1,Ngày 17 tháng 11 năm 2006Kinh nghiệm rút ra ngày hôm nay —- tôi không bao giờ muốn đến khu resort trượt tuyết nữa.Sáu giờ sáng ngày thứ bảy. Một ngày cuối tuần hiếm hoi.Mộc Mộc (đột nhiên ngồi dậy): Vợ ơi, dậy thôi, tụi mình đi trượt tuyết.Tiểu Lại: Hả? Trượt tuyết cái gì cơ?Mộc Mộc: Đơn vị bọn anh tổ chức đến khu resort trượt tuyết ở Hải Nam, dậy nhanh lên.Tiểu Lại: Chuyện này có liên quan gì tới em?Mộc Mộc: Anh đăng ký cho em rồi…..Tiểu Lại: Nhưng mà em đâu có nói là đi đâu.Mộc Mộc: Nhưng anh cảm thấy em nên trải nghiệm thử, vui lắm đấy.Tiểu Lại: Nhưng ít nhất anh cũng phải hỏi ý kiến của em đã chứ?Mộc Mộc: Chẳng phải bây giờ anh đang hỏi ý kiến của em đấy sao?Tiểu Lại: Anh là đang “Thông báo” cho em chứ hỏi ý kiến em cái gì?Mộc Mộc: Em đừng chơi chữ nữa, nhanh dậy đi. Nếu không sẽ không kịp bắt xe buýt đâu.Tiểu Lại: Anh anh anh…..Em muốn ở nhà ngủ, anh đi một mình đi.Mộc Mộc: Nhưng anh đã đóng tiền rồi, không thể hoàn lại được…….Tiểu Lại: orz….Được rồi, em đi. Em hi vọng lần sau nếu có chuyện gì thì anh sẽ hỏi ý kiến của em.Mộc Mộc: Ừm, được rồi, nếu vậy thì, vậy anh đã hỏi ý kiến của em rồi đấy, anh đã hẹn khám sức khoẻ lúc 8 giờ sáng mai cho em rồi đấy.Tiểu Lại:…..Mộc Mộc: Tiểu Lại này, em biết trượt tuyết không? Anh chơi một lần là biết luôn.Tiểu Lại: Ờm, em biết đi từ từ.Mộc Mộc: orz……Nửa tiếng sau.Mộc Mộc: Tiểu Lại, bây giờ trượt tuyết thế nào?Tiểu Lại: Em biết đi. Nhưng lúc dừng lại thì em cần ai đó giúp đỡ.Mộc Mộc: Không phải chứ? Chẳng lẽ tập luyện cả nửa ngày đều là huấn luyện viên giúp em dừng lại sao?Tiểu Lại: Không phải, lần nào cũng đều là em đụng vào người ta rồi dừng lại thôi.Mộc Mộc: orz……Một tiếng sau.Mộc Mộc: Tiểu Lại, có phải em nghiện rồi không? Chơi vui lắm đúng không?Tiểu Lại: Em không muốn chơi nữa.Mộc Mộc: Tại sao? Vé của tụi mình vẫn còn được 2 tiếng nữa.Tiểu Lại: Em thật sự là bị té ngã không cử động được nữa rồi.Mộc Mộc:……