Ngay lúc này, ông Pavaro đã cho mọi người một cảm giác rất “Thiêng”, chẳngliên quan gì đến “Thần”.Theo ý kiến của Karen, việc buộc ông Pavaro liên kết với “Thần” trước mặt ônglà tôn cao Thần và làm ô uế ông.Ngay cả Pall, người đang ngồi trên lưng Kevin, lúc này cũng đang nhìn ôngPavaro một cách nghiêm túc.Ông ấy không phải sắp chết, cũng không phải ông ấy đã chết rồi, mà là ông ấyđã chết qua một lần và sắp biến mất hoàn toàn.Theo tình hình này, ông ta vẫn tuân thủ những nguyên tắc và tín ngưỡng bêntrong của mình.Pall bắt đầu hiểu tại sao Karen vẫn tiếp tục dùng kính ngữ “Ngài” với ôngPavaro sau khi ông “Thức tỉnh”.Sau khi ông Pavaro nói những lời đó xong, cả người ông trở nên gù hơn rấtnhiều, ánh sáng rực rỡ trong mắt ông cũng trở nên mờ đi một cách rõ ràng. Linhhồn bên trong cơ thể ông sau khi chống đỡ qua giai đoạn trước đó cũng bắt đầusuy yếu rõ rệt.Lúc này, John nhỏ, người đi theo sau cánh tay run lên bần bật, cậu chậm rãingẩng đầu lên, hai mắt trắng dã, tính tình trở nên lạnh lùng:“Đó là một nghi lễ dối trá kinh tởm đến mức làm người ta buồn nôn, là một lờituyên bố hoang đường đến mức phải làm cho mọi người bật cười.”Mọi người đều quay lại nhìn John nhỏ, kể cả Alfred đang đứng ở cửa trượt quansát tình hình bên ngoài.John nhỏ chỉ vào hướng ông Pavaro,Vừa chỉ chỉ vào đống “dơ bẩn” phía dưới,Cười nói:“Nhìn thấy không, đây chính là phép màu được tạo ra bởi tín ngưỡng tôn giáomà mọi người tin tưởng đó, thật là chân thực, chân thực đến mức để lại ấntượng sâu sắc.”Karen nhìn John nhỏ, hỏi:“Cậu là ai?”“Tôi là ai ư?” John nhỏ đưa tay chỉ mặt mình, cười nói: “Anh đem người kiađến, không phải là muốn để cùng tôi nói chuyện sao?”Karen lắc đầu một cái, nói: “Tôi đem người đó đến, là bởi vì người đó bây giờkhông có nhà để về.”“Đây là người đầu tiên bị ô nhiễm, hơi thở, thân thể của người đó bây giờ làthích hợp nhất để chịu đựng ý chí của tôi, nhưng bây giờ anh lại dám nói đâykhông phải là sự sắp xếp của anh sao?Tôi đã xuất hiện trước mặt anh rồi, anh cũng đã gặp được tôi rồi, tôi không hyvọng chúng ta ở nơi này tranh cãi những lời vô dụng, tự mình giống như ngườikia.”John nhỏ lần nữa chỉ tay về phía ông Pavaro“Được rồi.” Karen gật đầu, “Đúng là tôi có ý định đưa ông ấy đến đây để nóichuyện với cậu, vậy bây giờ cậu có thể nói cho chúng tôi biết người tôi sắp xếpđể cho ông ấy nói chuyện với là cậu, vậy cậu là ai được không?”Khuôn mặt của John nhỏ hiện lên sự thù địch, cậu ta mở hai tay ra, một tiếnghét lớn phát ra từ cổ họng cậu!Ngay lập tức, một giọng nói khắc nghiệt đến mức có thể xuyên thấy cả tâm hồncon người vang đến..chú chó lông vàng vội vàng che lỗ tai của con chó lại, Pall ở phía sau cũng dơtay che tai con mèo;Nhưng mà con mèo và con chó lại vô cùng bình tĩnh;Hai con vật này có thể sợ con người ném vào chúng một cái nĩa, nhưng chúnglại không hề sợ cái gọi là công kích linh hồn này, bởi vì cấp độ linh hồn củachúng rất là cao.Ông Pavaro đã không còn linh hồn trong cơ thể từ lâu, và sự tồn tại hiện tại củaông là tác dụng của sức mạnh tâm linh còn sót lại trong thân xác nên là ông ấyvẫn đứng đó.Alfred đang định đi lại phía này cũng cau mày, theo như phân loại của giáo hộivề hệ dị ma, thì anh ta thuộc Tinh Thần hệ dị ma, nên đối với loại tương đốimiễn dịch với kiểu tấn công linh hồn này.Vì vậy, người duy nhất thực sự cần phải đối mặt và hứng chịu sự tấn công nàylà Karen.Karen cảm thấy đầu óc choáng váng, thế giới quay cuồng, nhưng mà chẳng mấychốc anh đã quen với điều đó, vì mặc dù anh không có điều kiện miễn dịch nhưAlfred nhưng từ lâu anh đã quen với cảm giác nhức óc như thế này rồi...Thậm chí anh còn cảm thấy đòn tấn công tinh thần này từ John nhỏ còn khôngđau bằng những cơn đau khi anh tập luyện “Chiếc thương trừng phạt” khi còn ởtrang viên Ellen.Thực tế đã chứng minh rằng không chỉ có lòng bàn tay thường xuyên tập luyệnsẽ bị chai mà cả tinh thần và tâm hồn đều như thế.John nhỏ thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, vì cậu thấy đòn tấn công của cậu khônghề hạ gục được bất cứ ai đang có mặt ở đây cả, kể cả con mèo và con chó!!!“Ai cho phép cậu làm loạn!”Alfred đi đến, Karen lại đưa tay ra hiệu cho Alfred nên dừng tay.Nhận ra là Alfred đang đứng sau lưng cậu, John nhỏ bỏ tay xuống và dừng đòntấn công tinh thần lại.“Thưa Ngài...”“Cậu ra ngoài canh đi, cậu ấy không nguy hiểm.”“Vâng, thưa Ngài.”Alfred lại đi ra ngoài cửa, để ý tình hình phía bên ngoài.Karen nhìn John nhỏ, một lần nữa nghiêm túc hỏi:“Cậu là ai?”John nhỏ ngẩng đầu lên, miệng giương ra, không ngừng phát ra âm thanh“ạch...”, theo đó thân thể cậu cũng khẽ lay động.Trong khoảnh khắc,John nhỏ cúi đầu xuống,Nhỏ giọng nói:“Tôi đã kiểm tra trí nhớ của người kia về anh một lần nữa.”“Ồ?”“Trí nhớ của ông ấy nói cho tôi biết, anh đã sớm sắp xếp xong xuôi hết cả rồi.”“Trẻ con thường có xu hướng một chiều và cực đoan khi nhìn mọi thứ, khôngthể xem điều đó là sự thật được. Tôi vẫn thật sự không biết cậu là ai.”“Tôi vẫn không tin.”“Gâu!”Lúc này, chú chó lông vàng sủa lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Pallđang ngồi trên lưng mình.Pall tức giận dùng chân đá nhẹ vào đầu con chó ngu ngốc.