Bởi vì Bạch Linh vừa mới ăn no xong mà hơi thèm trà sữa nên Yến Lạc liền đi xếp hàng mua trà sữa cho cô.
Quán trà sữa vẫn luôn là nơi nam sinh và nữ sinh thích ghé vào nói chuyện phiếm cùng nhau.
Một số nữ sinh cầm cốc trà sữa nhưng lại không uống, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm trộm về phía nam sinh khác. Mà nam sinh cũng không kém cạnh, miệng ngậm kẹo mút, dáng vẻ cà lơ phất phơ hưởng thụ đám nữ sinh nhì trộm mình.
Cho tới khi Yến Lạc mang theo Bạch Linh xuất hiện ở trước cửa quán trà sữa, chỉ với dáng người cao ráo đầy nam tính, Yến Lạc liền áp đảo tất cả nam sinh nơi đây, càng miễn bàn đến gương mặt xuất trúng kia của hắn.
Bạch Linh cũng không hề thua kém hắn, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cực kỳ phù hợp với chiếc váy phiên bản giới hạn sáng nay hắn chọn cho cô. Dù thân mình hơi mảnh khảnh, nhưng khí chất thanh cao lại vượt qua người khác một đoạn.
Hai người xuất hiện cùng lúc như hào quang của mặt trời, chiếu rọi khắp nơi khiến mọi vật xung quanh trở nên ảm đạm khác thường.
- Uống gì đây?
Yến Lạc cúi đầu dò hỏi.
Bạch Linh lập tức chọn trà sữa vị nhài trân châu baby, sau đó lại ngửa đầu xem hắn, ngoan ngoãn hỏi:
- Còn anh thì sao?
- Tôi không uống.
Dứt lời, hắn liền thanh toán tiền rồi kéo cô đi đến bàn gần đó chờ lấy trà sữa.
Bạch Linh suy nghĩ một lúc lâu rồi mới hỏi hắn:
- Anh không thích uống đồ ngọt à?
Yến Lạc đọc xong tin nhắn của Đổng Nam, nghe thấy cô hỏi vậy thì không rảnh trả lời lại mà cất điện thoại đi.
- Không phải không thích, chỉ là rất ít ăn đồ ngọt.
Hắn nhẹ nhàng giải thích.
- Vậy đợi lát nữa tôi cho anh nếm thử một ngụm nha.
Cô kéo kéo góc áo hắn rồi nói.
Yến Lạc rất thích cô thường xuyên quan tâm đến hắn như thế này, cho nên liền cười sờ sờ đầu cô rồi nói:
- Được.
Yến Lạc thật sự rất dễ dụ, chỉ cần Bạch Linh ngoan một chút, làm nũng một chút hoặc là yêu cầu hắn một chút, tất cả hắn đều sẽ dễ dàng chiều theo ý cô.
Trà sữa tới tay, Bạch Linh nhịn không được mà bảo Yến Lạc hút thử một ngụm.
Yến Lạc khẽ quét tầm mắt đám người chung quanh, sau đó rũ mắt nhìn cô.
- Không thèm để ý ánh mắt của người khác hả?
Bạch Linh phồng quai hàm, hơi có chút hầm hừ nói:
- Tin đồn đã truyền khắp nơi rồi còn để ý cái gì nữa.
Yến Lạc khẽ nhấp môi dưới, thật ra hắn còn muốn hỏi, tại sao cô lại không tức giận.
Trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng hắn cái gì cũng không hỏi.
- Mau uống thử đi.
Bạch Linh thấy hắn không nhúc nhích thì đưa uống hút đến cạnh môi hắn.
Yến Lạc há miệng ngậm lấy ống hút, kết quả hút lên một đống trân châu, hắn cau mày cố nuốt xuống, còn cố làm vẻ mà khen:
- Rất ngon.
Bạch Linh nhìn vẻ mặt hắn, cảm thấy như thế nào cũng không nhìn ra chút dáng vẻ ngon trên đó.
Nhưng sau khi tự mình nếm thử một ngụm xong thì thấy hương vị rất không tồi.
- Gián tiếp hôn môi.
Sau khi kéo cô ra bên ngoài, hắn liền nói nhỏ bốn chữ này bên tai cô.
Bạch Linh lập tức đỏ bừng tai, dáng vẻ như mèo nhỏ hoang dã giương nanh múa vuốt trừng hắn một cái.
Cái gì mà hôn môi gián tiếp cơ chứ, đúng là không chấp nhận được!
Lại tưởng tượng đến đêm đó hắn hôn mình kịch liệt như vậy, mặt Bạch Linh lại đỏ bừng lên.
- Đầu nhỏ lại nghĩ đến chuyện bậy bạ gì vậy?
Yến Lacn chẳng hề cho cô chút mặt mũi nào mà chọc chọc tay lên mặt trêu ghẹo, khiến cô càng thêm xấu hổ hơn nữa.
- Mới không có đâu!
Cô thẹn quá hoá giận, há miệng cắn về hướng cái tay đang chọc trên má mình. Ai ngờ không để ý nên bước hụt bậc thang, cả người lung tay muốn ngã xuống.