Khi hoàn tất danh sách, Sở Thiên đứng dậy, định ra ngoài để bắt đầu chuẩn bị, nhưng khi mở cửa, cậu chợt lặng im. Một ý nghĩ bất ngờ lóe lên: có thể tất cả chỉ là một giấc mơ.
Sở Thiên đứng yên, đấu tranh với suy nghĩ của mình. “Không thể nào,” cậu tự nhủ, “sự việc mấy năm đó quá chân thực. Làm sao có thể chỉ là mơ?” Dẫu vậy, sự hoài nghi không ngừng gặm nhấm tâm trí cậu. Cuối cùng, cậu đóng cửa lại, bước vào nhà với nỗi phân vân chưa thể giải đáp.
Để chắc chắn rằng những ký ức về tận thế không chỉ là ảo ảnh, Sở Thiên quyết định đợi đến tối. Theo như ký ức của mình, ngoại ô thành phố sẽ có một ngôi làng mà toàn bộ người dân m·ất t·ích một cách bí ẩn và được cảnh sát phát hiện vào ngày hôm nay. Cậu không rõ sự kiện này là do con người hay là điềm báo của tận thế, nhưng đó sẽ là dấu hiệu rõ ràng nhất để kiểm chứng ký ức của cậu.
Sở Thiên bật tivi và ngồi chờ đợi. Cậu hồi hộp theo dõi các bản tin, hy vọng rằng sự kiện này sẽ diễn ra đúng như trong ký ức. Nếu tin tức tối nay thông báo về ngôi làng m·ất t·ích toàn bộ người dân, cậu sẽ biết chắc rằng mình không hề mơ. Cậu sẽ có thể chuẩn bị kỹ càng cho tận thế sắp đến.