, gật đầu: "Em nghĩ thế này, bố em một mình, năm đó có một khởi đầu tệ như vậy mà vẫn nuôi em tốt thế này, vậy thì hai chúng ta chắc cũng không đến mức nuôi ra hai con tiểu ác ma chứ? Anh chuẩn bị làm bố chưa?"
Lê Trác Cẩn khẽ nhếch môi cười: "Nói thật thì... anh chưa chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ vẫn có cảm giác như đang mơ vậy. Nhưng may mà chúng ta còn hơn nửa năm để chuẩn bị. Em đã nghĩ ra nên bắt đầu từ đâu chưa?"
Ngu Tử nhướn mày: “Bắt đầu từ ca phẫu thuật triệt sản của anh?”
Lê Trác Cẩn: “... Đây đúng là chuyện quan trọng, nhưng chúng ta có thể để nó xuống thứ hai. Dù sao nếu chuyện đầu tiên là cái này, sau này nhớ lại cũng chẳng lãng mạn chút nào.”
Ngu Tử bật cười: “Nghe có vẻ như anh đã nghĩ xong chúng ta nên bắt đầu từ đâu rồi.”
“Hẳn nhiên là theo kế hoạch ban đầu của chúng ta.” Lê Trác Cẩn nghiêm túc nói, “Trước hết, phải cho hai đứa nhỏ một danh phận rõ ràng, mà muốn thế thì bố của chúng—tức là anh—cần có danh phận trước đã. Chúng ta chọn một ngày đẹp để tái hôn đi? Anh thấy mai là ngày tốt đấy.”
Ngu Tử lười biếng xem qua dự báo thời tiết trên điện thoại: “Mai mưa bão, anh gọi đó là ngày tốt sao?”
Lê Trác Cẩn trưng ra vẻ mặt tỉnh bơ: “Mưa lớn cuồn cuộn, khí thế hừng hực, nghe đã thấy hợp với không khí tái hôn rồi. Hơn nữa, trời mưa ít người, làm thủ tục cũng nhanh.”
Ngu Tử cố nhịn cười: “Nếu em nói vừa rồi em nhìn nhầm, thật ra mai trời nắng đẹp rực rỡ thì sao?”
Lê Trác Cẩn không chút suy nghĩ mà đáp ngay: “Vậy thì càng tốt, chứng tỏ chuyện tái hôn của chúng ta là tất yếu, rực rỡ như mặt trời giữa trưa.”