“Đâu chỉ là đi, chẳng khác mẹ gì là đang chạy…” Thẩm Bạch tới bên cạnh Khương Thế Long, nói.
“Tiểu bạch kiểm, ngươi nhìn ra cái gì rồi?” Khương Thế Long hỏi.
Sao Thẩm Bạch biết được nhóm Dương Bách Xuyên là chuyện gì, nhưng Khương Thế Long hỏi như vậy, vẻ mặt hắn ta nghiêm chỉnh, gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, bổn thiếu tất nhiên đã nhìn ra trên người Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện gì.”
“Xảy ra chuyện gì?” Khương Thế Long hỏi.
Advertisement
“Dựa vào cái gì phải nói cho tên rồng cương thi ngươi biết?” Thẩm Bạch hừ lạnh, trực tiếp vượt qua Khương Thế Long tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi…” Khương Thế Long tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Advertisement
Hai người đang cãi nhau, phía sau đã vang lên tiếng nói: “Khương huynh, Thẩm huynh…”
Khương Thế Long và Thẩm Bạch quay đầu nhìn.
“Trình Vĩ Khang?” Hai người đồng thanh.
Người tới chính là Trình Vĩ Khang của Thánh địa Vạn Linh.
Thế hệ thanh niên của cửu đại Thánh địa đều quen biết lẫn nhau, không có ai không quen biết ai.
Trong mắt Khương Thế Long và Thẩm Bạch, tốc độ của Trình Vĩ Khang rất nhanh, có mười đệ tử của Thánh địa Vạn Linh đi theo phía sau hắn ta, hai người cũng quen biết người dẫn đầu, đó là người xuất sắc của điện Vạn Thánh Thánh địa Vạn Linh, Lãnh Tiêu Dật.
Thực lực không tầm thường.
Trình Vĩ Khang là con trai út được Vạn Linh Thánh Mẫu yêu thương nhất, thân phận địa vị ở Thánh địa Vạn Linh chỉ dưới Thánh tử, ra ngoài lăn lộn mọi người đều phải nể mặt chút.
Khương Thế Long và Thẩm Bạch cũng như vậy, cho nên hai người một trước một sau dừng lại chờ Trình Vĩ Khang và Lãnh Tiêu Dật bước tới, thuộc hạ của hai bọn họ cũng ở phía sau, dứt khoát chờ nhau đi cùng là được.
Mấy phút sau, Trình Vĩ Khang đã đến bên cạnh Khương Thế Long và Thẩm Bạch, hai bên chào hỏi xong, Trình Vĩ Khang hỏi thẳng: “Trình huynh, Thẩm huynh có từng thấy một thanh niên tóc trắng và một nữ tử xinh đẹp không?”
“Ngươi nói là Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi à?” Khương Thế Long buột miệng nói ra.
Trình Vĩ Khang sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã gật đầu: “Đúng, tiểu tử kia chính là Dương Bách Xuyên, Khương huynh từng gặp ư?”
“Đâu chỉ từng gặp, Khương mỗ cũng muốn mời Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi gia nhập Thánh địa Đao Chủng, đáng tiếc người ta không có hứng, ta đoán Trình huynh chắc cũng không có kịch đâu, he he.” Khương Thế Long cười nói.
Có điều tiếp theo hắn lại nghe Trình Vĩ Khang sát khí hừng hực nói: “Ta không cần loại hèn hạ đó gia nhập Thánh địa Vạn Linh của ta, ta muốn băm vụn xác hắn. Dám hỏi Khương huynh, tiểu tử kia có phải đã vào Thiên Yêu Hành Cung trước các ngươi rồi không?”
Nhưng Trình Vĩ Khang đi chưa được mấy bước thì đột ngột dừng lại quay đầu nhìn Thẩm Bạch nói: “À đúng rồi Thẩm huynh, bỗng dưng ta nhớ tới một chuyện…”