Tinh mơ mờ sương, nhà chính lúc năm giờ sáng vẫn còn chìm trong bầu không khí yên ắng tốt lành.
Hoa gần nhà riêng bung nở, cánh hoa đẫm sương xinh đẹp đọng nước.
Phòng ngủ chính tầng hai, rèm cửa sổ ngăn lại nắng mai.
Lê Tiếu ngủ không ngon giấc, khóe mắt đỏ bừng, xoay người va vào lồng ngực anh, môi đỏ mọng vẫn đang mấp máy: "Đừng..."
Mây mưa kịch liệt gần như sáng đêm, cô mệt mỏi vô cùng, anh lại vô cùng thỏa mãn.
Trong mơ hồ, dường như cô nghe giọng khàn khàn dụ dỗ bên tai mình: "Ngoan, một lần cuối cùng."
Đêm qua Lê Tiếu đã nghe câu này vô số lần, đúng là chẳng đáng tin cậy chút nào.
Đã chín giờ sáng, Lê Tiếu chậm rãi mặc đồ chỉnh tề xuống lầu.
Lúc cô ngủ dậy, Thương Úc không ở trong phòng ngủ chính.
Giường lớn xộc xệch, Lê Tiếu mặc kệ. Một tay cô đỡ eo, tay kia chống tường, thỉnh thoảng hít hà.
Sao làm chuyện này còn mệt hơn cả đánh nhau?
Đau eo, lưng ê, chân run... cứ như bị trúng gió.
Lê Tiếu vuốt mặt, nhìn đôi chân không nghe mình sai khiến, lắc đầu thở than.
Cô đi vòng qua khúc cua cầu thang, tay vẫn đang xoa sau lưng, ngẩng đầu đã thấy Thương Úc mặt mày sáng láng từ dưới tầng đi lên.
Lê Tiếu nuốt nước bọt, ánh mắt hơi mơ màng: "Chào..."
Giọng mềm mại khàn khàn, nghe có vẻ "yếu ớt".
Thương Úc chậm bước đến cạnh cô, liếc động tác xoa eo của cô: "Em dậy làm gì?"
Lê Tiếu nhàn nhạt liếc anh: "Đói."
Tiệc nhà tối qua cô chẳng ăn bao nhiêu, lại bị anh giày vò cả đêm.
Rõ ràng anh vừa uống rượu vừa bị thương, nhưng thể lực không hề bị ảnh hưởng.
Lê Tiếu nhìn anh, mắt nai đen nhánh ẩn chứa sự tố cáo.
Thương Úc nhếch môi, áp sát lên trước, ôm eo, mút trái tai cô, giọng mang ý tứ mập mờ: "Ừ, đúng là tối qua vất vả cho em rồi."
Lỗ tai Lê Tiếu đỏ lên, vừa tính nói chuyện đã chú ý bên cổ anh có mấy vệt đỏ.
"Đây là sao?" Cô vạch cổ áo anh ra, nghiêng đầu nhìn. Trên làn da lúa mạch in rõ ba dấu ấn.
Hình như là dấu móng tay cao.
Thương Úc nghiêng đầu nhìn xuống theo động tác của cô, gương mặt anh tuấn áp sát lại, trầm giọng trêu chọc: "Không nhớ à?"
Lê Tiếu trừng mắt, hất cằm xuống dưới lầu, cố lảng sang chuyện khác: "Đi thôi, em đói."
Không thể tiếp tục đề tài này nữa, nếu không cô bùng cháy luôn mất.
Thương Úc nhìn động tác xoa eo liên tục của cô, đáy mắt hiện ý cười và đau lòng, vòng tay hơi siết lại ôm cô vào lòng, ngón tay vuốt ve bên má cô: "Nếu mệt quá thì em nằm thêm. Lát nữa bữa sáng sẽ được mang tới."